Lúc bước ra sân, đương nhiên sẽ trông thấy đám người tuyết Mục Trạm làm lần trước, hai người tuyết lớn, xung quanh là một đống người tuyết nhỏ, trên đầu còn có cành cây hoặc lá cây.
Đương nhiên Văn Minh Ngọc vẫn nhớ rõ chuyện những người tuyết này, vừa nhìn thấy đã không nhịn được cười. Một trong những mục đích hôm nay ra ngoài chính là tới xem chúng, dù sao sau này thời tiết ấm lên, người tuyết cũng sẽ tan hết.
Văn Minh Ngọc chỉ vào đám người tuyết nhỏ rồi nói với hai nhóc kia: “Đây là em trai em gái của các con nha.”
Mục Trạm: “…………”
Nhìn biểu cảm vi diệu của hắn, Văn Minh Ngọc không nhịn được cười ha ha, vô cùng không khách khí, hai nhóc con kia tuy không hiểu nhưng dường như vẫn có thể cảm thấy cha mình đang rất vui nên cũng cười rộ lên, còn vung vẩy tay nhỏ như đang phụ hoạ với Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc nắm tay nhỏ của chúng, gật đầu cười nói: “Đúng rồi đó.”
Mục Trạm: “……” Giờ hắn sẽ xúc hết đám người tuyết kia đi.
Văn Minh Ngọc như có thuật đọc tâm, lập tức tủm tỉm cười: “Đây là người tuyết do Bệ hạ tự tay làm nha, có ý nghĩa rất lớn, sau này thời tiết nóng lên rồi tan chảy chẳng phải đáng tiếc sao.”
Mục Trạm: “……..Không đáng tiếc.”
Văn Minh Ngọc dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói: “Nếu không thì cất chúng vào hầm băng đi, chờ sau này Bánh gạo nhỏ và Ớt cay nhỏ lớn chút còn có thể chơi cùng em trai em gái nha.”
Mục Trạm không nghe nổi nữa, một tay hắn bế Ớt cay nhỏ, tay kia nắm mặt Văn Minh Ngọc, hắn nắm có hơi chặt, như thể đang muốn ép cậu ăn gì đó.
Lực tay không lớn lắm nhưng cũng khiến miệng Văn Minh Ngọc chu lên, giống như người yêu nhỏ đang gọi hắn mau tới hôn vậy.
Mục Trạm thực sự cúi đầu hôn một cái, sau đó dán sát vào cậu, hơi nheo mắt nói: “Còn muốn nói tiếp nữa không? Anh còn nghĩ em thực sự muốn sinh thêm em trai em gái cho chúng đấy.”
Họ cách nhau rất gần, hai đứa nhóc trong ngực cũng như dán lấy nhau, đôi mắt đen bóng nhìn chăm chú như đang tò mò phụ hoàng và cha làm gì vậy.
Văn Minh Ngọc im miệng, quyết đoán lắc đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng vẫn đang muốn trêu Mục Trạm.
Lòng bàn tay Mục Trạm cọ mặt cậu hồi lâu mới chậm rì rì thu tay.
Văn Minh Ngọc liếc xung quanh, hy vọng không có ai trông thấy cảnh tượng vừa rồi, ban ngày ban mặt ở bên ngoài mà còn hôn hít, Văn Minh Ngọc vẫn hơi ngượng. May mà cung nhân đều đứng ở xa nên không ai thấy.
Đồng thời, cậu còn vô thức lấy tay che mắt hai nhóc, cảm giác không thể dạy hư trẻ con được. Mục Trạm thì không nghĩ vậy, hắn cảm thấy hai người họ thân mật là chuyện đương nhiên, hôn thì có là gì, đấy là vì tình cảm giữa họ rất tốt, phải để cảm xúc ấy lan truyền sang cả bọn nhóc mới được.
Đã hết thời gian một chén trà nhỏ, Văn Minh Ngọc bế con vào trong điện, cũng bỏ tay đang che mắt chúng ra, nhưng dường như chúng lại phát hiện ra trò gì mới mẻ lắm, hai nắm tay vẫn đang hưng phấn quơ quơ.
Văn Minh Ngọc vẫn chơi đùa với chúng, cười ngốc hề hề, thấy chưa đủ còn kéo cả Mục Trạm ra chơi cùng.
Ngày nghỉ trôi qua, lại phải quay về đi làm, bận rộn một ngày dài, quay về thấy hai em bé đang nằm trong nôi, cảm giác như mệt mỏi gì cũng tan hết.
Văn Minh Ngọc bế Bánh gạo nhỏ lên, còn chọt chọt khuôn mặt mềm mại của nó, mềm y như thạch trái cây vậy, khi chọt thì lún sâu vào, thực khiến người ta không nhịn được “pi” một cái.
Dường như được cha hôn, Bánh gạo nhỏ cũng rất vui vẻ, nó cười toe toét. Văn Minh Ngọc muốn đặt nó xuống để bế Ớt cay nhỏ mà nó còn không muốn, bàn tay nhỏ túm được lọn tóc cậu liền không chịu buông ra.
Văn Minh Ngọc phải dỗ dành một lát nó mới để cậu bế Ớt cay nhỏ lên.
Lúc Ớt cay nhỏ không ngủ vẫn luôn hưng phấn quơ tay với không khí. Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng nắm nắm là nó sẽ mở bàn tay ra nắm ngón tay cậu. Văn Minh Ngọc cúi đầu nhìn, thầm nghĩ thật quá đáng yêu, thậm chí muốn thơm thơm lên bàn tay bé nhỏ của nó rồi ngậm vào miệng.
Ờm, có phải như thế là hơi biến thái không nhỉ?
Văn Minh Ngọc tự ngẫm lại chút, sau đó vẫn hôn bọn nhỏ, chỉ có điều hôn xong là cậu lấy khăn lau sạch sẽ luôn.
Sau đó, Văn Minh Ngọc còn nói với Mục Trạm là hai nhóc nhà mình thực có tác dụng chữa lành, mệt mỏi tới đâu mà thấy tụi nó cũng tan biến hết, Mục Trạm cũng gật đầu đồng ý, quả vậy.
Nhưng ý nghĩ này cũng không tồn tại được lâu lắm.
Vì sau khi được hai tháng tuổi, bọn nhóc bắt đầu liên tục khóc đêm.
Trước đó Văn Minh Ngọc còn đang lo lắng, có vẻ Bánh gạo nhỏ cùng Ớt cay nhỏ nhà mình không được hoạt bát cho lắm thì phải, liệu có phải sức khoẻ có vấn đề gì không, lúc nghe thái y nói tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa đều vô cùng khoẻ mạnh thì cậu mới yên tâm, có lẽ là do tính tình bọn nhóc khác người thôi.
Nhưng khi nghe tiếng Bánh gạo nhỏ khóc nỉ non giữa đêm, Văn Minh Ngọc chẳng hề cảm thấy vầy nữa.
Vì tiếng khóc kia quả thực như sấm rền bên tai vậy.
Đương nhiên ban đêm cũng sẽ có cung nhân chăm sóc hai tiểu chủ tử, nhưng Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đều không yên tâm để bọn nhỏ cách mình quá xa nên vẫn để chúng ở thiên điện. Ban đêm yên tĩnh, chỉ cách có một bức tường, tiếng khóc lớn như vậy đương nhiên là nghe rõ.
Một đứa còn đỡ, nhưng hai nhóc này là long phượng thai, một đứa khóc đương nhiên sẽ đánh thức đứa còn lại rồi khóc theo, sau đó thì hai đứa cùng biểu diễn, quả thực có thể coi là kinh thiên động địa.
Hai người cha đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, lắm lúc Mục Trạm còn nghĩ không phải con hắn chắc hắn đã nhét vào bao tải vứt ra ngoài rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn đau
lòng khi thấy hai đứa khóc khàn cả tiếng, mà đôi khi cung nữ không dỗ được thì Mục Trạm và Văn Minh Ngọc liền rời giường, tự mình qua dỗ dành chúng.
Bế lên rồi lay lay nhẹ hoặc đặt vào nôi rồi chơi cùng chúng một lát.
Có lẽ đã lớn hơn chút nên hai nhóc đã biết phân biệt người quen người lạ, đương nhiên sẽ yêu quý hai người cha của mình, được họ dỗ là nín rất nhanh.
Nhưng đôi khi cũng không thuận lợi như vậy.
Văn Minh Ngọc mệt mỏi giơ tay che mắt Ớt cay nhỏ, khẽ nói: “Ngủ đi con.”
Nhưng lát sau cậu bỏ tay ra, Ớt cay nhỏ lại lập tức mở mắt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, vô cùng có tinh thần. Nhóc còn tưởng cha đang chơi đùa với mình. Bánh gạo nhỏ bên cạnh cũng không yếu thế, lập tức quay đầu qua muốn chơi cùng.
Văn Minh Ngọc: “…………”
Cha quỳ xuống xin con đó, mau ngủ đi được không?
Văn Minh Ngọc sắp khóc rồi.
Nhìn Văn Minh Ngọc suy sụp ghé vào nôi em bé, Mục Trạm vô cùng buồn cười.
Văn Minh Ngọc vừa ngẩng đầu, thấy hắn cười, lập tức bất mãn nói, “Còn cười em à? Giỏi thì anh tới đi.”
Mục Trạm không thể cự tuyệt, đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này, ra đong đưa nôi cho hai nắm gạo nếp, muốn cho chúng lắc lư một lúc rồi sẽ buồn ngủ, đáng tiếc là không có tác dụng gì.
Văn Minh Ngọc không khách khí cười nhạo hắn.
Cuối cùng, họ tìm ra một cách, đó là cho mỗi đứa ôm một con búp bê vải, thế mà lại có tác dụng ngoài ý muốn.
Cuối cùng cũng ngủ ngon được rồi.
Hai ông bố trẻ bần thần quay về tẩm điện, trên đường còn suýt đâm vào cột vì buồn ngủ quá.
Ban ngày đi làm cũng còn ảnh hưởng chút.
Lúc Văn Minh Ngọc làm việc sẽ vô thức nhắm mắt lại gà gật, tới lúc nào gật mạnh quá mới bừng tỉnh.
Lúc Mục Trạm nghị sự với các đại thần cũng thấy hơi buồn ngủ, có lúc hắn không nhịn được đặt tay chống cằm, mắt khép lờ, lười nhác ngáp một cái.
Sắc mặt các đại thần phía dưới lập tức thay đổi, cho là Thánh thượng đã hết kiên nhẫn, đặc biệt là vị đại thần đang phát biểu kia, ông ta cứng người, cảm thấy Thánh thượng có ý kiến với mình, rất không vừa lòng, không khéo sẽ lập tức định tội ông ta.
Nhưng nơm nớp lo sợ hồi lâu cũng không thấy Thánh thượng nói gì thêm, chỉ cho họ lui.
Ra khỏi Nghị Sự Điện, triều thần vẫn còn hơi ngơ ngác, cơ mà có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua cũng vẫn là tốt nhất.
Chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngờ, đường đường là một bạo quân mà ban đêm còn bị con mình khóc tới mức không ngủ nổi, bởi đa phần các vương công quý tộc đều sẽ giao cho mình cho bà vú chăm sóc, gần như chẳng bao giờ cần nhọc lòng, ngẫu nhiên chơi cùng bọn trẻ một lát là được, đặc biệt là người làm cha, chỉ khi con trai mình đến tuổi đi học mới bắt đầu chú ý mời thầy dậy rồi kiểm tra bài cho chúng.
Sau khi hai nhóc có con hổ nhồi bông liền vui vẻ tự chơi một mình, tuy ban đêm vẫn khóc nhưng vừa tỉnh lại, trông thấy con thú bông kia là sẽ cọ cọ rồi duỗi tay ôm lấy, số lần khóc cũng giảm hẳn.
Trải qua hơn nửa tháng đau khổ, cuối cùng tình hình của Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đều đã khởi sắc hơn rồi, không còn buồn ngủ tới mức đâm vào tường nữa.
Tới một ngày, trong lúc đang chơi cùng con, Mục Trạm và Văn Minh Ngọc chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Đó là vấn đề về một hình thái khác của hai nắm gạo nếp này, theo như hiểu biết của Văn Minh Ngọc, tầm hai hoặc ba tuổi là sẽ xuất hiện những đặc thù cần có, nhưng cũng có thể sớm hơn, nghe nói tinh thần lực càng mạnh thì sẽ xuất hiện càng sớm. Họ không cách nào xác định được cụ thể, nếu đột nhiên chúng thay đổi hình thái mà khi đó họ không ở bên, rồi bị cung nhân trông thấy thì biết làm sao, có khi nào sẽ khiến người khác hoảng loạn rồi tưởng là yêu quái gì đó không.
Nhưng thái độ của Mục Trạm lại vô cùng bình tĩnh, “Chúng là duy nhị Hoàng tử và Công chúa, được yêu thương hết mực, sẽ không có ai dám nói gì hết. Dù thực sự có kẻ muốn mượn đề tài này nói lung tung, cô cũng có thể khiến kẻ đó không thể khuấy động nổi một chút sóng gió, thậm chí cô còn có thể hoá hình rồng bay trên không trung một vòng để chúng mang thân phận long tử, không kẻ nào được phép ý kiến.”
Văn Minh Ngọc nghe xong cũng yên tâm, quả thực cũng không cần lo lắng về địa vị của Bánh gạo nhỏ cùng Ớt cay nhỏ.
Cậu nắm cánh tay đầy thịt của Ớt cay nhỏ lay lay chút rồi cười nói: “Thật là một vị phụ hoàng đáng tin cậy nha.”
Ớt cay nhỏ đáp trả bằng cách vung tay đập đập lên phụ hoàng mình.