Ngự thư phòng
“Khởi bẩm chủ tử, cung nhân hồi báo, hai khắc trước, Điền sung nghi ở Ngự Hoa viên va chạm Dục phi nương nương cùng nhị hoàng tử, Dục phi nương nương trách phạt Điền sung nghi quỳ nghe cung quy, việc này......” Lưu Đức
Phúc muốn nói lại thôi.
Nghe vậy, Tiêu Dục nâng mắt, thần sắc đen tối không rõ nói: “Điền sung nghi sao lại chạy đến Ngự Hoa viên? Lại
như thế nào va chạm Dục phi cùng nhị hoàng tử ? Hạo Nhi không có việc gì đi?”
“Này...... Nô tài liền phái người đi tìm hiểu việc này.” Lưu Đức Phúc nhất thời đáp không được mấy vấn đề Tiêu Dục hỏi.
“Thôi! Phân phó Ngự thiện phòng đưa bữa tối của trẫm đến Trường Xuân cung đi,
chạng vạng trẫm bãi giá Trường Xuân cung hỏi việc này không muộn.” Nói
xong lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Dạ, nô tài lĩnh mệnh.” Lưu Đức Phúc khom người nói, rút lui đi ra ngoài.
Trường Xuân cung
Trong điện, Cố Vân Yên nắm tay nhị hoàng tử dạy nhận thức một ít chữ đơn giản thường gặp, nhị hoàng tử ngồi đoan chính, cực kỳ dụng tâm ghi nhớ kỹ
mỗi một chữ Cố Vân Yên dạy.
“Hôm qua mẫu phi dạy Hạo Nhi nhận thức ba chữ kia, Hạo Nhi còn nhớ rõ không?” Cố Vân Yên nhìn nhị hoàng tử đang chăm chú hỏi.
Nhị hoàng tử ngẩng đầu cười, vui vẻ nói: “Mẫu phi dạy, Hạo Nhi đều nhớ rõ.”
“Thật giỏi! Kia Hạo Nhi nói ba chữ hôm qua mẫu phi dạy ngươi nhận thức, mẫu phi nghe một chút xem nào.”
“Được ạ, hôm qua mẫu phi dạy là ba chữ nhân, đại, cái.”
“Hạo Nhi giỏi quá! Mẫu phi dạy gì cũng đều nhớ kỹ.” Trên mặt Cố Vân Yên lộ
ra tươi cười hân hoan, thơm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhị
hoàng tử, nhị hoàng tử mừng rỡ ha ha cười không ngừng.
“Yên nhi cùng Hạo Nhi đang đùa cái gì? Chơi vui vẻ như vậy!” Ngoài cửa truyền đến giọng của Tiêu Dục tò mò.
Thị Thư cùng Thị Họa hai người một tả một hữu nâng Cố Vân Yên đứng dậy, nhị hoàng tử thấy thế, cũng xoay người hỗ trợ nâng Cố Vân Yên, một bộ thận
trọng tỉ mỉ.
Thấy được nhị hoàng tử như vậy, hai người Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục nhìn nhau cười, trong con ngươi tràn đầy xúc động cùng
vui mừng.
“Hoàng thượng hôm nay sao tới sớm như vậy? Nô tì nhàn
rỗi vô sự, liền nghĩ dạy Hạo Nhi nhận thức một ít chữ đơn giản.” So với
mọi ngày, Tiêu Dục đến sớm hai khắc.
“Trong lòng Trẫm tưởng nhớ
Yên nhi cùng Hạo Nhi, liền cố gắng đến sớm thăm hai người.” Tiêu Dục
ngồi xuống chủ vị, lại nói tiếp: “Hạo Nhi đến chỗ phụ hoàng nào, nói cho phụ hoàng ngươi nhận biết được chữ nào rồi ?”
Nhị hoàng tử vui
vẻ gật đầu, vui sướng chạy đến trước mặt Tiêu Dục, đọc to rõ từng chữ
mình biết, mặt mày Tiêu Dục nhu hòa, khóe môi khẽ cong, hiển nhiên đối
biểu hiện của nhị hoàng tử thật là vừa lòng.
