Cách mười một năm, hắn lại gặp lại Văn Minh Ngọc.
Phản ứng đầu tiên của Mục Trạm không phải là vui mừng.
Vì nó quá đột ngột.
Lại còn khi hắn đã quyết định từ bỏ và tưởng chừng không thể gặp lại cậu trong cuộc đời này thì cậu lại xuất hiện mà không hề báo trước.
Giống như rơi vào một giấc mơ, không thực, rất phi lý và giả dối.
Bước chân Mục Trạm dừng lại, ánh mắt hắn thăm dò rơi vào một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, như muốn xuyên thủng mọi vỏ bọc, nhìn thấu tận đáy lòng.
Lại là âm mưu tính kế sao?
Văn Minh Ngọc trước mặt hoàn toàn không giống như người hắn đã vẽ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy Văn Minh Ngọc lúc nhỏ đã lớn lên.
Trên thực tế, sau nhiều năm như vậy, ký ức đó đã trở nên rất mơ hồ từ lâu, khi hắn kiên trì muốn nhớ lại, thỉnh thoảng sẽ hiện ra một vài hình ảnh rõ ràng. Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Văn Minh Ngọc trưởng thành thực sự. Bức tranh đó chỉ là kết quả của trí tưởng tượng dựa trên những gì hắn đã thấy khi còn nhỏ.
Đó đơn giản chỉ là trực giác cùng một cảm giác quen thuộc rất phi lý.
Còn cả một chút ngọt ngào.
Đó đều là những thứ mà Văn Minh Ngọc giả không có.
Mục Trạm ép mình phải bình tĩnh lại, không muốn đưa ra những quyết định vội vàng. Vì vậy, hắn xoay người rời đi, còn ra lệnh cho người đưa Văn Minh Ngọc qua.
Mục Trạm hỏi tên cậu, khi nghe thấy phát âm tương đồng, sắc mặt hắn chợt biến đổi, ánh mắt không khống chế được gắt gao dính trên người cậu, khắc chế cảm xúc đang quay cuồng, hắn lạnh giọng hỏi: “Những chữ nào?”
Đáp án không phải là câu trả lời mong muốn.
Tên phát âm giống nhau, nhưng chữ thì không.
Hắn không cam lòng, vươn tay bóp cằm Văn Minh Ngọc, cẩn thận sờ lên khuôn mặt cậu, thậm chí còn không buông tha khu vực gần tai, chỉ để đảm bảo dáng vẻ này không phải là do dịch dung.
Cuối cùng hắn xác định, đây chính là người thật.
Mục Trạm thu tay về, lười biếng dựa vào lưng ghế, hơi híp mắt, ủ dột suy tư.
Người giống, tên cũng giống, là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Mục Trạm không cảm thấy vậy.
Vì vậy, hắn giữ người lại, chậm rãi xác nhận xem đó có phải là Văn Minh Ngọc hay không.
Càng ở chung, hắn càng thấy rất nhiều điểm giống như đã từng quen biết.
Mục Trạm nhanh chóng xác định Văn Minh Ngọc thực sự đang ở đây, không phải ai đó đóng giả.
Nhưng tại sao khi thấy mình, cậu ấy lại dửng dưng như một người xa lạ chưa từng gặp?
Suy nghĩ cứ cuồn cuộn trong lòng như sóng triều khiến hắn không sao bình tĩnh được.
Niềm vui đến không chân thực xen lẫn cả sự tức giận.
Mục Trạm khó có thể tiếp thu, vì cậu đã quên mình mà bực bội.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Văn Minh Ngọc, nhìn cậu cố gắng bình tĩnh giả vờ cười, hắn lại càng tức giận.
Mục Trạm giận muốn điên rồi, cảm thấy nếu ngươi đã muốn diễn, vậy thì cô diễn cùng ngươi, xem khi nào ngươi mới có thể nhớ lại.
Ban đầu, hắn cho rằng mình chỉ là mang chấp niệm thuở ấu thơ, cho nên luôn muốn tìm lại người bạn chơi cùng khi ấy, đến khi gặp rồi nói không chừng sẽ phát hiện, kỳ thật người kia đổi thành ai cũng có thể, hắn sẽ không để ý như vậy nữa.
