Sau khi máy thai lần đầu, dần dần chậm rãi trở nên thường xuyên hơn.
Hơn nữa còn có vẻ có tinh thần hơn vào ban đêm, một canh giờ phải động hơn mười lần.
Đôi khi Văn Minh Ngọc ngủ rồi còn bị nhóc con kia đạp tỉnh.
Hai lần như vậy, Mục Trạm và cậu cùng nhau canh chừng, chờ cho nó ngủ rồi họ mới ngủ.
Lúc canh chừng, Mục Trạm hơi nheo mắt lại, tin tức tố mùi rượu mạnh tản ra, cảm giác có hơi nguy hiểm.
Văn Minh Ngọc không nhịn được hỏi: “Anh giận à?”
Mục Trạm cũng không phủ nhận, lạnh lùng gật đầu, “Có hơi.”
Văn Minh Ngọc đề nghị: “Hay chúng ta tách ra ngủ riêng nhé?”
Ánh mắt Mục Trạm đang nhìn chằm chằm bụng cậu bỗng cứng đờ, hắn lập tức ngẩng lên, nhíu mày nhìn cậu, rõ ràng còn chưa nói gì nhưng vẻ mặt vô cùng tủi thân kiểu – em ghét bỏ anh.
Văn Minh Ngọc bật cười, “Em chỉ thấy giờ đã khuya rồi, ngày mai anh còn phải dậy sớm thượng triều, cứ như vậy sẽ ngủ không đủ.”
Mục Trạm lạnh giọng: “Anh không sao.”
“Nhưng không phải anh không ngủ ngon mà tâm trạng không tốt sao?”
“Không phải, là vì em không ngủ ngon.”
Văn Minh Ngọc hơi mở to mắt, “Vì em không ngủ ngon nên anh mới giận sao?”
Mục Trạm thản nhiên gật đầu, “Ừm.”
Văn Minh Ngọc khẽ ngẩn ra, ngay sau đó lại tươi cười xán lạn ôm lấy Mục Trạm rồi chui vào ngực hắn, “Thực ra em vẫn ổn mà, máy thai cũng không mạnh, chúng ta cứ ngủ đi.”
Bàn tay Mục Trạm nhẹ nhàng đặt lên eo cậu trấn an, động tác dịu dàng thực thoải mái, có hiệu quả như đang thôi miên, Văn Minh Ngọc được mùi hương tin tức tố quen thuộc vây quanh, cảm giác vô cùng an tâm, cậu nhắm mắt, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Tay Mục Trạm lướt qua bụng cậu, vừa đúng lúc đó, đứa bé hơi động chút, giống như đang dùng chân đạp vào lòng bàn tay hắn vậy, rất có tinh thần.
Văn Minh Ngọc đang ngủ dường như cũng cảm nhận được, cậu khẽ lẩm bẩm mơ hồ.
Mục Trạm không khỏi nhíu mày nhìn bụng Văn Minh Ngọc, hơi bất mãn.
Nhưng nhóc kia có biết gì đâu, chỉ lát sau lại đạp thêm lần nữa. Vẻ mặt Mục Trạm càng khó coi, ánh mắt nhiều thêm vài phần cảnh cáo.
Văn Minh Ngọc choàng tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, rất nhanh đã được Mục Trạm dỗ ngủ trở lại.
Sau đó, không hiểu là do Mục Trạm đen mặt cảnh cáo có tác dụng hay do đứa nhỏ cũng đã mệt muốn nghỉ ngơi, nhưng nó cũng không động nữa thật.
Mục Trạm cũng ôm cậu vào ngực rồi an tĩnh ngủ.
Hôm sau, tất nhiên là vẫn phải dậy đi làm phiên bản cổ đại rồi.
Vì giờ đã có công việc nên Văn Minh Ngọc viết thoại bản cũng chậm hơn, nhưng cậu vẫn viết chứ không dừng. Dù sao với cậu, viết thoại bản cũng coi như một biện pháp thư giãn, hơn nữa còn có thể kiếm tiền.
Văn Minh Ngọc còn có hơi hướng dùng Vệ Thần làm hình mẫu để viết vào thoại bản này, một thằng nhóc thông minh lanh lợi đồng thời cũng vô cùng thiếu đánh làm cho người ta đọc mà đôi khi còn muốn oánh nó chút.
Văn Minh Ngọc rất tò mò không hiểu Vệ Thần mà biết thì sẽ phản ứng thế nào.
Cứ vậy, tập đầu tiên của thoại bản đã được in ấn phát hành ra thị trường.
Vì Ngọc Mộc khá nổi tiếng nên chẳng bao lâu đã bán hết.
Văn Minh Ngọc thấy quả nhiên trong tay Vệ Thần cũng có một quyển, nhìn nhìn, cảm thấy nó đã đọc xong, cậu cố ý hỏi, “Ngươi thấy thế nào?”
Vệ Thần nghiêm túc gật đầu, “Rất hay.”
“Ngươi nghĩ sao về em trai của nhân vật chính?”
