Hiện giờ trên người nàng, y phục thì rách nát, vết thương cùng máu loang lỗ khắp nơi, bộ dáng chật vật không tả siết gắng sứ tránh đòn roi vàng, nàng như muốn khóc gọi to xin tha thứ nhưng hình như con người kia lại cố ý không nghe thấy, con ngư người đối diện đã chuyển sang màu đỏ một bộ dánh lảnh huyết chưa bao giờ thấy ở thất muội nhu nhược mặt xác để nàng đánh đập khinh bỉ từ trước đến giờ, còn người này như tu la địa ngục đến báo ngày tận thế cho nàng.
_Dừng……_một giọng vừa vỡ giọng vang lên, nhưng cũng chút mang vị ấm của người đang lo lắng_Tuyết nhi ngừng_người kia vừa chạy lại ôm chặt nàng
_....._roi thu về , lười biếng liếc người kia, bỏ mặt Nguyệt Thư Thư đang chật vật nằm thở không ra hơi dưới đất_ sao vậy?
_không có gì, là tỷ muội không nên…_cái câu một mất một còn kia hắn không tiện nói ra, cha đang ở đây.
_Oa….đại huynh đứng về phía tỷ tỷ_ nàng quay mặt nhìn Nguyệt Phong_xem ra đại huynh lại sủng lục tỷ tỷ hơn?
_không, vào phòng đi ta bôi thuốc cho, bị thương chỗ nào không?_Nguyệt Phong không màng đến lời trêu chọc kia kéo nàng vào phòng, lúc nảy Cửu Nha chạy vào nói Thư Thư thách đấu với thất muội hắn đang lo nàng sẽ bị thương nhưng không ngờ người ngược lại là Thư Thư mà còn bị thảm thương hơn những gì hắn suy nghĩ, hắn biết Tuyết nhi mà hắn yêu thương rất nhanh sẽ thành cường giả, cùng hắn, nghĩ đến đó hắn thấy cao hưng nha
~_ca, huynh muội đi đâu lại không cho đệ theo cùng?_Nguyệt Ngâm cười với theo, cùng lúc Nguyệt Tịch cùng đi song song họ_không nên chiếm hữu muội muội làm của riêng a~_hắn mỉm cười rồi quay sang nhìn Tuyết_có bị thương nơi nào?
_Ân, muội không sao_nàng chỉ cười, các huynh nàng chỉ có một, mà trong lúc đấu, hình như trí nhớ của thân thể này đã hoàn toàn dung nạp nàng..
_Ồn chết người rồi, các ngươi thật phiền_Nguyệt Phong nhăn nhó, khiến khuôn mặt điểm trai của hắn có chút vặn vẹo đến buồn cười, nhưng đại ý chung chỉ là đồng ý
* * * *
Nhìn bốn người con vừa khuất sau bóng, khoé mắt Nguyệt Dương Phù ẩn ý kéo dài khó ai nhận ra. Sau rồi biến mất nhìn về phía Nguyệt Thư Thư đang