Lại nhìn hướng cái bàn tinh mỹ kia, trên bàn hoa lê trưng bày mấy tờ
giấy Tuyên Thành mỏng, trên nghiên mực gác mấy cây bút lông khác kích
cỡ. Trên giấy vẽ một nữ tử duyên dáng yêu kiều ngoái đầu nhìn lại cười
yếu ớt, trong tay đang cầm một đóa hoa cúc nở rộ, bên cạnh là vài nụ hoa cúc đợi nở. Đây đúng là bức họa cuối cùng năm đó nàng tự vẽ cho nương
nàng. Bởi vì Triệu thị thích hoa cúc, cho nên Cố Vân Yên liền vẽ bức họa này, nghĩ ngày sau chính mình không ở bên người nương, có lẽ bức họa
này có thể để nương an ủi tâm sự.
Cố Vân Yên nhẹ nhàng cầm lấy
bức họa trên bàn, nhìn đóa hoa trong tranh sức sống dạt dào, trông rất
sống động cùng với nữ tử tươi cười ngây ngô mà mê người, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh 3 năm trước chính mình ngồi ngay ngắn ở nơi này
từng bút vẽ bức họa này. Khóe môi bất tri bất giác liền kéo lên một
đường cong hoàn mỹ.
Triệu thị nhìn bức họa trong tay nữ nhi, liền biết đây là ngày xưa trước khi nữ nhi vào cung, một lòng muốn tự họa,
lưu cho mình làm vật kỷ niệm. Chỉ là nàng không rõ, vì sao nữ nhi cuối
cùng lại không có đem bức tranh này đưa cho mình.
Triệu thị từ
trong tay Cố Vân Yên chậm rãi lấy tranh qua, ánh mắt nhu hòa mà say mê
thưởng thức cảnh trí trước mặt. Nhìn mấy đóa hoa cúc chính mình yêu nhất kia, không khỏi ôn nhu hỏi:“Yên nhi vẽ bức tranh này là muốn đưa cho
nương đi!” Tuy là câu hỏi nhưng là ngữ khí khẳng định.
Cố Vân Yên gật đầu nói:“Ân, bởi vì Yên nhi sắp vào cung, sợ nương về sau không
thấy được Yên nhi sẽ nhớ, cho nên liền nghĩ thức đêm vẽ xong bức họa
này, bình minh đưa cho nương. Như vậy có nó cùng nương, nương sẽ không
nhớ Yên nhi mà khó chịu.”
“Vậy Yên nhi vì sao cuối cùng không có
đem bức họa này tự tay đưa cho nương, mà là vẫn để trong khuê phòng?”
Triệu thị vẻ mặt nghi hoặc.
Cố Vân Yên cúi đầu, trong thanh âm
xen lẫn ưu thương cùng cô đơn,“Bởi vì Yên nhi sợ nương có bức tranh này
rồi, sẽ không thường xuyên nhớ Yên nhi. Lâu ngày, nỗi nhớ Yên nhi cũng
liền nhạt đi. Cho nên Yên nhi đem nó để trong khuê phòng, ở nơi dễ thấy
nhất. Mỗi lần chỉ cần nương nhớ Yên nhi, đến khuê phòng Yên nhi liền có
thể nhìn đến bức họa này, nhìn đến hoa cúc nương thích cùng với Yên
nhi.”
Triệu thị lộ ra đau lòng đem Cố Vân Yên ôm vào trong lòng,
thanh âm trách cứ bao hàm nồng đậm tình thương của mẹ,“Nha đầu ngốc,
nương như thế nào sẽ không nhớ Yên nhi. Đứa nhỏ của nương, bất luận đứa
nhỏ ở nơi nào sống ra sao, làm nương sao có thể thật sự yên tâm được?
Nếu không sao người đời lại nói, đứa nhỏ là nợ của cha mẹ ở kiếp trước,
nửa đời quan tâm nửa đời vướng bận!”