Vệ Thần vừa nghe, hai mắt đã sáng rực lên, “Nhân vật này được xây dựng siêu tốt nhá! Chính là nhân vật ta thích nhất trong thoại bản của Ngọc Mộc, thậm chí có thể ganh đua cao thấp với Đường Ý Viễn, à không, vượt qua Đường Ý Viễn luôn rồi!”
Văn Minh Ngọc: “……….”
Vệ Thần nói xong, trong đầu chợt loé lên một tia sáng, như thể nghĩ đến chuyện gì, nó nói: “Khoan, nhân vật này rất giống ta nhá, bảo sao ta lại thích hắn như thế, người thông minh như ta sao có thể không khiến người khác thích được? À này, không phải ngươi quen biết Ngọc Mộc sao? Có thể y đã dùng ta làm hình mẫu để viết không?”
Văn Minh Ngọc: “……….”
Ngươi, thực ra là thuỷ tiên chuyển thế đúng không hả?
Thời gian trôi đi, bụng Văn Minh Ngọc đã càng lúc càng rõ, chỉ có điều do trời trở lạnh, quần áo mặc dày lên nên vẫn có thể che giấu được.
Nhưng mà đến những tháng cuối thai kỳ, bụng cậu cứ như khinh khí cầu, to không chịu được.
Đương nhiên Văn Minh Ngọc không thể xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp nữa, vì như thế thì kiểu gì cũng bại lộ. Cho nên khi vẫn có thể miễn cưỡng che giấu, cậu liền xin nghỉ bệnh.
Trong lúc lơ đãng, cậu đã biểu hiện là sức khoẻ mình đang không ổn, giờ xin nghỉ bệnh cũng rất có lý.
Quan hệ của Văn Minh Ngọc với các đồng nghiệp rất tốt, bên trên còn có Mục Trạm, nên việc xin nghỉ này rất nhanh đã được thông qua.
Cậu muốn tạm thời nghỉ phép, chờ sinh nhóc con xong lại quay về làm việc.
Nhưng trước khi nghỉ, phải trêu chọc Vệ Thần một phen mới được.
Cậu đưa quyển thoại bản mới nhất cho Vệ Thần, trong đó có viết về một nhân vật còn thông minh hơn cả Vệ Thần, cứ gặp hắn, nhân vật nguyên mẫu của Vệ Thần liên tục chịu thiệt, tức đến mức mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng nghĩ xem phải làm sao mới đánh bại được đối phương.
Vệ Thần xem xong, quả nhiên tức giận y như nhân vật nguyên mẫu của mình trong truyện. Cố tình lúc ấy, Văn Minh Ngọc còn sờ sờ đầu nó, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi gặp được người giỏi hơn ngươi, chuyện này rất bình thường, đừng quá nóng nảy, vì như vậy không có nghĩa là ngươi kém hơn người khác, ngươi chỉ cần cố gắng để bản thân không hối hận là được. Dù sao ngươi cũng đã giỏi hơn rất nhiều người rồi.”
Vệ Thần hơi sững sờ, nó mấp máy môi, vừa muốn nói gì thì Văn Minh Ngọc đã cười cong mắt, tiếp tục nói: “Đúng rồi, suýt quên nói với ngươi, ta chính là Ngọc Mộc nha.”
Ném xuống thông tin chấn động này xong, Văn Minh Ngọc tiêu sái bỏ đi.
Để lại Vệ Thần đứng tại chỗ dại ra một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, suýt nữa nó đã muốn đi trùm bao tải đánh người.
Vcm chính là cẩu tác giả mà nó muốn vác dao tới tận cửa nhà sao?
Vệ Thần vẫn luôn muốn biết Ngọc Mộc là ai, nó muốn làm quen chút, giờ cuối cùng cũng được như nguyện, hơn nữa nó biết thực ra mình đã sớm quen biết đối phương rồi,
nhưng nó chẳng vui tẹo nào….. Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ nó còn có thể vác đao kề cổ Hoàng hậu, bắt sửa lại kết cục sao?
Không, nó không thể.
Cho nên nó lại càng đau khổ tợn.
Vệ Thần suýt nữa đã biểu diễn một màn ôm đầu khóc rống ngay tại hiện trường.
Sau đó, bọn Sở Xu Lệ phát hiện nó không ổn, còn hỏi nó làm sao.
Vệ Thần lập tức ngẩng đầu. Không, nó không thể đau khổ một mình được, nó muốn mọi người phải đau khổ cùng mình.
Cho nên, nó nói với cả đám chuyện Văn Minh Ngọc chính là Ngọc Mộc.
Quả nhiên, mặt bọn Sở Xu Lệ như nứt ra. Nhưng cũng như nó, không ai có thể làm gì Hoàng hậu hết.
Nhìn mặt cả đám vừa khiếp sợ vừa thống khổ, Vệ Thần vô cùng thoả mãn.
Bên này cả đám còn đang nghĩ xem có nên ám Ngọc Mộc không thì bên kia, Văn Minh Ngọc đã trở lại Thái Cực Điện, quanh minh chính đại lười biếng rồi.
