Vốn là một nhóc bánh bao mập ú giờ biến thành rồng nhỏ vàng kim, chắc chỉ lớn bằng bàn tay, vì còn nhỏ nên nó chẳng có chút uy nghiêm gì của rồng. Đôi mắt to tròn, thân thể vừa ngắn vừa ú, bốn móng vuốt nho nhỏ cũng không sắc bén, còn rất non nớn, trên người cũng có vảy rồng nhưng rất nhỏ, còn có hai chiếc cánh mini đang run nhè nhẹ.
So với rồng thật, nó càng giống một phiên bản chibi, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn ôm lấy rồi bắt trộm về nhà.
Văn Minh Ngọc kinh ngạc tới mức quên cả ăn, quay sang nhìn Mục Trạm, “Anh lúc nhỏ cũng như vầy sao?”
Mục Trạm lắc đầu, “Không biết nữa.”
Khi còn bé, hắn đâu nhìn bản thân lúc hoàn toàn biến thành rồng, có thể sẽ giống như Bánh Dẻo Nhỏ mà cũng có thể không.
Văn Minh Ngọc nhìn Mục Trạm chăm chú, giọng điệu hơi tiếc nuối, “Nếu có thể biết anh sớm một chút thì tốt rồi, lúc nhỏ anh chắc chắn là rất đáng yêu.”
Mục Trạm nói: “Cũng không đáng yêu đâu.”
Nhưng Văn Minh Ngọc cứ kiên trì cho là vậy, nếu cãi tiếp chẳng hoá ra gà bông tiểu học cãi nhau, Mục Trạm sáng suốt không nói nữa.
Lúc họ đang nói chuyện, Ớt Cay Nhỏ thấy anh trai đột nhiên biến hình mà kinh ngạc trợn mắt, không nhịn được muốn túm lấy, nhưng vốn nó đang ở ven bàn, lại còn với về trước nên đương nhiên là sẽ rơi xuống.
Mục Trạm kịp thời duỗi tay hứng lấy nó, nhưng nhóc thỏ kia chẳng hề sợ hãi, ngược lại nó coi như đang chơi trò chơi, vì muốn chạm vào nhóc rồng kia mà nó lại nhảy khỏi lòng bàn tay Mục Trạm lên trên thảm, sau đó lại đến gầm bàn.
Chẳng mấy chốc nó lại lăn lăn ra khỏi gầm bàn, giống như thực thích cách di chuyển nhanh chóng này.
Giống như Bánh Dẻo Nhỏ lúc trước đối với mình, giờ nó cũng duỗi móng vuốt muốn ôm bé rồng trên đùi Mục Trạm như ôm thú bông, móng vuốt lông xù xù quả thực như muốn bám chặt lấy nhóc rồng.
Nhóc rồng còn chưa biết dùng cánh, không tránh thoát được, liền dùng đuôi đẩy đẩy nhóc thỏ.
Có lẽ giữa long phượng thai sẽ có cảm ứng diệu kỳ, tuy chúng còn chưa biết nói, nhưng Ớt Cay Nhỏ dường như đã hiểu ý anh trai, nó thả lỏng lực nhưng vẫn ôm chặt không rời.
Nhóc rồng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, người đang ôm lấy nó là em gái lúc nào cũng ở bên cạnh, quen thuộc lắm rồi, cho nên nó cũng thả lỏng, còn nhàn nhã quơ quơ đuôi, thỉnh thoảng còn nỗ lực muốn dùng đuôi xoa xoa nhóc thỏ lông xù, nhưng thân thể mập mạp ngắn ngủn còn bị em gái quấn lấy nên nó không làm được, trông y như quả bóng.
Nó cụt hứng rũ cái đuôi xuống, cánh nhỏ cũng chán nản rũ xuống.
Nhưng nó không ngờ không được vuốt lông thỏ còn chưa phải là điều tồi tệ nhất, còn có nhiều điều tồi tệ hơn đang chờ đợi.
Trước cơn bão bao giờ chả yên bình.
Ớt Cay Nhỏ đột nhiên ngao ngao kêu lên, vẻ mặt còn ghi rõ hai chữ báo thù.