Nhưng mọi thứ hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Văn Minh Ngọc không phải một người nào đó, cậu không thể thay thế được, thay đổi ai cũng không được, chỉ có cậu mới có thể.
Mục Trạm hiểu rõ suy nghĩ vặn vẹo của mình, người khác thích ánh mặt trời, hưởng thụ ấm áp, nhưng hắn lại muốn giam mặt trời kia, chiếm cho riêng mình, từ trong ra ngoài đều dính hơi thở của hắn.
Trong vô thức, cảm giác ấy đã thay đổi rồi.
Chỉ là bản thân hắn không nhận ra mà thôi.
Hắn cho rằng bản thân là ác quỷ, bực bội mà nghĩ hẳn nên giết cậu, không thể để người có thể dễ dàng khống chế cảm xúc của hắn như vậy tồn tại được.
Nhưng ngày ngày hắn chỉ nói miệng, nghĩ trong lòng, thật sự không làm chút nào, giống như một con hổ giấy vậy.
Sau đó, Mục Trạm ôm người đó vào lòng, ngửi mùi vị ngọt ngào quen thuộc, tâm trạng cáu kỉnh lắng xuống, thậm chí còn cắn gáy Văn Minh Ngọc, để cậu tiếp nhận tin tức tố của mình, cuối cùng đánh dấu hoàn toàn.
Tâm trạng thay đổi liên tục.
Mục Trạm bỗng nhiên cảm thấy, Văn Minh Ngọc không nhớ rõ quá khứ cũng không sao, vì chính đoạn ký ức đó của hắn cũng rất mơ hồ, coi như làm quen lại một lần nữa, chẳng qua bây giờ, hắn sẽ không lại để Văn Minh Ngọc rời khỏi mình.
Sau đó, liền một đường đi tới hiện tại.
Vì Ớt Cay Nhỏ vô tình đụng phải, cuộn tranh bị mở ra một nửa, Văn Minh Ngọc nhìn thấy người trong đó chính là mình.
Tất nhiên, bức tranh này không phải là bức đã bị đốt trước đó, mà là bức tranh Mục Trạm mới vẽ sau này.
Khi đó, hắn đã không còn cần dựa vào trí nhớ không rõ ràng trong đầu để hình dung Văn Minh Ngọc lớn lên trông sẽ như thế nào nữa.
Vì đã nhìn thấy, nên hắn có thể dễ dàng đặt bút vẽ ra.
Chỉ có điều Văn Minh Ngọc trong tranh không phải mặc bộ quần áo cổ trang thường thấy, mà là kiểu quần áo của thời đại tinh tế trong tương lai, áo len và quần tây vô cùng đơn giản, vẻ mặt cũng vô cùng tươi tắn.
Cuộc sống hiện tại rất tốt, nhưng trong lòng Mục Trạm vẫn có chút hối hận vì đã bỏ lỡ Văn Minh Ngọc quá lâu.
Bởi vậy mới có một bức họa như vậy, tưởng tượng Văn Minh Ngọc ở đó sẽ như thế nào, nếu có hắn ở bên cạnh thì sẽ ra sao.
Giờ Văn Minh Ngọc đã trông thấy bức hoạ này rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, cậu đã nhớ ra rất nhiều thứ, trí nhớ cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra em trai lúc nhỏ cậu nhặt được chính là Mục Trạm.
Bởi vì họ đến từ những thế giới khác nhau nên ký ức của họ bị quy tắc xoá mờ, chỉ có thể mơ hồ nhớ là có một người như vậy, sự xuất hiện của hắn, những gì đã xảy ra giữa họ, những kỷ niệm chung dường như đều bị một lớp sa dày bao phủ, trở nên cực kỳ mờ nhạt.
Văn Minh Ngọc còn tưởng là do đó là việc hồi nhỏ nên quên rất nhanh, rõ ràng cậu muốn nhớ lại, nhưng tất cả đều vô ích, giống như cát mịn rỉ ra từ kẽ tay, hoàn toàn không nắm lại được.
Mãi tới khi cậu trông thấy bức hoạ này.
Giống như có gì đó bị đánh vỡ.
Thế giới đã trở nên rõ ràng.
Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra.
Vừa đúng lúc này.
Tiếng bước chân từ Ngự Thư Phòng truyền đến, Văn Minh Ngọc quay lại nhìn thoáng qua Mục Trạm. Khuôn mặt tuấn tú đó từ từ trùng với khuôn mặt non nớt trong trí nhớ, trở thành một người.
Văn Minh Ngọc không khỏi đỏ vành mắt, lại cong môi nở nụ cười, sau đó lao thẳng về phía Mục Trạm.
Mục Trạm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vô thức đón lấy cậu rồi ôm vào ngực.
Văn Minh Ngọc ôm eo hắn, như muốn bù đắp những thiếu hụt nhiều năm, cậu ôm chặt lấy hắn, còn ngửa đầu nhẹ nhàng cọ cọ bên gáy Mục Trạm, như một chú thỏ tai cụp đang làm nũng, cái tai lông xù xù, mềm mụp, cào tới tận trong lòng.
Mục Trạm cảm thấy hơi ngứa nhưng vẫn lưu luyến không muốn lui ra phía sau, còn thuận thế hôn lên khóe miệng cậu, khẽ hỏi: “Em sao vậy?”
Văn Minh Ngọc chỉ gọi một tiếng, Mộc Mộc.
Xưng hô rất quen thuộc, khi còn bé cậu đã gọi hắn như vậy, tết Thượng Nguyên từng gọi do hiểu lầm, lúc ấy trong lòng Mục Trạm rất xúc động, trong hoảng hốt gian, hắn còn tưởng là Văn Minh Ngọc đã nhớ ra rồi.
Nhưng bây giờ, rõ ràng không phải Văn Minh Ngọc tâm huyết dâng trào mà đột nhiên gọi bút danh vài năm trước.
Mục Trạm nhìn lại, rồi trông thấy cuộn tranh được mở ra trên bàn, ngay lập tức hiểu ra mọi thứ.
“Em nhớ lại rồi sao?”
“…..Ừm.”
Văn Minh Ngọc chôn mặt trong ngực Mục Trạm, thanh âm rầu rĩ, còn hơi khàn khàn nức nở, giống như đột nhiên quay trở lại lúc nhỏ.
Mười một năm trôi qua, Văn Minh Ngọc đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không thay đổi.
Mục Trạm luôn có thể nhìn thấy một vài động tác nhỏ quen thuộc trên người cậu, mà có khi chính cậu cũng không ý thức được, vui mừng thì sẽ cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền, hồi hộp thì sẽ mím môi, mắt nhìn về phía góc trái bên dưới, ngón tay vô thức cuộn lên, còn cả thần thái dịu dàng khi dỗ dành người khác……
Trong lúc thất thần, Mục Trạm còn cảm thấy như hắn đã xuyên trở về, họ vẫn luôn bên nhau chưa từng tách ra.
Văn Minh Ngọc vốn rất thích Mục Trạm, có khi không khống chế được mà nhìn hắn đến mức xuất thần, hiện tại đã biết trước kia họ từng quen nhau, khiến cậu cảm giác như tìm được người nhà đã lạc mất.
Từ đầu đến cuối chỉ có Mục Trạm, không có ai khác.
Tâm trạng Văn Minh Ngọc càng phập phồng biến hóa, tựa như nước biển cuồn cuộn bọt sóng, hung mãnh phủ lên bờ đá ngầm, tạo ra một đám bọt biển tuyết trắng.
Cậu không sao giữ được bình tĩnh, liền ngẩng đầu hôn lên môi Mục Trạm.
Khi sắp đụng tới, Mục Trạm cũng cúi đầu.
Nó giống như con đường nối giữa hai người, mỗi người đi một nửa đường, cuối cùng cũng đến được với nhau.
Họ ôm chặt lấy nhau như muốn hoà hợp thành nhất thể.
Mục Trạm gắt gao ôm cậu vào ngực, vô cùng chiếm hữu vây quanh eo cậu, Văn Minh Ngọc cũng ôm cổ Mục Trạm, chủ động đáp lại hắn.
Tất cả mọi cảm xúc đều hòa vào nụ hôn này, môi lưỡi hòa quyện vào nhau, không một chút rời xa, thậm chí còn có vẻ hơi bạo lực và thô lỗ, nhưng cũng nóng bỏng tới mức khiến người ta tan chảy.
Lúc này trong mắt bọn họ chỉ có nhau, hoàn toàn quên mất bánh bao nhỏ, mãi đến khi cảm thấy góc áo bị kéo mấy lần, họ mới định thần lại, cúi đầu nhìn xuống.
Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ đều đang kéo áo họ, chân mập đang lắc lư cố đứng lên, ngẩng khuôn mặt trắng mập nho nhỏ trông mong nhìn, con cũng muốn thơm thơm nha.
Sự chú ý của Văn Minh Ngọc lập tức bị chuyển hướng, cậu vô thức muốn cúi xuống ôm hai nhóc bánh bao, nhưng Mục Trạm lại nắm eo cậu, kéo cậu vào lòng, lại tiếp tục hôn cậu, giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Văn Minh Ngọc bị hút đến mức đầu lưỡi tê dại, chỉ có thể thở hổn hển, khí nóng phun ra từ khe hở giữa hai cánh môi, vừa định nói gì đã bị chặn lại.
Khi hôn xong một lần nữa, Văn Minh Ngọc há miệng muốn nói, nhưng vừa đối diện với ánh mắt Mục Trạm, dáng vẻ hắn vừa hôn xong, môi cũng đậm màu hơn, cổ họng hơi động phát ra tiếng nuốt rất nhỏ, bên gáy cũng có một nốt ruồi, gợi cảm vô cùng.
Văn Minh Ngọc choáng váng, quên mất bản thân định nói gì.
Ngay khi cậu ngây người, Mục Trạm đã lệnh cho cung nhân đưa hoàng tử và công chúa về. Ngự Thư Phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không chỉ có vậy, Mục Trạm còn ôm mặt Văn Minh Ngọc, thì thào nói: "Anh rất nhớ em."
Chỉ một câu, chỉ bốn chữ, đã lập tức hạ gục Văn Minh Ngọc.
Sao còn nhớ rõ vừa rồi khi Mục Trạm hôn mình xong, liền nhàn nhạt liếc hai nhóc mập kia, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng Văn Minh Ngọc vẫn có thể nhìn ra hắn bất mãn, rất buồn cười.
Nhất thời, Văn Minh Ngọc đã quên hai bánh bao nhỏ, toàn bộ lực chú ý chỉ đặt lên Mục Trạm.
Cậu cảm thấy Mục Trạm cũng cần được dỗ dành.
Trước đây cậu đã từng nghĩ, nếu cậu có thể ở bên Mục Trạm từ nhỏ, giúp đỡ hắn chút ít thì tốt.
Mà thực tế, đúng là từ khi rất nhỏ, cậu đã từng gặp Mục Trạm rồi.
Một sự giao thoa không gian và thời gian vô tình khiến họ quen nhau hơn một tháng.
Mắt Văn Minh Ngọc đỏ hoe, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười, “Em cũng rất nhớ anh.”
Dù họ đã bên nhau mấy năm, cũng đã tổ chức đại hôn, nhưng giờ nhớ tới quá khứ lại giống như mới chỉ vừa gặp lại nhau.
Bọn họ ôm nhau, Văn Minh Ngọc dỗ dành Mục Trạm đến vài lần, cuối cùng lúc ra khỏi Ngự Thư Phòng, cậu còn hơi hối hận.
Cậu nhìn Mục Trạm, có hơi không cam lòng nói: “Rõ ràng trước kia em lớn hơn mà, sao giờ anh lại lớn nhanh vậy?”
Vấn đề xuyên qua này rất bí ẩn, thời gian và địa điểm không nằm trong tầm kiểm soát của họ, không thể nói rõ được.
Cho nên, việc mà Văn Minh Ngọc chấp nhất cũng chỉ là – “Anh vốn nên gọi em là anh trai mới đúng.”
Tâm trạng Mục Trạm đang rất tốt, lập tức đáp ứng. Hơn nữa hắn không hề qua loa lấy lệ, mà nhìn chăm chú Văn Minh Ngọc, gọi rất tự nhiên.
Văn Minh Ngọc kinh
ngạc.
Nhưng Mục Trạm lại nói: "Chuyện nhỏ này không là gì cả, trước đây anh vẫn luôn hối hận, nếu anh đồng ý đi học cùng em, vậy có phải sẽ không đột nhiên trở lại đây không."
Văn Minh Ngọc tức khắc đau lòng ôm lấy hắn, còn phóng thích tin tức tố ngọt ngào trấn an hắn.
Thực ra Mục Trạm không yếu ớt như vậy, chuyện đã qua từ lâu, hơn nữa Văn Minh Ngọc cũng đã trở lại. Nhưng hắn thích Văn Minh Ngọc đau lòng mình, dịu dàng an ủi mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên hắn.
Không bao lâu, Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ đã được mười hai tháng, đón lần sinh nhật đầu tiên.
Là Hoàng tử và Công chúa đầu tiên, đương nhiên chúng rất được săn đón.
Yến hội long trọng đến cực điểm, vô số lễ vật cùng chúc phúc.
Còn nhỏ như vậy mà lễ vật đã chất đầy phòng, có kim khố nhỏ của riêng mình rồi.
Hai bánh bao nhỏ sáng sớm đã được sửa soạn xong rồi, mặc cẩm y màu đỏ, phấn điêu ngọc trác, trắng nõn đáng yêu, trước ngực còn đeo khóa trường mệnh bằng vàng khảm ngọc quý, điêu khắc đồ án long lân, ở giữa có khắc chúc ngữ sống lâu trăm tuổi, tượng trưng cho lời chúc phúc với trẻ nhỏ, khư tai đi tà, khóa trụ sinh mệnh, bình an lớn lên.
Sau một tuổi, hai bé bánh bao dường như đã trưởng thành rất nhiều, từ em bé luôn phải bế trong lòng đến giờ đã có thể lẫm chẫm tự đi trên đường, còn luôn cười toe toét, té ngã thì tự bò dậy.
Tết Thượng Nguyên đã đến rồi, và năm nay, họ dự định cả nhà sẽ ra ngoài ăn mừng lễ hội.
Lúc Văn Minh Ngọc đến, Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ vẫn đang vui vẻ tự chơi.
Sau khi biết đi, đồ chơi của chúng cũng ngày càng đa dạng.
Ớt Cay Nhỏ thích nhất chính là chơi chiếc xe có chim sẻ nhỏ, xe mạ vàng, đúc thành hình chim sẻ, ngẩng đầu cong đuôi, hai bên sườn có một cái bánh xe, dưới đuôi cũng còn một bánh xe nhỏ nữa, lúc kéo dây chạy nhanh, đuôi chim sẽ nhếch lên, đong đưa trên dưới, giống như chim muốn giương cánh bay vậy.
Hai nhóc bánh bao cũng rất thích tiếng bánh xe lăn trên mặt đất. Ớt Cay Nhỏ thích kéo xe chạy, còn Bánh Dẻo Nhỏ thích quan sát, nó ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nhỏ ngoan ngoãn đặt trên đầu gối nhìn bánh xe quay.
Ớt Cay Nhỏ đi chưa vững, lúc chơi cũng thường xuyên té ngã, nhưng nó không khóc, chỉ lộc cộc bò dậy chơi tiếp. Nhưng đó chỉ là khi cha và phụ hoàng không có mặt, cứ hễ thấy Văn Minh Ngọc tới là nó sẽ không chịu tự đứng dậy, còn chơi xấu khóc oa oa, ra vẻ phải ôm ôm hôn hôn mới đứng dậy được.
Mà lúc ấy, nếu Văn Minh Ngọc bế nó lên, Bánh Dẻo Nhỏ sẽ lập tức học theo, cũng tung ta tung tăng chạy đến chỗ Văn Minh Ngọc ăn vạ, nó té bẹp một cái bên chân cậu, sau đó duỗi tay nhỏ chờ cha ôm lên.
“……”
Văn Minh Ngọc nhìn cảnh này, dở khóc dở cười.
Trước khi ra ngoài, đương nhiên phải cải trang một chút. Không thể mặc cẩm y hoa phục trong cung ra ngoài được, người sáng suốt vừa thấy vải dệt kia là có thể biết thân phận bọn họ.
Vì vậy, bọn họ đều mặc trang phục bình thường phổ biến ở kinh thành, tuy kết cấu không thể so với trong cung nhưng cũng rất tốt, trông như một công tử nhà giàu đưa tiểu bối đi chơi.
Hai bé bánh bao không chỉ thay quần áo mới mà mái tóc ngắn mềm mại của chúng cũng được buộc thành hai lọn nhỏ, tôn lên khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, nhìn giống như hai em bé trong tranh Tết.
Mặc đồ xong, Ớt Cay Nhỏ nóng lòng chạy tới chỗ cha và phụ hoàng để họ xem.
Văn Minh Ngọc khen: “Rất đáng yêu.”
Ớt Cay Nhỏ không nén được tươi cười, nó ngồi xổm trên mặt đất như quả bóng nhỏ, bàn tay còn nâng lên che mặt.
Mục Trạm nhất thời nghi hoặc, không hiểu nó làm sao.
Văn Minh Ngọc nín cười: “Nó ngượng đó.”
Ớt Cay Nhỏ cũng là một bánh bao nhỏ yêu cái đẹp, có khi còn có thể gọi là Ớt Cay Xinh Đẹp cũng nên.
Bánh Dẻo Nhỏ thì dính người y như nhũ danh của mình vậy, nó rất thích lắc lư chạy tới ôm chân Văn Minh Ngọc.
Sau đó thì hai nhóc tranh nhau, cuối cùng mỗi đứa ôm một chân, còn hừ hừ với nhau nữa.
Nhưng cuối cùng, đương nhiên vẫn là Mục Trạm thắng, dù sao hai bánh bao nhỏ tay ngắn chân ngắn thắng làm sao được Mục Trạm thân cao thẳng tắp, chúng trực tiếp bị nhấc lên.
Mục Trạm tiện tay bế một đứa, ném đứa kia cho Văn Minh Ngọc, nhân tiện cảnh cáo: “Đừng có nghịch, nếu không không cho đi chơi đâu.”
Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Hai đứa thích cả cha và phụ hoàng, ai bế mình cũng được, chỉ có điều Văn Minh Ngọc ở cạnh chúng nhiều hơn nên bọn nhỏ sẽ vô thức thân cận với cậu hơn, cứ thấy người là muốn ôm.
Họ gần như thực hiện lại nguyên quy trình Tết Thượng Nguyên năm trước.
Chỉ có điều Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ còn nhỏ nên không ăn được bánh trôi, Ngự Thiện Phòng làm đồ ăn thích hợp cho chúng, còn tạo hình bánh trôi mini tròn vo mũm mĩm đặt trên đĩa.
Hai “bánh trôi lớn” trắng nõn ăn “bánh trôi nhỏ” vô cùng vui sướng.
Văn Minh Ngọc nhìn mà thèm, trêu chọc một câu, chúng cũng ngoan ngoãn cho cha và phụ hoàng ăn.
Ăn bánh trôi xong mới xuất cung ngắm lễ hội hoa đăng.
Cả toà thành đèn đuốc rực rỡ, treo đầy đèn lồng, ánh nến lay động.
Đám đông chen chúc vây quanh.
Khung cảnh phồn hoa hàng năm lại hiện ra trước mắt, rất quen thuộc, nhưng đồng thời cũng mang một tâm trạng khác.
Lúc trước hai người đi cùng nhau là hẹn hò trong hội hoa đăng, nhưng lần này lại có thêm hai bánh bao nhỏ, biến thành cả nhà cùng đi chơi.
Tuy Văn Minh Ngọc và Mục Trạm đã cải trang, còn mặc xiêm y tương đối mộc mạc, nhưng vì thân hình thon dài, khí chất trác tuyệt nên vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý, đặc biệt là trong ngực họ còn ôm một bánh bao nhỏ phấn nộn.
Dáng vẻ dễ thương, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng lại trưng ra những biểu cảm sống động, vui mừng thốt lên, cái miệng nhỏ oa oa cảm thán, còn phấn khích vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình.
Màn trình diễn vẫn phong phú hơn bao giờ hết.
Theo một tiếng khởi long hồn hậu vang dội, thanh niên trai tráng liền khiêng đèn, hợp thành đội đèn rồng, uốn lượn đi về phía trước, pháo trúc liên tiếp vang lên không nghỉ.
Trước kia Văn Minh Ngọc đã từng nhìn thấy, nhưng vì bị người phía trước chặn lại nên Mục Trạm đã nâng ngang hông cậu lên để cậu nhìn.
Bây giờ, chính là Văn Minh Ngọc bế Bánh Dẻo Nhỏ, Mục Trạm bế Ớt Cay Nhỏ, để chúng có thể xem màn biểu diễn rõ hơn.
Tầm nhìn của chúng bỗng cao hẳn lên, có thể trông thấy đội đèn rồng, cánh tay múp thịt khua khua, kích động vui vẻ đến mức cười khanh khách không ngừng.
Ngoài các chương trình biểu diễn, còn có rất nhiều đồ dùng thú vị được bày bán ở cửa hàng, những hình vẽ bằng đất sét, chong chóng, mặt nạ và nhiều thứ khác nữa.
Hai bánh bao nhỏ chưa từng trải qua Tết Thượng Nguyên, nhìn cái gì cũng cảm thấy hứng thú, cái gì cũng muốn.
Làm cha luôn chiều chuộng con cái nên đương nhiên họ đồng ý, còn tự tay chọn mặt nạ cho chúng.
Trên đường đi dạo, Mục Trạm thấy có người đeo mặt nạ giống vậy mà chút nữa đã nhận nhầm con nhà người khác, lúc đang muốn tiến lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nãi thanh nãi khí —— “Phòng phòng.”
Ngay khi Mục Trạm quay đầu lại, liền thấy một lớn một nhỏ, nhàn nhạt nhìn mình.
Ớt Cay Nhỏ lại còn thở dài như bà cụ non, vẻ mặt hô phòng con thất vọng về người quá đi.
Mục Trạm: “……”
Văn Minh Ngọc nhìn vẻ mặt hắn, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mục Trạm đi ngược lại dòng người và sải bước về phía họ.
Những chiếc đèn lồng đung đưa trong gió, đổ bóng xuống mặt đất.
Một bóng dáng thon dài lại gần, và cuối cùng hợp nhất với bóng lớn và hai bóng nhỏ, hòa quyện vào nhau, trở thành một thể thống nhất.
Tết Thượng Nguyên đương nhiên không thể thiếu đoán đố đèn.
Hai bánh bao nhỏ ngay cả câu đố cũng còn không hiểu chứ đừng nói là đoán, nhưng cái này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chúng làm nũng, sau đó cầm được đèn lồng nho nhỏ trong tay liền cười toe toét.
Trên đường trở về, xe ngựa dừng ở Diên Phúc Môn.
Năm nay ở đây có một tòa đèn được xây dựng rất tinh xảo và đẹp mắt, hàng vạn chiếc đèn lồng được treo lên, gió thổi những dây ngọc va chạm lẫn nhau, vang lên những tiếng vang thanh thuý.
Họ leo lên những bậc thang, từ trên cao nhìn xuống ngắm khung cảnh nhộn nhịp của kinh thành, quả thực giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Lần này ra cung, Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ đều chơi rất vui, nhưng hai đứa cũng đều mệt nhọc, hai mắt mê mang, đầu nhỏ gật gật ngủ mất.
Xe ngựa trở về Thái Cực Điện.
Hai bánh bao nhỏ đang ngủ say, bất giác biến thành thỏ con và rồng con.
Vì thế, Văn Minh Ngọc và Mục Trạm không đưa chúng đến thiên điện nữa, mà là đặt trên long sàng.
Đêm nay.
Gia đình bốn người cùng nhau ngủ, họ đều ở trong trạng thái thả lỏng nhất.
Hai nhóc thú nhỏ ngủ ở giữa, bốn chân hướng lên trời, để lộ cái bụng mềm mại, hai nhóc đều gắt gao dán lấy một bé thỏ tai cụp.
Bên ngoài cùng là một kim sắc cự long bao quanh giường, thực cẩn thận vòng quanh họ, tựa như đang bảo vệ bảo bối trân quý nhất của mình.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tất cả đều nhắm mắt ngủ say đến sáng, mở ra một ngày mới.
HẾT CHÍNH VĂN.