Vì bụng cứ lớn dần nên giờ cậu làm gì cũng không tiện, cúi đầu là không thấy chân mình đâu nữa, muốn khom lưng thì càng khó hơn.
Cho nên, Văn Minh Ngọc rất đương nhiên để người khác hầu hạ mình, gần như duỗi tay với há miệng, thực sự rất không xong rồi.
Cơ mà không thể không nói, cũng sung sướng lắm.
Văn Minh Ngọc lười biếng nằm trên tháp quý phi, vừa đọc thoại bản vừa ăn hoa quả cắt sẵn.
Lúc làm việc ấy mà, cảm giác đạt được thành tựu đúng là cực kỳ vui sướng, nhưng giờ lười biếng nằm ườn ra cũng vui sướng không kém.
Văn Minh Ngọc đã hoàn toàn luân hãm vào những tháng ngày vô cùng thoải mái này rồi.
Tuy nhiên, đôi khi cậu cũng sẽ hơi cáu gắt vì cơ thể nặng nề, một số việc vốn dĩ vô cùng đơn giản lại không thể làm được, tâm trạng bỗng trở nên trầm xuống.
Văn Minh Ngọc thậm chí còn không thể tự mình tắm gội được, hay nói chính xác thì cậu cảm thấy bản thân vẫn có thể, nhưng nếu không cẩn thận trượt chân ngã thì hậu quả khôn lường.
Văn Minh Ngọc vẫn không quen để cung nhân hầu hạ mình tắm rửa, mà Mục Trạm chắc chắn cũng không muốn để người khác bên cạnh Văn Minh Ngọc, cho nên hắn tự mình ôm hết.
Ngày nào Mục Trạm cũng bế Văn Minh Ngọc đến bể tắm, cẩn thận tắm rửa cho cậu, tắm xong lại lau khô rồi mặc đồ ngủ, sau đó ôm cậu về tẩm điện, đặt lên long sàng.
Khi đó, mặt Văn Minh Ngọc sẽ đỏ bừng lên vì hơi nước nóng, y như quả đào chín, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Sau đó, Mục Trạm cũng thuận theo suy nghĩ trong lòng, thực sự cắn nhẹ lên mặt cậu, hắn cắn rất nhẹ, chỉ có một dấu răng nhàn nhạt, không bao lâu là tan hết.
Nhưng Văn Minh Ngọc không phòng bị, bị cắn đến ngơ ngác, cậu che tay lên mặt, không tin nổi nhìn Mục Trạm, vẻ mặt khiếp sợ kiểu sao anh lại cắn em chứ.
Mục Trạm không nhịn được bật cười, “Trước đó em cũng cắn anh như vậy còn gì, giờ trả lại em đó.”
Văn Minh Ngọc sửng sốt, hồi lâu mới nhớ ra, chính là…..lần đó trên long ỷ.
Không nhắc thì không sao, vừa nhắc, Văn Minh Ngọc đã tức giận lườm hắn: “Còn không phải do anh nói…..”
Nói được một nửa, Văn Minh Ngọc đột nhiên dừng lại, lời đã đến miệng lại nuốt trở về.
Mục Trạm còn giả bộ không hiểu, cười cười hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Văn Minh Ngọc duỗi chân đá hắn, nhưng thân thể cồng kềnh, thực sự không thể dùng lực, đá đến đùi Mục Trạm thì gần như chỉ là khẽ cọ qua, không những không đau mà còn hơi ghẹo người.
Vẻ mặt Mục Trạm hơi đổi, ánh mắt tối lại, duỗi tay bắt lấy cổ chân Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng đặt lên đệm, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ coi như em đang mời gọi anh cùng lên đỉnh Vu Sơn đó.”
Văn Minh Ngọc sợ hãi trước độ mặt dày của Mục Trạm, nhất quyết trùm chăn, không thèm để ý tới hắn nữa.
Chẳng qua, tuy cậu tưởng động tác của mình vừa nhanh chóng lại vừa khí thế, nhưng thực tế, cậu cũng chỉ có thể chậm rì rì kéo chăn đắp lên người, động tác đó trong mắt Mục Trạm lại vô cùng đáng yêu.
Văn Minh Ngọc cúi đầu nhìn bụng mình, lại sờ sờ, tâm trạng hơi phức tạp.
Không chỉ có mỗi niềm vui khi đang mang trong mình một sinh mệnh mới, mà còn có những mệt mỏi kèm theo, còn cả sự để tâm trong vô thức khi thấy bụng mình to đến mức đáng sợ này.
Cậu đã nhìn gương rồi, đôi khi còn bị chính bản thân mình doạ sợ.
Thấy cậu cau mày, Mục Trạm tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, dùng lòng bàn tay vuốt ve, để cậu nhìn về phía mình, hắn khẽ hỏi: “Sao thế? Em không vui sao?”
Văn Minh Ngọc cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, mình điệu bộ quá rồi, liền lắc đầu nói không sao.
Nhưng Mục Trạm không bỏ qua, hắn nói: “Nhưng anh muốn dỗ dành em, làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, tim Văn Minh Ngọc đột nhiên mềm nhũn, như thể đã tan thành nước.