Một giây sau, quả bóng lông kia ôm lấy nhóc rồng, rồi cắn lên đầu anh trai mình.
Bánh Dẻo Nhỏ: “……???”
Cái gì thế hả? Em gái muốn ăn nó sao?!
Tuy không đau, nhưng Bánh Dẻo Nhỏ bị hành động của em gái doạ sợ tới mức đập cánh hai lần, thiếu chút nữa đã cất cánh tại chỗ, kiểu bị bắt buộc học bản năng sinh tồn chỉ sau một giây.
Ớt Cay Nhỏ không biết tại sao mình lại làm vậy, dù sao nó vẫn còn là một đứa bé, cứ muốn là làm thôi, chẳng nghĩ nhiều.
Cho nên, Bánh Dẻo Nhỏ cực kỳ “vinh hạnh” bị trét đầy nước miếng, em gái còn đang cắn sừng nó để mài răng.
Bánh Dẻo Nhỏ giờ như cá nằm trên thớt, nó quẫy đuôi hai lần nhưng không đứt được, đành phải nhận mệnh.
Cuối cùng, vẫn là Mục Trạm và Văn Minh Ngọc vừa kinh ngạc vừa buồn cười cứu bé rồng ra khỏi miệng thỏ, còn giáo dục hai nhóc một chút, đây là anh trai, đây là em gái, không phải đồ chơi cũng không phải đồ ăn, phải nhớ kỹ.
Dù ở độ tuổi này, bọn nhóc chưa chắc đã hiểu những gì người lớn nói, nhưng vẫn phải nói ra để tỏ thái độ rõ với chúng, sau này còn giáo dục tiếp.
Văn Minh Ngọc nâng nhóc rồng trong lòng bàn tay, khẽ cong khóe miệng rồi lấy khăn gấm cẩn thận lau nước miếng trên sừng cho nó, sau đó còn hơi tò mò sờ sờ vảy, lại sờ cánh nhỏ.
Rồng nhỏ như bị cù buồn, lập tức cuộn tròn người lại như cá ngựa.
Văn Minh Ngọc nhìn Bánh Dẻo Nhỏ, trong lòng không nhịn được nghĩ, trước kia Mục Trạm hẳn là rất giống nó bây giờ, chỉ tưởng tượng một chút, lại vuốt ve cánh nhỏ, rồi cậu cảm giác như đã thật sự xuyên qua thời không, bàn tay dừng trên người Mục Trạm nho nhỏ, cảm giác rất là thỏa mãn.
Mục Trạm chỉ nhìn cậu chăm chú, ánh mắt ý vị không rõ.
Tám tháng, hai nhóc đã biết bò rồi.
Sau khi có được kỹ năng mới này, phạm vi hoạt động của chúng đã rộng hơn rất nhiều, lắm khi còn hưng phấn quá độ mà bò khắp nơi, quần áo quét sàn sạch sẽ, đỡ cho cung nhân quét tước bao nhiêu.
Để tránh việc chúng bò xung quanh mà vô tình bị thương, tất cả các vật sắc nhọn trong Thái Cực Điện đều đã cất hết, các góc cạnh cũng được che lại để hai đứa bò thoải mái, dù sao cũng phải hoạt động nhiều mới nhanh lớn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Mục Trạm lại trở nên rất không vui.
Sau khi hai bánh bao nhỏ biết bò thì càng dính người hơn rồi.
Trước kia chúng chỉ có thể nằm trên giường em bé, không thể hoạt động, Văn Minh Ngọc tan tầm về sẽ tới xem chúng.
Nhưng hiện tại biết bò rồi nên hết thảy liền thay đổi, hai nhóc không cần chờ cha lại đây nữa, bọn nó tự bò trên đất, Văn Minh Ngọc vừa động, chúng cũng theo sát phía sau, trở thành một cái cái đuôi nhỏ dính người, đi đâu cũng đi theo.