Cố Vân Yên đem mặt chôn sâu hơn vào lòng Triệu thị, hạnh phúc lại không muốn xa rời khẽ gọi,“Nương ~”
Triệu thị nhẹ nhàng vỗ sau lưng Cố Vân Yên, thở dài:“Yên nhi ngốc, về sau
không cho lại miên man suy nghĩ. Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào hay
chỗ nào nương đều nghĩ đếnYên nhi. Trong ba năm ngươi vào cung này,
nương không có lúc nào là không lo lắng cho ngươi. Sợ ngươi ở trong cung sống không tốt, sợ ngươi sẽ bị phi tần khác khi dễ, sợ ngươi bị bệnh bị đau mà nương không thể ở bên cạnh ngươi...” Mẹ con ôm làm một đoàn,
nghẹn ngào tâm sự.
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Không qua
bao lâu, Tiêu Dục cùng Cố Cẩn đánh cờ xong, liền được Cố Trì dẫn đến
khuê phòng Cố Vân Yên. Triệu thị tiến lên chào, sau đó thức thời lui
xuống.
“Đây là khuê phòng của Yên nhi trước khi vào cung sao? So
với trẫm tưởng tượng không quá giống nhau.” Tiêu Dục đánh giá một hồi
khuê phòng Cố Vân Yên nói.
Cố Vân Yên nâng mày,“Nga, vậy trong tưởng tượng của Hoàng thượng, khuê phòng nô tì nên là cái dạng gì?”
Tiêu Dục thần sắc ung dung nhìn thoáng qua giường của Cố Vân Yên. Sau đó
chậm rãi ngồi xuống, tiếp theo kéo Cố Vân Yên, làm cho nàng ngồi trên
đầu gối mình, mặt mang ý cười nói:“Nghĩ đến khuê phòng Yên nhi sẽ giống
khuê phòng của nữ tử bình thường khác. Sẽ ở bên cửa sổ có vài bồn hoa
kiều diễm, thỉnh thoảng tưới tưới nước, trò chuyện với hoa nói hết tâm
sự của nữ nhi. Trước cửa sổ có bàn trang điểm, trên đó trừ bỏ gương đồng và lược, còn có rất nhiều nhiều hộp trang sức, bên trong đủ loại bột
vẽ, son môi, phấn thoa.”
Cố Vân Yên trên mặt lộ ra ý cười, nói:“Ân! Trừ bỏ này đó còn có?”
Tiêu Dục thấy được Cố Vân Yên tựa hồ đối với tưởng tượng của mình thực cảm
thấy hứng thú, liền nói tiếp:“Cửa thì có bức rèm che chuỗi ngọc mặc
thành ngũ sắc, mỗi lần ra vào đều đã phát ra thanh âm dễ nghe, làm cho
người ta muốn rình coi đều không được...Sau đó, trên giường Yên nhi là
sa trướng hồng nhạt, xuyên thấu qua sa trướng phấn hồng, loáng thoáng có thể nhìn đến trên mép giường làm từ gỗ đàn có khắc những bông mẫu đơn
kiều diễm hoặc là một ít hoa khác, huyến lệ loá mắt, xinh đẹp động lòng
người. Hoặc là điêu khắc một bức phong cảnh, trên có núi giả, ao nhỏ,
còn có bích sắc hà ngẫu, hồng nhạt thủy liên. Toàn bộ phòng tràn đầy
nồng đậm hơi thở nữ tử, có vẻ mộng ảo mà lại không mất thanh lịch.”
Cố Vân Yên bật cười, nói:“Hoàng thượng có sức tưởng tượng thực phong phú,
như thế nào? Chính mắt thấy khuê phòng nô tì, làm cho ngài thất vọng
đi?”
Tiêu Dục lắc đầu, thanh âm mượt mà,“Yên nhi sai rồi. Trẫm
không chỉ có không có thất vọng, ngược lại đối với Yên nhi nhìn với cặp
mắt khác xưa.”
