Phượng Nghi cung
Phùng ngự y cùng Thường Quý Tĩnh Di hiên báo tin vui xong lui về phía sau đi
ra ngoài, Hoàng hậu phút chốc thu liễm ý mừng trên mặt, cảm thán nói:
“Tuổi trẻ chính là tốt nhất! Xem, một người hai người đều hoài thượng .”
Trương ma ma chuyển mắt đáp: “Dục tần...... Nga ~ không, hiện nay nên xưng Dục tiệp dư , Dục tiệp dư từ lúc vào cung tới nay, luôn được sủng ái, hoài
thượng hoàng tự vốn là chuyện được đoán trước, nương nương.....” Câu nói kế tiếp vẫn chưa nói xong, Hoàng hậu xua tay nói: “Ma ma không cần
khuyên nhiều, bản cung tự có định lượng. Phi tần trong cung này nay
đông, ngày sau cũng chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, con nối dòng của Hoàng
thượng cũng sẽ dần dần ra đời, bản cung đã sớm dự đoán được không phải
sao? Chính là bản cung nhớ tới đứa nhỏ vô duyên năm đó, tâm liền như bị
ai cắt!” Nói xong lời cuối cùng, âm cuối hơi mang theo khàn khàn, khóe
mắt như có lệ, trong mắt tràn đầy thật sâu bi thống cùng ưu thương.
Trương ma ma lau lệ, tiến lên đem Hoàng hậu nhẹ nhàng ôm trong ngực, như lúc trước, vỗ về ôn nhu an ủi Hoàng hậu.
Cảnh Dương cung
‘Ba’ một tiếng, lại là một cái đồ sứ rơi xuống đất, nhìn mảnh sứ vỡ văng
khắp đất, Hiền phi khó nén tức giận nói: “Cố Vân Yên tiểu tiện nhân này, ngày thường bừa bãi không thôi, nay có thân mình, ngày sau chẳng phải
là muốn đến trên đầu bản cung làm mưa làm gió ?”
Hồng Ngọc cùng
Thanh Vân song song khuyên nhủ: “Chủ tử bớt giận, mặc dù nàng có thai
cũng chỉ là Tiệp dư thôi, làm sao có thể đánh đồng cùng chủ tử? Huống
chi ngài nay có quyền cùng nhau giải quyết lục cung, trong cung ai mà
không nhìn sắc mặt của ngài, tuyệt đối có biện pháp thu thập nàng, ngài
sao cần tức giận hại thân mình!”
Vẻ mặt Hiền phi không hờn giận
“Nàng ta từ lúc tiến cung liền không ngừng giở trò quyến rũ Hoàng
thượng, dụ dỗ hoặc chủ, còn kém đem linh hồn Hoàng thượng câu đi, bản
cung lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từ từ được sủng ái, liên tục tấn
chức, nay lại người có thai, nếu là ngày sau sinh hạ được hoàng tử, sẽ
là mẫu bằng tử quý, ngươi bảo bản cung sao có thể không giận?”
Vẻ mặt Thanh Vân khinh thường, hừ lạnh nói: “Nô tỳ cũng không quen nhìn
Dục tiệp dư coi trời bằng vung, bất quá là hoài thai thôi, là nữ nhân ai không biết sinh con?”
Thanh Vân vừa dứt lời, sắc mặt Hiền phi
thoáng chốc xanh mét, một bên Hồng Ngọc lo lắng kéo ống tay áo Thanh
Vân, Thanh Vân khó hiểu, ngược lại nhìn về phía Hiền phi, mới phát hiện
sắc mặt chủ tử âm trầm như thiết, trong con ngươi lửa giận thiêu đốt
hừng hực. Thanh Vân nháy mắt phản ứng lại, trong lòng hoảng hốt, cuống
quít quỳ xuống cầu xin tha thứ nói: “Chủ tử thứ tội, nô tỳ chính là
không quen nhìn Dục tiệp dư mới có thể nhất thời nói sai, cầu chủ tử tha nô tỳ!”
Hai mắt Hiền phi sắc bén như đao vậy, nhìn chằm chằm
Thanh Vân “Tiện tì, ngay cả ngươi cũng dám chế giễu bản cung, các ngươi
là không phải đều ở trong lòng cười nhạo bản cung sinh không được đứa
nhỏ?”
Hồng Ngọc lập tức quỳ xuống, liên thanh nói tuyệt không có
tâm này, Thanh Vân lại sợ tới mức trên mặt không còn huyết sắc, một bên
tự tát mình một bên nhận sai nói “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên
nóng vội nói sai, chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng......”
Chỉ một lát sau, mặt bên trái Thanh Vân liền thũng, đau đến nước mắt khống chế
không được chảy ra, cũng không dám phát ra chút nức nở nào. Hồng Ngọc
nhìn xem một bên, tâm sinh không đành lòng, giả bộ giận dữ nói: “Cho
ngươi lắm mồm, xứng đáng chịu tội, còn không mau cút đi xuống, đỡ phải ở chỗ này bẩn mắt chủ tử.”
Thanh Vân như được đại xá, cố nhịn
xuống đau đớn nơi hai má, dập đầu nhận tội liền lui đi ra ngoài. Phòng
trong chỉ còn chủ tớ hai người Hiền phi cùng Hồng Ngọc, Hiền phi tức
giận chưa tiêu, Hồng Ngọc không thiếu được lại là một phen tận tình
khuyên bảo an ủi.
Mặt trời chiều ngã về tây, Tiêu Dục một thân
thường phục tú mãng long văn xanh nhạt sắc xuất hiện ở trong điện Tĩnh
Di hiên. Cố Vân Yên vừa quỳ gối chuẩn bị hành lễ đã bị Tiêu Dục giúp đỡ
đứng lên, hai người cùng nhau ngồi xuống tháp mỹ nhân.
Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên, ôn hòa nói: “Yên nhi hoài cốt nhục của trẫm, trẫm thật là vui mừng.”
“Nô tì cũng vui mừng, vừa rồi Phùng ngự y nói nô tì đã muốn có thai gần hai tháng, nô tì liền nghĩ đến Hoàng thượng, muốn chia sẻ cùng ngài vui
mừng này.” Cố Vân Yên ôn nhu nói, trên mặt chứa đầy tươi cười, vui sướng không ngôn từ nào diễn tả được.
Mặt mày Tiêu Dục nhu hòa, khóe
miệng cầm ý cười “Yên nhi tĩnh dưỡng
thật tốt , ngày sau vì trẫm sinh hạ một vị hoàng tử khỏe mạnh.”
Trên mặt Cố Vân Yên ẩn ẩn hiện lên
bất an, quan sát biểu tình trên mặt Tiêu Dục, nhỏ giọng nói: “Hoàng
thượng chỉ thích hoàng tử sao? Vạn nhất là công chúa làm sao bây giờ?”
Tiêu Dục thoáng dừng một chút, lập tức cười nói: “Nếu là công chúa, Yên nhi
liền lại sinh tiếp, sinh một hoàng tử chỉ thuộc về chúng ta được không?” Tiêu Dục năm nay 24 , đến nay, hoàng tử dưới gối lại chỉ duy độc một
người đại hoàng tử, hoàng tử là căn cơ của hoàng gia, cũng là cách để
triều đình an ổn, hắn tất nhiên là hy vọng có thể thêm nữa vài hoàng tử
khỏe mạnh.
Cố Vân Yên chủ động ôm thắt lưng Tiêu Dục, hơi lộ ra
động dung nói: “Hoàng thượng thật tốt, nô tì nguyện ý vì Hoàng thượng
dựng dục hoàng nhi, chỉ cần là đứa nhỏ của nô tì cùng Hoàng thượng, vô
luận nam nữ đều là bảo bối trong lòng nô tì.”
Tiêu Dục cúi đầu,
ôn nhu nhìn chăm chú vào Cố Vân Yên, liền thấy trong mắt nàng trừ bỏ vui sướng chính là ỷ lại, vì thế cao giọng đối với Lưu Đức Phúc ngoài cửa
nói: “Hôm nay trẫm liền nghỉ ở Tĩnh Di hiên , đi đem bữa tối truyền lên
đi.”
Cố Vân Yên lập tức có chút sốt ruột nói: “Hoàng thượng, hiện tại nô tì có thai, không có phương tiện hầu hạ ngài, ngài lại nghỉ ở
Tĩnh Di hiên, không hợp quy củ.”
Tiêu Dục trấn an vỗ vỗ tay Cố
Vân Yên, nói “Ngươi có cốt nhục của trẫm, trẫm chiếu cố chút, người bên
ngoài cũng không dám nói thêm cái gì, Yên nhi an tâm.”
Nghe được Tiêu Dục nói như thế, Cố Vân Yên cũng không lại kiên trì.
Hai người cùng dùng bữa tối, dùng trà sau, Tiêu Dục hưng trí cực cao “Đã
lâu chưa nghe được tiếng đàn của Yên nhi, đêm nay Yên nhi liền vì trẫm
đánh đàn một khúc đi!”
Cố Vân Yên ôn nhu cười, vui vẻ nói: “Nô tì tất nhiên vui lòng!” Dứt lời phân phó Thị Thư đem cầm đến.
“Có mỹ nhân hề, gặp chi không quên.
Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi văn nhã hề, tứ hải cầu hoàng.
Bất đắc dĩ giai nhân hề, không ở đông tường.
Trương huyền đại ngữ hệ, dục tố tâm sự.
Khi nào gặp có lẽ hề, an ủi ta bàng hoàng?
Nguyên ngôn xứng đức hề, dắt tay tướng đem.
Không thể vu phi hề, dùng ta tiêu vong.”
Một khúc [ phượng cầu hoàng ] được Cố Vân Yên ngâm vang lên, tiếng đàn
không bị cản trở mà lại càng thâm sâu triền miên, dung nhập cùng ánh
trăng nhu hòa.
Tiêu Dục ưu nhã dựa vào cho tháp mỹ nhân, lẳng lặng
thưởng thức Cố Vân Yên đạn tấu [ phượng cầu hoàng ], trên mặt tuấn mỹ vô đào mang theo một tia thanh thản cùng cười yếu ớt, một đôi mắt tối đen
như mực ngọc ôn hòa nhìn Cố Vân Yên.
Nửa khúc đầu tấu hoàn, nửa phần sau toàn tiếp mà lên
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường~”
( Dịch: Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường. )
Âm thiển tình dài, yêu hận đan vào tiếng đàn, âm cuối tiệm thấp, dư âm lượn lờ, làm cho người ta say đắm.