Ngay cả Văn Minh Ngọc đi vệ sinh mà chúng cũng không buông tha, cứ dứt khoát chờ ngoài cửa, nắm tay nhỏ múp thịt đập cửa, mắt trông mong nhìn, còn thường hay kêu ngao ngao, âm thanh vang lên liên tục như hai nhóc tang thi muốn bức tử cha già vậy.
Giữa bối cảnh đó, Văn Minh Ngọc đứng rửa tay, vẻ mặt vi diệu vô cùng.
Cuối cùng cậu đành phải nhanh chóng mở cửa bế hai đứa nhóc bên ngoài lên, thở dài nói: “Tiểu tổ tông.”
Cha xin các con đó, để cha yên ổn giải quyết vấn đề sinh lý có được không hả?
Nhóc bánh bao nào biết tiểu tổ tông là ý gì, chỉ biết cha đang nói chuyện, liền cũng múa may tay nhỏ vui vẻ đáp lại.
Bánh Dẻo Nhỏ còn hôn bẹp một cái lên mặt Văn Minh Ngọc, sau đó ngọt ngào cười, đúng là khiến trái tim người ta ngọt ngào hắn. Nhỏ xíu đã biết dỗ người như thế, khiến chút bực bội nhỏ xíu của Văn Minh Ngọc bay mất liền.
Hai nhóc bánh bao vô cùng dính người, Văn Minh Ngọc khó mà cự tuyệt.
Mục Trạm lại càng nhận rõ hơn, đôi khi hắn còn hận thời gian không thể chảy ngược, trở lại lúc họ còn chưa có con, hai người sẽ ở cạnh nhau nhiều chút, không bị đám nhóc quấy rầy.
Nhưng tất nhiên, điều này là không thể.
Cho nên, Mục Trạm dần dần lại thích xử lý chính sự, hắn ở ngoài Thái Cực Điện, không có bọn nhóc, khi đó hắn có thể gặp Văn Minh Ngọc, thậm chí có thể lấy cớ gọi Văn Minh Ngọc vào, hai người ở cạnh nhau một lát, không có kẻ nào quấy rầy.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Mục Trạm lệnh cho Văn Minh Ngọc vào giúp hắn thảo chiếu thư.
Mục Trạm ngồi sau bàn, Văn Minh Ngọc ngồi ở một bên, cúi đầu nghiêm túc viết theo yêu cầu, rất nhanh đã hoàn thành, cậu ngẩng đầu, đang muốn hỏi có cần làm thêm gì không.
Lại thấy Mục Trạm đang chăm chú nhìn mình, trầm giọng hỏi: “Viết xong rồi à?”
Văn Minh Ngọc gật đầu, hắn liền duỗi tay kéo cậu lại, Văn Minh Ngọc không kịp phòng bị, rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi rượu quen thuộc đầy chóp mũi, khiến cậu như nhiễm chút men say.
Văn Minh Ngọc thất thần chỉ trong chớp mắt, sau đó lập tức nhớ ra đây là nơi nào, hiển nhiên không thích hợp như vậy.
Cậu ngửa đầu muốn lui về sau, nhưng Mục Trạm lại ấn lên eo cậu, làm cậu không thể không ngã trở về, mặt vùi vào ngực hắn, dán sát cơ ngực. Không thể không nói, thực ra ôm như vậy rất thoải mái, cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần đều giảm đi rất nhiều.
Giống như được sạc pin vậy.
Lý trí nói cho Văn Minh Ngọc, mình không nên ăn vạ ở nơi này, nhưng cảm tình lại rất muốn, sau khi giằng co một lát, cái sau vẫn thắng.
Cậu tì cằm lên vai Mục Trạm, lười nhác nằm nhoài ra, giọng mềm nhũn, “Em thích ôm như vậy.”
Tay Mục Trạm đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay câu lấy một lọn tóc đen thưởng thức, nghe cậu nói vậy thì hơi dừng lại, khóe môi gợi lên ý cười chẳng thể che giấu rồi nói: “Anh cũng thích, hơn nữa không chỉ là ôm.”
Nói xong, hắn nắm cằm Văn Minh Ngọc để cậu quay đầu đối mặt với mình rồi cúi đầu hôn lên. Họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng Mục Trạm chưa bao giờ thấy chán, mỗi lần hắn đều nếm được những hương vị khác nhau.
Hắn nhẹ nhàng mút cánh môi Văn Minh Ngọc, đầu lưỡi liếm khe môi cậu rồi xâm chiếm vào, quét ngang đoạt lấy, không buông tha một tấc, sau khi hôn kịch liệt lại dịu dàng chậm rãi mút hôn, muốn kéo dài tâm trạng vừa phức tạp vừa kỳ diệu kia khiến toàn bộ quá trình đều thực thoải mái.
Nhưng lý trí Văn Minh Ngọc vẫn còn, biết nếu cứ tiếp tục thế này, thời gian lưu lại quá lâu rất dễ khiến người khác hoài nghi, đến lúc đó cậu làm sao dám đi ra ngoài đối mặt với đồng nghiệp chứ. Nếu họ hỏi cậu ở bên trong làm gì lâu như vậy thì biết nói sao.
Vì thế, Văn Minh Ngọc thấp giọng nói: “Về rồi hôn tiếp.”
Mục Trạm nhíu mày, thực miễn cưỡng đồng ý.
Chờ mãi mới tới giờ tan tầm, Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đi từ hai hướng khác nhau, gặp nhau trong cung rồi cùng nhau ngồi bộ liễn trở lại Thái Cực Điện.
Vốn dĩ Mục Trạm muốn rủ cậu đến chủ điện, nhưng mới đến cửa đại điện, một cái cung nhân đã cuống quít nói: “Điện hạ, hoàng tử cùng công chúa đến giờ vẫn khóc suốt, nô vô dụng, thật sự không dỗ được.”
Văn Minh Ngọc không chút do dự đổi hướng và đi đến thiên điện.
Bước vào rồi vòng ra sau bình phong.
Rồi nhìn đến giường em bé, hai bánh bao mập kia đang bám vào lan can, cố gắng nhón chân ngắn nhỏ, ánh mắt trông mong nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đen lúng liếng đầy nước, kim đậu đậu không ngừng rơi, khóc đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thoạt nhìn đáng thương hề hề.
Tóc đen ngắn hơi lộn xộn, mấy cọng tóc ngốc dựng lên trên đỉnh đầu, quần áo nhỏ trên người xộc xệch, vạt áo vén lên, lộ ra một chút phần bụng trắng nõn mềm mại.
Vừa thấy Văn Minh Ngọc, hai đôi mắt đều sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở rốt cuộc cũng có nét cười, duỗi tay lên muốn ôm một cái, nhưng vừa buông tay khỏi lan can, đôi chân mập mạp đã không chống đỡ được nữa, mềm mại ngã về phía sau, ngồi cả lên đống quần áo.
Đó là xiêm y của Mục Trạm và Văn Minh Ngọc do cung nhân lấy ra dỗ dành chúng, nhưng đám nhóc càng lớn càng thông minh hơn rồi, không dễ lừa như vậy nữa, trên quần áo có hơi thở của cha và phụ hoàng, nhưng lại không phải người thật, quần áo sẽ không ôm chúng vào lòng.
Cho nên, cung nhân chẳng có cách nào, lại lo lắng tiểu chủ tử khóc khà giọng nên vừa thấy đến Hoàng Hậu cùng Thánh Thượng trở về, vội vàng đến hành lễ bẩm báo.
Văn Minh Ngọc cúi người duỗi tay bế hai nhóc bánh bao đang khóc nức nở lên, trên lông mi chúng còn run run vương đầy nước mắt, nhưng đều duỗi tay, rất là ỷ lại mà ôm cổ Văn Minh Ngọc, sau khi vùi mặt vào ngực cha mình, rốt cuộc cũng nín.
Mục Trạm đứng bên bình phong, môi mỏng mím chặt, mặt vô biểu tình.
Văn Minh Ngọc vừa quay đầu lại và nhìn thấy hắn đã vô thức muốn đưa một bánh bao nhỏ cho hắn ôm. Dù đám Ớt Cay Nhỏ vẫn còn nhỏ và không nặng, nhưng ôm hai nhóc cùng lúc, rồi hai nhóc lại còn ôm chặt lấy cổ mình cũng khiến cậu hơi khó thở.
Mục Trạm duỗi tay, nói thẳng: “Đưa cả hai đứa cho anh đi.”
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, “Nhưng mà……”
Mục Trạm liền ngắt lời cậu, “Không phải em đói rồi sao? Anh sẽ trông chúng, em dùng bữa trước đi rồi tới sau.”
Thay phiên nhau như vầy có vẻ cũng được.
Văn Minh Ngọc gật gật đầu, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hình như tâm tình Mục Trạm không được tốt lắm.
Lúc dùng bữa, Văn Minh Ngọc ăn, hai bánh bao nhỏ vẫn luôn trông mong nuốt nước miếng, chúng luôn rất hứng thú nhìn đồ ăn trong bát người khác, nhưng mới có mỗi hai chiếc răng sữa, sao mà ăn được đồ của người lớn, chỉ có thể than thở nhìn nhìn.
Mục Trạm dùng đồ chơi dời đi lực chú ý của chúng, trong tay hai nhóc đều đang cầm đồ chơi, là con hổ mạ vàng, uy phong lẫm lẫm, dưới chân còn có hai bánh xe nhỏ, có thể dùng tay ấn lên lưng hổ rồi ấn trên mặt đất để đồ chơi chuyển động, dùng nhiều lực một chút, sau khi buông tay, hổ còn có thể chạy một lát mới dừng.
Xe hổ có thể nói là món đồ chơi được yêu thích nhất, dù là bé trai hay gái thì bánh bao nhỏ đều sẽ thấy thích thú. Bên cạnh còn có một chiếc trống bỏi nhỏ nhắn tinh xảo, vừa đánh trống vừa đẩy xe, khiến chúng đều cười khanh khách.
Bánh Dẻo Nhỏ đang ngồi chơi xe hổ, vừa mới không cẩn thận buông tay, xe liền chạy về phía Mục Trạm, còn đụng phải chân hắn.
Bánh Dẻo Nhỏ nhìn theo, nó duỗi dài tay ngao ngao kêu, muốn phụ hoàng trả lại xe
nhỏ cho mình.
Nhưng Mục Trạm không động, ngón tay hắn gõ gõ lên xe hổ, mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói: “Muốn thì lại đây tự lấy.”
Bánh Dẻo Nhỏ không hiểu, nhưng đợi một hồi không thấy xe quay lại, nó liền thở hổn hển bò qua đó duỗi tay muốn lấy. Nhưng vừa đụng vào xe, Mục Trạm lại đột nhiên rụt tay về sau, hắn nhìn chằm chằm nhóc bánh bao, đặt tay lên đầu nó rồi trầm giọng nói: “Con phải độc lập kiên cường, có hiểu không?”
Bánh Dẻo Nhỏ ngơ ngác, Ớt Cay Nhỏ đang hứng thú chơi trống bên cạnh cũng ngừng lại, nó thích hóng chuyện, vừa thấy thế đã tay chân cùng nhau động, rất nhanh bò tới, ngửa đầu tò mò nhìn phụ hoàng.
Hai bánh bao đều bé nhỏ trắng nõn. Ai nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm hôn.
Nhưng Mục Trạm không dao động, hắn lạnh giọng nói: “Đừng dính người như vậy.”
Những lời này rất có tính giáo dục, nhưng đáng tiếc hai bánh bao còn quá nhỏ, vừa học cầm đồ vật, đứng thôi mà cẳng chân mập mạp còn run rẩy thì làm sao có thể hiểu được.
Hai nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, bối rối nhìn hắn rồi cười toe toét, để lộ chiếc răng sữa nhỏ như hạt gạo.
Mục Trạm không động nữa, trả lại xe cho Bánh Dẻo Nhỏ, sau đó an tĩnh nhìn hai nhóc chơi đùa. Ngẫu nhiên Bánh Dẻo Nhỏ và Ớt Cay Nhỏ đều ngẩng đầu nhìn hắn cười, ê ê a a nói gì đó, hắn liền nhàn nhạt ừm một tiếng xem như đáp lại, hai bánh bao liền cười toe toét.
Văn Minh Ngọc ăn được một nửa thì gọi Mục Trạm lại dùng bữa, hai bánh bao cũng cầm đồ chơi tung ta tung tăng bò theo sau.
Ớt Cay Nhỏ chui qua gầm bàn lay chân Văn Minh Ngọc, nó ngẩng đầu lên, gào khóc đòi ăn, thèm đến mức nước miếng nhỏ giọt.
Văn Minh Ngọc múc một muỗng thịt nghiền đưa qua, nó liền ngao ô cắn cái thìa. Bánh Dẻo Nhỏ cũng bò lại đây ê a kêu, sau đó cũng được một thìa thịt nghiền.
Sau khi cho chúng ăn một ít thịt, Văn Minh Ngọc lại cho chúng một ít thịt quả mềm mềm khiến bọn nhóc gặm tới mức chảy nước dãi.
Văn Minh Ngọc hơi buồn cười, sau khi dỗ dành chúng qua một bên chơi đồ chơi thì ngẩng đầu nhìn Mục Trạm, cười nói: “Em ăn một mình chán quá, vẫn muốn ăn cơm cùng anh hơn.”
Vẻ mặt căng chặt của Mục Trạm dịu đi một chút, hắn nói: "Anh muốn ăn thịt nai."
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, còn tưởng là hắn không với được, nhưng sau khi nhìn, thịt nai cách Mục Trạm không xa mà, hắn đưa tay ra là tới.
Cho nên…… hắn đang làm nũng sao?
Văn Minh Ngọc khẽ cười, duỗi tay gắp một miếng thịt nai, nhưng không bỏ vào bát Mục Trạm, mà là đưa đến miệng hắn.
Mục Trạm hơi khựng lại, rồi lại ăn rất tự nhiên.
Sau đó hai người lại ngồi sát nhau, sến súa ăn hết bữa tối.
Màn đêm buông xuống, bọn họ cùng tắm gội, chuẩn bị đi ngủ.
Phía sau màn giường, Văn Minh Ngọc ôm cổ Mục Trạm hôn đến đỏ bừng mặt, đôi môi như cánh hoa, khe hở giữa môi không ngừng phun ra khí nóng, trên môi còn có tia nước.
Không biết chuông trên lắc chân đã vang bao lâu, Văn Minh Ngọc mệt mỏi ngủ thiếp đi, rồi bỗng nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ.
Xung quanh tối om, trước mặt cậu là một chiếc giường nhỏ.
Trong giấc mơ, cậu rất tự nhiên leo lên giường, vén chăn đi ngủ.
Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình cậu, ở bên giường có một bóng người nhỏ đang quay lưng lại với anh, rất quen thuộc.
Trong giấc mơ, cậu hoàn toàn không biết rằng mình đang mơ, bởi vì mọi thứ quá chân thực, như thể nó đã thực sự xảy ra.
Cậu vươn tay chọt chọt bóng dáng nhỏ bé kia, nói gì đó, bên kia có đáp lời, nhưng không quay đầu lại.
Sau đó, cậu liền đắp chăn lên cho đối phương, trùm kín cả hai người họ, không để một tia gió lạnh tiến vào.
Giường hơi nhỏ nên cậu dán sát qua, hai người ngủ cạnh nhau sẽ càng ấm hơn.
Thân thể đối phương đột nhiên cứng đờ.
Nhưng cậu đã rất mệt rồi, nằm co người lại, trán chống lên lưng đối phương rồi ngáp một cái, nhắm mắt lại….
Tỉnh mộng, lông mi Văn Minh Ngọc khẽ run, cậu chậm rãi mở to mắt, tầm mắt từ mông lung đến rõ ràng, nhìn thấy tấm lưng vững vàng ngay trước mắt.
Câu không nghĩ ra bản thân vừa mơ thấy gì, nhưng cảm giác tâm tình thực phức tạp, vui sướng, thỏa mãn, lại có chút buồn bã nói không nên lời.
Theo bản năng, cậu vô thức ôm eo Mục Trạm, dán mặt lên lưng hắn
Mục Trạm đang xoay người chuẩn bị xuống giường uống nước, không ngờ lại đánh thức cậu, hắn lập tức cứng đờ, khẽ hỏi, “….Em tỉnh rồi sao?”
Văn Minh Ngọc ậm ừ lên tiếng, vẫn vùi mặt vào lưng hắn, thanh âm hơi buồn buồn, còn có chút khàn do vừa tỉnh ngủ.
Văn Minh Ngọc vẫn ôm chặt lưng hắn, còn cọ cọ rồi nói: “Vừa thấy bóng lưng anh, không hiểu sao bỗng nhiên rất muốn ôm lấy.”
Mục Trạm không nói gì, nhưng hắn xoay người, biến thành mặt đối mặt, rồi cũng duỗi tay ôm Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc nhìn thấy hắn, hai mắt cong cong, cười nói: “Như vậy càng tốt, em càng thích trông thấy mặt anh hơn.”
Nói xong liền ngẩng đầu hôn lên yết hầu Mục Trạm, rồi lên cả môi hắn.
Ngôn ngữ động tác đều lộ ra tình yêu ngập tràn.
“Vừa rồi em nằm mơ.” Văn Minh Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại quên mất, sau đó lại nhớ tới chuyện quan trọng hơn, liền nhìn Mục Trạm chăm chú, khẽ hỏi: “Có phải hai ngày nay tâm trạng anh không tốt không?”
Ánh mắt Mục Trạm hơi lóe, nhưng vẻ mặt vẫn căng lại, không có gì thay đổi.
Hắn quả thực có khó chịu, nhưng không nói nổi nguyên nhân.
Cho nên hắn ra vẻ bình tĩnh đáp: “Vẫn ổn.”
Nhưng Văn Minh Ngọc không tin, cậu nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói từng chữ một: “Trước đó anh từng bảo em có gì không vui thì phải nói, để anh dỗ dành, việc này chẳng lẽ không nên là chúng ta dỗ dành lẫn nhau? Anh không muốn em dỗ anh sao?”
Mục Trạm im lặng một hồi rồi gật đầu, vòng tay ôm eo cậu càng chặt, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói: “……Có chứ.”
Văn Minh Ngọc cảm thấy hắn thực sự rất dễ thương.
Không phải kiểu manh như hai nhóc bánh bao kia, Mục Trạm biệt nữu nhưng lại rất kín đáo, ấy thế mà cậu vẫn cảm thấy hắn còn manh hơn cả hai nhóc kia.
Văn Minh Ngọc cầm lòng không đậu càng ôm hắn chặt hơn, cậu vùi đầu cọ cọ hai lần rồi bắt đầu dỗ dành.
“Anh tốt nhất, đẹp người lại tốt tính, lại còn rất kiên nhẫn, em cực kỳ thích anh, thích anh nhất.”
Không cần nói quá nhiều, nhưng đều chạm đến tâm Mục Trạm.
“Thích anh nhất?”
Giọng trầm trầm của Mục Trạm vang lên trên đỉnh đầu, sau đó lại nắm cằm Văn Minh Ngọc để cậu nhìn thẳng vào mình.
“Có thật không?”
Văn Minh Ngọc không chút suy nghĩ đã gật đầu, chẳng hề do dự, thậm chí còn hỏi lại: "Đương nhiên, ngoài anh ra còn có thể là ai?"
Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó cười cười, cúi đầu hôn lên.
Hai người ôm nhau, một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi Văn Minh Ngọc vừa mở mắt thì Mục Trạm đã dậy rồi, cậu ôm chăn bông ngồi dậy, ngáp một cái, tỉnh táo xong mới xuống giường rửa mặt thay đồ.
Lúc này Mục Trạm vừa lúc đi tới, hai người nhìn nhau, khóe môi hơi cong lên, cả người như trở nên dịu dàng.
Nhưng giây tiếp theo, Văn Minh Ngọc lại hỏi: “Các con đâu rồi?”