Cố Vân Yên kinh ngạc, khó hiểu nói:“Khuê phòng của nô tì cùng Hoàng thượng tưởng tượng cơ bản một trời một vực, ngài cư
nhiên không có cảm thấy thất vọng?”
“Trẫm càng cảm thấy trẫm Yên
nhi là độc đáo, không giống người thường. Ngươi độc nhất vô nhị như vậy
sao khuê phòng bình thường của nữ tử khác có thể so sánh được.” Tiêu Dục nắm tay Cố Vân Yên đặt bên môi, a cả giận. Cố Vân Yên trong lòng bàn
tay run lên, không khỏi thân mình run lên. Tiêu Dục ôm chặt hơn chút,
Tiêu Dục đầu cũng gối lên trên vai Cố Vân Yên, ngay sau đó Cố Vân Yên
liền nhận thấy được Tiêu Dục thân mình biến hóa. Bởi vì Cố Vân Yên lúc
này đang ngồi trên chân Tiêu Dục, mà cái vật thể cực nóng chính là đang ở sau lưng Cố Vân Yên diễu võ dương oai. Mặc dù Cố Vân Yên muốn làm bộ
không biết cũng không được nha. Cái cảm giác tồn tại của vật thể kia
thật sự là quá mạnh mẽ, cường đến Cố Vân Yên đã muốn không thể lại tiếp
tục
trấn định cùng Tiêu Dục nói chuyện phiếm.
Cố Vân Yên châm
chước nói:“Hoàng thượng, đêm đã khuya, chúng ta vẫn là nhanh hồi cung
đi. Bô tì lo lắng Hạo Nhi vẫn không thấy nô tì sẽ sốt ruột.”
Tiêu Dục dùng cái vũ khí đặc thù cọ cọ sau lưng Cố Vân Yên nói:“Nếu là thời
gian cho phép, trẫm thật muốn cùng Yên nhi ở trên giường trong khuê
phòng của ngươi thân thiết, nhiệt liệt một phen. Khổ là hôm nay đêm đã
muộn, cũng là không thể, chỉ có lần sau...” Khẩu khí thật là tiếc nuối
cùng mong mỏi.
Cố Vân Yên vừa nghe Tiêu Dục nói đến lần sau, nhất thời trong lòng mừng thầm. Tức là nói Tiêu Dục lần sau còn có thể mang
nàng ra cung, còn có thể giống hôm nay cho phép nàng cùng người nhà đoàn tụ. Vừa nghĩ tới còn có thể trở lại nơi này, cảm giác ưu thương vì muốn cùng người nhà cáo biệt vừa dâng lên liền lập tức biến mất không còn
thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đi thôi! Yên nhi đi nói một tiếng chào Cố phu nhân, chúng ta liền khởi hành hồi cung.” Tiêu Dục ôm lấy Cố Vân Yên đứng dậy nói.
Cố Vân Yên gật đầu, theo Tiêu Dục hướng đại sảnh mà đi. Trong phòng Cố Cẩn cùng phu thê Triệu thị đang ngồi đối diện, vừa nhìn thấy Tiêu Dục cùng
Cố Vân Yên, lúc này đứng dậy, khom mình hành lễ.
“Cha, nương! Hôm nay sắc trời đã tối, nữ nhi không tiện tiếp tục ở lâu. Liền theo Hoàng
thượng hồi cung, mong cha mẹ bảo trọng!” Nói xong lời cuối cùng, âm cuối gần như khàn khàn.
“Để nương nương bận tâm, phu thê vi thần vạn
phần cảm kích. Thánh thượng cùng nương nương có thể giá lâm đến phủ vi
thần, đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vi thần cùng gia quyến lại
không dám cầu gì hơn.” Cố Cẩn ôm quyền cung thanh nói.
“Trẫm cùng Yên nhi liền khởi hành hồi cung. Cố ái khanh không cần đi ra đưa tiễn.” Tiêu Dục mở miệng nói.
“ Vâng! Vi thần/thần phụ cung đưa Thánh thượng cùng Thục phi nương nương, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế! Thiên
tuế! Thiên thiên tuế!” Phu thê Cố Cẩn quỳ xuống hành lễ, thanh âm chỉnh
tề nói.
Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên ở dưới sự cung đưa của Cố Cẩn
cùng Triệu thị ra khỏi Cố phủ. Cố Trì thân là thống lĩnh Ngự Lâm quân
tất nhiên là phải hộ giá hồi cung. Cũng như khi đi, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người lên xe ngựa. Cố Trì cùng Ngự Lâm quân còn lại cưỡi ngựa
đi theo.
Trong xe ngựa, Cố Vân Yên chủ động ôm Tiêu Dục, sườn mặt dán trong ngực Tiêu Dục, cảm kích nói:“Cám ơn Hoàng thượng, hôm nay nô
tì thực vui vẻ! Không biết nên như thế nào biểu đạt được cảm kích trong
lòng nô tì đối với Hoàng thượng.”
Tiêu Dục bàn tay to ôm Cố Vân
Yên, ngữ khí thật là sung sướng nói:“Yên nhi vui vẻ là được rồi! Yên nhi nếu là thật sự muốn báo đáp trẫm, trẫm nhưng thật ra có một biện pháp
tốt.”
Cố Vân Yên từ trong lòng Tiêu Dục ngẩng đầu, thật tình
thành ý nói:“Hoàng thượng ngài nói, chỉ cần là nô tì có thể làm, nhất
định sẽ như Hoàng thượng mong muốn.”
“Tốt! Đây chính là Yên nhi chính mình nói, lát nhưng đừng đổi ý.”
“Nô tì đâu phải người nói không giữ lời, Hoàng thượng chỉ dẫn là được.” Cố Vân Yên dịu dàng nói.
Tiêu Dục mắt lộ ra hứng thú, cúi đầu đối diện Cố Vân Yên nói:“Yên nhi muốn
báo đáp trẫm cũng không khó. Sinh cái tiểu công chúa cho trẫm là được,
sinh cái tiểu công chúa giống như Yên nhi mê người.”
Cố Vân Yên nhất thời đầy mặt đỏ bừng, tiện đà đỏ mặt thẹn thùng nói:“Hảo!” Thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy.
Nhưng từ nhỏ đã luyện võ nên Tiêu Dục thính lực thật tốt, tất nhiên là có thể nghe được lời đáp vô cùng nhỏ của Cố Vân Yên, mắt lộ ra vui sướng.
Tiếng cười sang sảng từ trong xe ngựa truyền đến, Cố Trì mấy người hai
mặt nhìn nhau, không biết vì sao có thể làm cho đế vương luôn luôn
nghiêm túc không thích đùa lại cười đến vui sướng như vậy.
Tiêu
Dục nghĩ rằng: Lưu Viện Phán lời nói quả nhiên không sai! Gần đây Tiêu
Dục mỗi khi đến thăm tiểu công chúa trong cung khác, liền không khỏi
nghĩ nếu Cố Vân Yên vì hắn sinh cái công chúa, sinh cái tiểu công chúa
giống như nàng vậy, thật là tốt bao nhiêu. Nhưng mấy ngày nay lại phát
hiện Cố Vân Yên có chút rầu rĩ không vui, hỏi Lưu Viện Phán thì biết Cố
Vân Yên hiện tại cảm xúc không dễ thụ thai. Lưu Viện Phán liền hướng hắn đề nghị, có thể làm chút chuyện cho Cố Vân Yên vui vẻ, như vậy Cố Vân
Yên tâm tình sáng sủa mới có lợi cho mang thai. Tiêu Dục suy nghĩ hồi
lâu, mới nhớ tới nàng vào cung 3 năm, lâu như vậy chưa trở về, trong
lòng khẳng định kỳ vọng có thể trở về cùng người nhà gặp mặt. Cho nên
Tiêu Dục mới có thể quyết định khi ra cung làm việc tiện thể dẫn theo Cố Vân Yên, cho nàng cùng người nhà gặp lại giải tỏa buồn bực không vui.