Ngự Thư Phòng.
Lúc bạo quân phê tấu chương, hắn liền ngồi một bên....làm linh vật.
Hắn thật sự không biết, vì cái gì bạo quân thường xuyên kêu hắn tới? Cảm thấy hắn đẹp, đặt ở trước mắt nhìn đẹp nên tâm tình liền tốt?
Nhưng mà hắn cứ ngồi như vậy suốt thật sự rất nhàm chán a, còn phải nỗ lực nhịn xuống tâm tình, muốn ngáp một cái cũng không được.
Hai tay chống cằm, nhàm chán mà nhìn nhìn ô cửa sổ.
Đôi mắt chạy dài một đường thẳng đến chỗ Mục Trạm thì ngừng lại.
Chờ hắn phản ứng lại tầm mắt gấp gáp muốn dời đi lại bị Mục Trạm chú ý tới ngẩng đầu nhìn lại.
Văn Ngọc Minh sửng sốt một chút, lập tức nở ra một nụ cười ngọt ngào, đôi tay nâng lên khẽ chạm vào nhau đưa lên mặt tạo thành hình một đóa hoa, nghiêng nghiêng đầu, giống như không phải là vô tình nhìn qua mà là cực kì thích ngắm Mục Trạm.
" Bệ hạ hôm nay vẫn vậy, phong thái tuấn lãng, khí phách hiên ngang, không người nào có thể sánh bằng"
Mục Trạm nghe xong, gương mặt lãnh đạm không có phản ứng gì, xem lời nói của Văn Ngọc Minh như rắm thả bên tai.
" Ngươi cảm thấy thật sự nhàm chán? "
Văn Ngọc Minh bất giác nhảy dựng, nghiêm túc lắc đầu nói: