Đợi Lưu Đức Phúc đi rồi, Cố Vân Yên thay bộ y phục mà Tiêu Dục chuẩn bị
cho nàng. Một thân xanh nhạt thêu hoa cùng giầy vải đế bồi. Tiếp theo
sai Thị Họa vấn cho nàng một búi tóc phụ nhân mà dân gian hiện nay thịnh hành nhất. Nhìn chính mình trong gương, mặt phấn má đào, yêu kiều như
hoa, Cố Vân Yên cảm thấy vừa lòng.
Nửa canh giờ qua đi, Thường Phúc tiến vào đáp lời,“Chủ tử, Hoàng thượng phái người đến, lúc này đang ở ngoài cửa đợi.”
Cố Vân Yên gật đầu cười, dặn nói:“Bản cung không ở, Trường Xuân cung việc
lớn nhỏ liền giao cho ngươi xử lý. Chuyện bản cung theo Hoàng thượng
xuất cung cần giữ kín, ngươi hiểu được ý bản cung chứ?”
“Vâng!
Chủ tử yên tâm, nô tài chắc chắn xem kĩ Trường Xuân cung cao thấp, tuyệt không để lộ nửa điểm tiếng gió.” Thường Phúc nghiêm mặt nói.
Cố
Vân Yên hơi hơi gật gật đầu, đứng dậy hướng ngoài điện mà đi, lại thấy
được ngoài cử cung Trường Xuân cung có môt cỗ xe ngựa màu đen nhìn như
giản dị tự nhiên, kì thực là dùng cây lim đen chế tác tinh xảo mà thành. Hai bên xe còn đứng vài cái Ngự Lâm quân cải trang ăn mặc thành gia
đinh nhà giàu, mà làm cho Cố Vân Yên giật mình nhất là người dẫn đầu kia đúng là thống lĩnh Ngự Lâm quân-Cố Trì.
Cố Vân Yên mắt lộ ôn
nhu, đang muốn há miệng gọi "Ca ca" liền thấy Cố Trì hai tay ôm quyền
nói:“Mạt tướng gặp qua Thục phi nương nương! Xin nương nương nhanh lên
xe ngựa, đừng làm cho Hoàng thượng đợi lâu.”
Cố Vân Yên nao nao,
sau đó ở dưới ánh mắt ám chỉ của Cố Trì, quyến luyến lên xe ngựa. Xe
ngựa rộng rãi thoải mái. Có điều ánh sáng không đủ, đến nỗi Cố Vân Yên
không hề nhận thấy được trên xe ngựa còn ngồi một người khác, lúc này
đang dùng ánh mắt tinh nhuệ như chim ưng nhìn chăm chú vào nàng. Đợi
nàng ổn định xong, một bàn tay to quàng đến. Cố Vân Yên một tiếng thét
kinh hãi liền ngã xuống tròng lồng ngực ấm áp của Tiêu Dục.
“Yên nhi cớ gì giật mình? Chưa phát hiện trẫm ở trong xe ngựa sao.” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm không rõ giận hờn của Tiêu Dục.
Cố Vân Yên âm thầm kinh hãi, nguyên lai Tiêu Dục luôn luôn ở trên xe ngựa, khó trách ca ca mới vừa rồi vẫn dùng ánh mắt ý bảo nàng lên xe
ngựa,“Trong xe ngựa ánh sáng không đủ, nô tì nhất thời chưa thể thích
ứng, cho nên mới không phát hiện Hoàng thượng ở bên trong. Mong Hoàng
thượng không trách tội.”
Tiêu Dục hiển nhiên cũng không đem việc
này để ở trong lòng, thấp giọng đáp rồi liền giúp Cố Vân Yên xê dịch vị
trí, để nàng dựa vào thoải mái hơn chút, tiếp theo đạm thanh phân
phó:“Khởi hành đi.”
Tiêu Dục nói vừa dứt, bên ngoài thanh âm cung kính của Cố Trì truyền đến “Vâng! Xuất phát.”
Ngay sau đó, Cố Vân Yên liền cảm giác được xe ngựa chạy nhanh. Lúc này sự
khác biệt giữa xe ngựa cao cấp cùng xe ngựa bình thường liền lập tức thể hiện ra ngoài. Trừ bỏ nảy lên rất nhỏ làm cho người trong xe ngựa biết
được xe ngựa đang lăn bánh, còn lại không có cảm giác xóc nảy cùng không khoẻ gì.
Không đến một khắc sau, xe ngựa liền một đường thông
suốt ra cửa cung. Nghĩ đến cũng phải, mặc dù hộ vệ đang trực không biết
trong xe ngựa ngồi là đương kim thiên tử, nhưng có Cố Trì thống lĩnh Ngự Lâm quân một đường hộ tống, cũng không có người dám ngăn cản.
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
“Yên nhi lmột chút cũng không lo lắng trẫm kế tiếp sẽ đem mang ngươi đưa nơi nào sao? Bằng không sao lại không hỏi trẫm chúng ta muốn đi đâu?” Tiêu
Dục nói với Cố Vân Yên đang nằm yên trong lòng mình.
“Nô tì
không lo lắng, bởi vì chỉ cần là ở cùng Hoàng thượng, bất luận đi chỗ
nào, nô tì cũng không sợ hãi.” Cố Vân Yên ôn nhu nói.
Những lời này rõ ràng lấy lòng Tiêu Dục, chỉ nghe thanh âm hắn ôn hòa nói:“Yên nhi liền tin tưởng trẫm như vậy sao?”
Cố Vân Yên ở trong lòng Tiêu Dục gật gật đầu thật mạnh,“Ân, Hoàng thượng
là người bên gối nô tì, cũng là người mà nô tì toàn tâm toàn ý yêu. Nếu
như nô tì ngay cả Hoàng thượng cũng không tin tưởng, vậy nô tì còn có
thể tin tưởng ai.”
Tiêu Dục nhẹ nhàng hôn trán Cố Vân Yên, hàm
chứa nhu tình hôn một đường xuống phía dưới, cho đến đôi môi mềm mại đỏ
mong của Cố Vân Yên, hai người gắn bó như môi với răng, Tiêu Dục nỉ non
nói:“Trẫm cũng thích Yên nhi...”
Nhận thấy được Tiêu Dục bàn tay
to mạnh mẽ hữu lực càng ngày càng không an phận, vừa nghĩ tới Cố Trì
đang cưỡi ngựa theo sát ở phía sau, cùng xe ngựa khoảng cách thậm chí
không đến năm thước, Cố Vân Yên liền khẩn trương, tâm đều nhảy đến cổ
họng.
“Đừng... Không nên ở trên xe ngựa...” Cố Vân Yên nghiễm
nhiên động tình, hơn nữa quá căng thẳng, kiều kiều âm cuối liền mang
theo khóc nức nở.
Nghe được này thanh âm kiều mỵ này, Tiêu Dục
càng phát ra không thể tự chủ, trên tay động tác một chút cũng không
ngừng, dỗ nói:“Không có việc gì, còn có một đoạn đường rất đai.” Nói
xong bàn tay to liền đi xuống tìm kiếm.
Cố Vân Yên phí công vô lực giãy dụa nói:“Không... Hoàng thượng.... Có người!”
Tiêu Dục thanh âm khàn khàn,“Yên nhi không cần sợ, xe ngựa này không chỉ có
cách âm rất tốt, hơn nữa tiếng xe ngựa chạy cũng sẽ che giấu tiếng trong xe ngựa, bọn họ nghe không được.”
Cố Vân Yên vừa nghe lời này,
liền biết ngăn cản Tiêu Dục cũng vô vọng, chỉ có khẽ cắn môi đỏ mọng cực lực khống chế chính mình phát ra âm thanh khác thường. Thanh âm của nam nhân chuyên quyền mà bá đạo lập tức truyền đến,“Yên nhi không được cắn
môi, nơi đó chỉ có trẫm có thể.”
