Mục Trạm nói được thì làm được, thật đúng là đem toàn bộ nội dung trong bản thoại từng câu từng chữ một đọc ra.
Thanh âm hắn trầm thấp hơi khàn, rất êm tai, nhưng lúc này nghe vào quả thực giống như là bùa đòi mạng.
Hắn căn bản không cần đọc, Văn Ngọc Minh nhớ rõ, vừa rồi nhìn thấy, trên đó viết chính là quá khứ của Mục Trạm.
Mục Trạm là Thất hoàng tử, mẹ đẻ là Thục phi, từng được sủng ái, vinh hoa phú quý, bị toàn bộ hậu cung ghen ghét đến đỏ mắt, nhưng sau khi nàng có thai, Hoàng Thượng liền tuyển tú, tuyển những mỹ nhân như hoa như ngọc, trẻ đẹp tiến cung.
Trong một đêm từ trên trời ngã xuống, Thục phi vô pháp tiếp thu, liền dùng thân thể không khoẻ thỉnh Hoàng Thượng tới thăm, mới đầu đều rất hữu dụng, nhưng qua hai ba lần sau đó, Hoàng Thượng liền cảm thấy phiền, không thèm phản ứng.
Sau đó, Thục phi thế nhưng đem chủ ý đánh trên người Thất hoàng tử.
Hoàng tử sinh bệnh, hoàng thượng đương nhiên sẽ tới thăm, nhìn xem một chút, thấy Thục phi sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy mà thương, liền lưu lại trấn an nàng một đêm.
Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, nhưng Thục phi từ khi nếm được ngon ngọt.
Nàng bắt đầu cố ý làm Thất hoàng tử sinh bệnh, hơn nữa càng ngày càng quá mức làm càn, buộc hắn vào mùa đông ngâm mình trong nước lạnh, “Ngoài ý muốn” té gãy chân…… Hoàng Thượng lần nữa lại đây.
Bất quá, giấy không gói được lửa.
Một lần, Thục phi thiếu chút nữa đem Mục Trạm giết chết, bị Hoàng Thượng phát hiện, lấy tội danh mưu hại con vua, đem nàng giam vào lãnh cung.
Thất hoàng tử Mục Trạm bị an bài đến bên người Quý phi, mang danh con mình.
Nhưng Quý Phi vốn là có một hoàng tử thân sinh, tự nhiên không có khả năng tận tâm chăm sóc, đi nuôi nhi tử của tình địch.
Vì thế, Mục Trạm dù có cả cha lẫn mẹ, nhưng vẫn sống như là một cô nhi, tính cách nặng nề tối tăm, không thích nói chuyện, giấu mình trong bóng tối, có thể bị người tùy ý giẫm đạp.
Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng người ngồi trên vị trí kia lại là Mục Trạm, hắn giết cha sát huynh, thủ đoạn tàn nhẫn loại bỏ hết thảy trở ngại, không có người nào ngăn cản được hắn.
Đêm trước ngày đăng cơ, hắn đi tới lãnh cung, ban cái chết cho mẹ đẻ của mình - Thục phi.
Trong bản thoại, nội dung chính lại không viết về những ngày tháng Thục phi điên cuồng ngược đãi thất hoàng tử, mà là viết về Mục Trạm đã tàn bạo như thế nào để lên ngôi, máu chảy thành dòng, sắc đỏ nhuộm cả hoàng cung, lưu loát mà tràn ngập một ý nghĩ, kể chuyện vô cùng tỉ mỉ, khiến cho người ta như lạc vào trong ảo cảnh, thấy được những hình ảnh giãy giụa vặn vẹo, cực kỳ bi thảm, ngửi thấy được trong nước nồng đậm mùi máu tươi, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn.
Mục Trạm buông bản thoại, thanh âm ôn hòa, nhưng như vậy liền như là khoảng lăng trước cơn bão, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi những nguy hiểm tiềm tàng.
“Ngươi nghe xong, có ý nghĩ gì?”
Văn Ngọc Minh nhất thời nghẹn họng, rất muốn nói ra tiếng lòng của mình, đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, ta đã rất nỗ lực rồi, lời sắp ra đến miệng liền bị nghẹn, bị dọa đến nỗi sắp phun ra những lời nói nghẹn uất của mình.
“Giết cha, sát huynh, ban cái chết cho mẹ đẻ, phàm là những người ngăn cản trẫm, tất cả đều phải chết, một người cũng không lưu lại.
Ngươi nói xem, trẫm làm như vậy là đúng hay sai?”
Văn Ngọc Minh: “……”
Sao lại có cảm giác dù mình có trả lời như thế nào cũng đều sai, trong lời nói nơi nơi đều ẩn chứa nhiều bom đạn, hắn có thể lựa chọn bỏ quyền sao?
Ánh mắt Mục Trạm có phần hung ác, nham hiểm, nhìn chằm chằm hắn, “Vì sao không nói lời nào?”.
Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUМtr цyen.V N _
Cái đuôi Văn Ngọc Minh động động một chút, rất ngứa a, nhịn không được liền giật giật mông, khô cằn nói: “Ta không biết……”
Mục Trạm duỗi tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ trên trán Văn Ngọc Minh, đầu ngón tay lạnh lẽo giống như khối băng lành lạnh, khiến cho Văn Ngọc Minh hơi run lên một chút.
Mục Trạm trầm giọng nói: “Ngươi hiện tại, có phải hay không rất sợ trẫm?”
Trên thực tế, thật sự là có sợ, nhưng tâm tư của Văn Ngọc Minh càng nhiều hơn là đặt ở lỗ tai cùng cái đuôi của mình.