Mục Trạm hơi khựng lại, tươi cười dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn gọi người ôm hai nhóc bánh bao lại đây.
Hôm nay là ngày nghỉ, Văn Minh Ngọc nghĩ ngày thường mình luôn phải làm việc nên hôm nay tính chơi với bọn nhóc.
Mục Trạm nghe xong, hơi lãnh đạm ừm một tiếng.
Nhưng Văn Minh Ngọc lại không chú ý, vì Bánh Dẻo Nhỏ vừa mới gọi một tiếng, “Cha….cha.”
Nghe đầy giọng sữa, cũng không phát âm chuẩn, nhưng lại khiến người kích động.
Hai mắt Văn Minh Ngọc sáng lên, cậu quay đầu nhìn Mục Trạm, “Anh có nghe không? Bánh Dẻo Nhỏ biết nói kìa!”
Cậu lại nhẹ nắm tay Bánh Dẻo Nhỏ, chỉ vào Mục Trạm nói: “Đó là phụ hoàng, phụ —— hoàng.”
Bánh Dẻo Nhỏ gọi theo, “Hô hô ——”
Văn Minh Ngọc cười, “Là phụ hoàng, phụ.”
Bánh Dẻo Nhỏ tiếp tục: “Hô.”
Văn Minh Ngọc bật cười.
Ớt Cay Nhỏ cũng thò qua, hứng thú bừng bừng nói theo: “Phòng phòng.”
Văn Minh Ngọc thấy chúng dễ thương chết đi được, cậu cười đến ngã trái ngã phải. Hai nhóc đang tuổi thích bắt chước, cũng học theo Văn Minh Ngọc ngồi trên thảm, tay chống chân mập ú, thân mình nhỏ đong đưa lúc lắc, khanh khách cười không ngừng, trông y như con lật đật.
“Chúng mà nói thêm được một tiếng nữa thì vừa lúc là phụ hoàng, cũng coi như đã biết gọi anh, anh có vui không?” Văn Minh Ngọc cười hỏi.
Không thể không nói, trong lòng Mục Trạm quả thực có hơi xúc động, chính là cảm giác của người cha khi nghe con gọi mình. Nhưng đồng thời, đáy lòng hắn vẫn có chút bực bội và bất mãn.
Ánh mắt hắn có hơi bất đắc dĩ, “Đâu phải phụ hoàng, rõ ràng là hô phòng.”
Vừa dứt lời, Văn Minh Ngọc tựa như bị chọc trúng điểm cười, cứ ha ha ha cười như điên.
Mục Trạm: “……..”
Lúc họ chơi, Mục Trạm cũng tham gia, tuy không quá tích cực, nhưng cũng xem như tham dự rồi, nhóc bánh bao mà bò lên người hắn là hắn kéo xuống, sau đó đưa đồ chơi cho con mình, miễn cho chúng chui xuống gầm bàn.
Nhưng nhìn Văn Minh Ngọc chơi cùng bọn nhóc, gần như trong mắt chỉ còn có mỗi chúng. Mục Trạm liền càng ngày càng bực, hắn phải cố lắm mới không biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng đến buổi chiều, Mục Trạm dường như không chịu nổi nữa, trực tiếp ném hai nhóc bánh bao cho cung nhân, sau đó sầm mặt kéo Văn Minh Ngọc vào nội điện, không thèm nói gì đã ấn người lên giường.
Hắn chống tay bên sườn mặt Văn Minh Ngọc, gắt gao nhìn cậu, cảm xúc vì quá mức kích động mà hai mắt còn phiếm hồng, lộ ra ẩn ẩn tơ máu, tin tức tố mãnh liệt như sóng triều thổi quét, gần như muốn nuốt cậu vào bụng.
Hắn trầm giọng nói: “Nhìn anh, em chỉ nhìn anh là đủ rồi.”
Giọng điệu gần như mệnh lệnh, mạnh mẽ và đầy hung hãn, nhưng kỳ lạ là dường như còn để lộ một chút tủi thân nữa.
Văn Minh Ngọc nhất thời sửng sốt.