Nàng còn không kịp trong lòng
thầm nghĩ một tiếng "Nam nhân bá đạo!" liền nhận thấy được thân mình
thoáng chốc chợt lạnh. Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Yên chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ có trước mắt nam nhân ra sức tấn công.
Hồi lâu,
trong xe ngựa quay về bình tĩnh. Cố Vân Yên xụi lơ vô lực tựa vào lòng
Tiêu Dục nũng nịu thở dốc. Tiêu Dục cúi đầu cười, nói:“Yên nhi có khỏe
không? Muốn tiếp tục hay không?”
Một câu ngắn gọn lại làm cho Cố
Vân Yên kinh hoảng không thôi, nhất thời giống như chấn kinh thỏ thoát
khỏi Tiêu Dục ôm ấp, co rúm lại ở một góc khác, không khỏi chọc Tiêu Dục cười ha ha. Đợi khi nghe ra Tiêu Dục tiếng cười mang theo trêu chọc, Cố Vân Yên môi hồng cong lên, mị nhãn nén giận nhìn Tiêu Dục liếc mắt một
cái.
“Được rồi! Trẫm không đùa Yên nhi, Yên nhi thu thập một chút đi, một hồi đi ra.” Tiêu Dục lại cười nói.
Nghe vậy, Cố Vân Yên vội vàng động tác thành thạo đem hai người thu thập
thỏa đáng. Nàng cũng không muốn cho Cố Trì cùng với người đồng hành khác biết mới vừa rồi trong xe ngựa đã xảy ra
chuyện gì.
Khó trách
Tiêu Dục lại ngồi xe ngựa rộng rãi như vậy. Nguyên lai là vì để tiện làm việc, cũng không biết từng cùng bao nhiêu nữ nhân tại trên xe ngựa này
vu sơn ( làm tình), Cố Vân Yên thầm nghĩ.
“Xe ngựa này ngồi thật là thoải mái! Hoàng thượng mỗi lần ra cung đều ngồi xe ngựa này sao?”
Tiêu Dục không hiểu Cố Vân Yên vì sao lại hỏi như vậy, lắc đầu nói:“Chưa
từng. Trước đây trẫm cải trang ra cung, vì tiện làm việc, đều là cùng
bọn họ cưỡi ngựa. Chỉ có lúc này cùng Yên nhi xuất cung, mới dùng xe
ngựa.”
Cố Vân Yên khiếp sợ, Tiêu Dục nói chính mình là nữ nhân
duy nhất hắn mang theo cải trang xuất cung, tức là là nói trước đây hắn
chưa mang nữ nhân nào đi ra, liền ngay cả Hoàng hậu cũng chưa từng?
Đang lúc Cố Vân Yên chuẩn bị tiếp tục đề tài này, lại nghe từ bên ngoài giọng Cố Trì vang lên,“Thiếu gia, đến Túy tiên lâu.”
Tiêu Dục khẽ lên tiếng “Ân!” Sau đó đối với Cố Vân Yên lại cười nói:“Phu nhân, theo vi phu đi xuống đi!”
Cố Vân Yên vi giật mình, chưa bao giờ tưởng tượng quá một ngày kia, Tiêu
Dục lại giống tướng công nhà bình thường như vậy, gọi chính mình một
tiếng "Phu nhân". Nhưng dù chính mình không dám tưởng tượng, một màn hôm nay lại đã chân thật xảy ra. Điều này làm cho nàng thực không thích
ứng, nhưng Tiêu Dục lại có vẻ cực kỳ tự nhiên dắt tay nàng xuống xe
ngựa.
“Thiếu gia, phu nhân mời!” Cố Trì đứng trước xe ngựa đối với Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người khom người làm cái tư thế mời.
Tiêu Dục khẽ gật đầu, liền dắt Cố Vân Yên đi lên tửu lầu nổi danh nhất Thịnh Kinh -- Túy tiên lâu.
Khi Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người xuất hiện ở Túy tiên lâu, nhất thời
khiến cho một trận xôn xao. Mọi người bên trong vừa nhìn thấy bọn họ
thoáng chốc kinh ngạc, đều xem đến ngây người. Ngay cả tiểu nhị Túy tiên lâu cũng quên nghênh đón bọn họ đi vào, chích lăng lăng đứng ở cửa
không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai người.
Tiêu Dục nhận thấy
được tầm mắt dừng ở trên người Cố Vân Yên, sắc mặt nháy mắt rét lạnh,
hận không thể đem Cố Vân Yên tàng hình. Cố Trì thấy thế, lập tức tiến
lên âm thanh lạnh lùng nói: “Nhã gian Thiên Nhất, dẫn đường.”
Tiểu nhị nghe được Cố Trì thanh âm không hờn giận mới chậm rãi hoàn hồn, sau đó cúi đầu khom lưng ở phía trước dẫn đường. Tiêu Dục nửa người chặn
lại tầm mắt những kẻ có ý đồ tiếp tục nhìn dung mạo Cố Vân Yên.
Không hổ là tửu lâu nổi danh nhất thành Thịnh Kinh. Nằm ở nơi phồn hoa nhất
Thịnh Kinh, lầu cao chín tầng, mặt sau là sông, ngay mặt sát đường. Ngồi ở Túy tiên lâu liền nhìn được hết cảnh phồn hoa ở Thịnh Kinh cùng cảnh
đẹp trên Lạc hà. Nhã gian này trang hoàng phong cách cổ xưa thanh lịch,
thoải mái ấm áp, làm cho khách nhân đến đây đều cảm nhận được cảm giác
an nhàn.
“Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị tốt, hiện tại truyền vào?” Cố Trì đi rồi quay lại, cung thanh hỏi.
Tiêu Dục nhìn thoáng qua Cố Vân Yên dáng vẻ đoan trang ở đối diện,
nói:“Truyền đi!” Lại ở bên tai Cố Trì một trận nói nhỏ. Cố Trì gật đầu
đi tới cửa thấp giọng thông báo vài câu với thủ hạ, thủ hạ lĩnh mệnh mà
đi. Đối với một loạt hành vi này của bọn họ, Cố Vân Yên không bắt bẻ.
Rất nhanh tiểu nhị liền bưng rượu và thức ăn tiến vào, vừa bày đồ ăn vừa
giới thiệu: “Đây là Tứ đại chiêu bài của Túy tiên lâu chúng ta: Vô vi
huân áp, gà Đông An, cá Tây hồ chua ngọt, tôm bóc vỏ hấp tương. Đây là
ba món điểm tâm đặc sắc của Túy Tiên lâu chúng ta: Thủy bánh bao, phù
dung cao, Tử Vân hương tô. Cùng với bảo bối của Túy tiên lâu - Nhất hồ
thiên kim! Rượu và thức ăn đã lên, mời khách quan dùng!”
Tiểu nhị thay đổi thái độ ngây ngốc trước đó, biểu hiện chuyên nghiệp lại có
tiêu chuẩn, làm cho Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Hành Chi ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Tiểu nhị ca sau khi rời khỏi đây, Tiêu Dục liền lại cười nói.
Cố Trì thụ sủng nhược kinh nói:“Cám ơn ý tốt của thiếu gia, nhưng từ xưa
nô tài không cùng chủ nhân ngồi cùng bàn mà ăn, Hành Chi vạn không thể
rối loạn quy củ.”
“Ngồi xuống đi! Ngươi là huynh trưởng của Yên
nhi, tự nhiên cùng người bên ngoài bất đồng. Nay ở bên ngoài, cũng không cần bận tâm cái nghi thức xã giao này.” Tiêu Dục lại nói.
“Ca ca liền nghe thiếu gia đi, Yên nhi cũng đã nhiều năm không cùng ca ca dùng cơm.” Cố Vân Yên cũng mở miệng khuyên.
Cố Trì từ chối không nổi, đành phải nói thứ tội, sau đó ngồi xuống cùng Tiêu Dục và Cố Vân Yên cùng bàn mà ăn.