Càng lo lắng bí mật mình giấu kín bao lâu nay bị bại lộ.
Hơn nữa, thời đại hai người bất đồng, cuộc sống khác nhau, thật sự không dễ đồng cảm, bản thân hắn cũng chưa từng trải qua những truyện như thế, nếu hắn là Mục Trạm, hắn cũng không dám đảm bảo tay mình tuyệt không dính máu tanh.
Đã từng có một lần, hắn đi làm công về nhà muộn, trên đường gặp phải một tên Alpha trung niên say rượu, đối với hắn muốn làm những chuyện bậy bạ, lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, cầm lấy bình rượu hung hăng đập mạnh, đem đối phương đánh đến vỡ đầu chảy máu, thiếu chút nữa đem người đánh chết.
Thân tại hoàng thất, thoạt nhìn số mệnh cực tốt, vô cùng tôn quý, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc tranh quyền đoạt vị dẫn đến huynh đệ tương tàn.
Bởi vì sự tồn tại của bản thân, rất có thể chính là trở ngại trong mắt người khác.
Khách quan mà nói, Mục Trạm thân là hoàng tử, khả năng so với hắn một cô nhi không nơi nương tựa còn muốn thảm hơn.
Hắn không cha không mẹ, mà Mục Trạm cha mẹ song toàn, lại bị phụ thân bỏ qua, mẫu thân ngược đãi, thậm chí thiếu chút nữa bị giết chết.
Có cha mẹ như vậy, còn không bằng không có.
Đáng thương, loại này cảm xúc có lẽ là có một ít.
Nhưng Văn Ngọc Minh cũng không quên hoàn cảnh chính mình, trước mắt tùy thời hắn đều sẽ mất mạng, Mục Trạm là đang khống chế cái mạng nhỏ của hắn.
Mục Trạm có chỗ nào đáng thương, rõ ràng hắn mới là người đáng thương nhiều hơn!
Văn Ngọc Minh điên cuồng tự mình thôi miên bản thân, làm cho chính mình trước hết bình tĩnh lại, thanh âm không thể run rẩy, cần phải chân thành, tha thiết, cùng Mục Trạm đồng cảm.
Hắn ngửa đầu, hai mắt ướt át sáng ngời thẳng tắp nhìn Mục Trạm, nửa thật nửa giả nói: “Ta không sợ bệ hạ, là bọn họ làm tổn thương bệ hạ trước, nếu là ta, ta chỉ sợ cũng sẽ làm ra hành động như vậy.
Ta chỉ là thực ảo não, vì cái gì ta không thể nhận thức bệ hạ sớm hơn, như vậy ta liền có thể ở bên cạnh ngài, giúp ngài.”
“…… Phải không?” Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười như không cười, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn xoa nhẹ, giống như là đang sờ đầu tiểu cẩu cẩu.
“Ngươi thật đúng là người dễ dàng bị lừa.
Trên đó viết cái gì, ngươi liền như thế tin tưởng? Một mình trẫm, sao có thể giết chết nhiều người như vậy.
Phụ hoàng là bị Đại hoàng tử giết chết, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử huynh đệ tương tàn, trẫm chỉ thuận tay giết chết Thái Tử cùng lão bát.
Nga, đúng rồi, còn có mấy tiểu công chúa, từng người từng người vì phe cánh đối nghịch nhau, liền cho người ám sát hạ độc đối phương, nhưng thật ra là đang giúp trẫm giải quyết không ít chuyện phiền phức.
Thú vị nhất, vẫn là vị kia - mẫu thân tốt của trẫm.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, tựa hồ cảm thấy lời mình nói rất chi là buồn cười.
“Nguyên bản trẫm muốn cho người đi giải quyết nàng, kết quả, lại phát hiện nàng đã thắt cổ tự vẫn mà chết, để lại cho trẫm một phong thư, nói nàng có bệnh, khiến cho tâm thần rối loạn, nổi điên nên mới làm hại nhi tử thân sinh của mình, sau đó cuối cùng nàng cũng thanh tỉnh, thập phần hối hận, vô pháp tiếp thu những việc mình đã làm, cho nên lựa chọn tự sát.”
“Ngươi nói xem, có buồn cười hay không?”
Ngữ khí Mục Trạm khá lãnh đạm tựa như là đang kể lại một câu chuyện của người khác, nhưng sắc mặt tái nhợt, còn có ánh mắt tối tăm, đều chứng minh rằng hắn cực kỳ để ý chuyện này.
Văn Ngọc Minh rất muốn nghiêm túc lắng nghe, nỗ lực suy tư tìm ra phương pháp an ủi, nhưng Mục Trạm nói chuyện thì cứ nói đi, vì cái gì còn muốn sờ sờ đầu của hắn?! Ngày thường không tính, hiện tại hắn khẩn trương đến hỏng, thực nỗ lực mới thu hồi lỗ tai, đỉnh đầu tại địa phương tai thỏ ẩn mình thật ngứa a ô……
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, cản không được bản năng, hướng lòng bàn tay Mục Trạm cọ cọ.
Mục Trạm cảm giác được những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, lòng bàn tay hơi ngứa, giống như là bị móng vuốt nhỏ lông xù xù cào cào một chút.
Hắn không khỏi sửng sốt.
Văn Ngọc Minh ngửa đầu, khẽ meo meo mà nhìn hắn, cực kỳ giống một con mèo nhỏ vì phạm sai lầm mà âm thầm quan sát, vì không muốn bị chủ nhân trừng phạt, nâng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, đôi mắt nhỏ ướt dầm dề, mềm mại mà miêu ô một tiếng, làm