Vì thưởng cho nhị
hoàng tử, Tiêu Dục lại cùng nhị hoàng tử chơi ‘Phi thật cao’ đã lâu
không được chơi, từ lúc nhị hoàng tử hơn 1 tuổi, Tiêu Dục liền lại không cùng hắn chơi đùa trò chơi này, mới đầu nhị hoàng tử còn không quen,
mỗi lần gặp Tiêu Dục vẫn quấn quít lấy đòi chơi, sau Cố Vân Yên nhiều
lần ân cần dạy bảo mới rốt cục không lưu luyến nữa.
Nay Tiêu Dục
lại cùng bé chơi phi thật cao, nhị hoàng tử tất nhiên là mừng rỡ cười
không khép miệng được, hoa chân múa tay mặt mày vui sướng hớn hở.
Đến lúc dung ngọ thiện, ba người giống như ngày thường, ngồi ăn cùng bàn.
Bữa tối xong, bà vú liền bế nhị hoàng tử xuống.
“Trẫm nghe nói hôm nay Điền sung nghi vô ý va chạm Yên nhi cùng Hạo Nhi, có việc này?” Tiêu Dục bỗng nhiên hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, thật có việc này, hôm nay nô tì thấy sắc trời không sai,
liền đưa Hạo Nhi tới Ngự Hoa viên du ngoạn. Hạo Nhi thả Bạch Tuyết ra,
không ngờ Bạch Tuyết bướng bỉnh nhưng lại bay đi nơi khác, Hạo Nhi sốt
ruột liền đuổi theo. Trên đường vô ý đánh ngã Điền sung nghi, Điền sung
nghi lại định đánh Hạo Nhi, may mắn đám người Thường Phúc đúng lúc ngăn
lại, nô tì nghe thấy tin chạy đến, Điền sung nghi vẫn cầm lấy Hạo Nhi
không buông, Hạo Nhi bị dọa đến khóc thảm thiết, nô tì liền bảo Thị Thư
ôm lấy Hạo Nhi về, Điền sung nghi không cam lòng liền đối với nô tì nói
năng lỗ mãng, không tuân cung quy. Ấn quy củ trong cung vốn nên phạt
nàng bị vả miệng, nhưng nô tì niệm tình nàng mới vào cung đình, liền tha cho một lần miễn hình phạt, chỉ là để tránh nàng tái phạm, lệnh nàng
quỳ nghe cung quy, cũng tốt ghi nhớ giáo huấn này.”
Hiểu biết
tiền căn hậu quả mặt Tiêu Dục lộ vẻ không ngờ nói: “Điền sung nghi vừa
mới vào cung, không an an phận phận đợi ở trong cung mình, chờ đợi
truyền đòi, ngược lại đi ra rêu rao khắp nơi, gây chuyện thị phi, đối
Yên nhi cùng Hạo Nhi ngôn hành bất kính, đúng là cả gan làm loạn!” Tiện
đà đối với ngoài cửa phân phó “Lưu Đức Phúc truyền khẩu dụ của trẫm, báo cho Kính sự phòng biết hạ thẻ đầu bài của Điền sung nghi xuống, lệnh
Hoàng hậu quản giáo, khi nào Điền sung nghi học thuộc cung quy mới treo
thẻ đầu bài của nàng ta lên lại.”
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Lưu Đức Phúc liền sai người truyền khẩu dụ của Tiêu Dục xuống.
“Ngày sau nếu lại có người đối Yên nhi bất kính, Yên nhi không cần tạm nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục, hết thảy ấn cung quy chấp hành, mọi việc có
trẫm!” Tiêu Dục thương tiếc nói.
Nghe được Tiêu Dục cam đoan, khuôn mặt Cố Vân Yên lộ vẻ xúc động, chủ động tựa vào Tiêu Dục.
Hôm sau, Kính sự phòng dâng lên thẻ lục đầu bài của nhóm người mới, đêm đó Tiêu Dục lật thẻ đầu bài của Lâm sung dung.
Trước đó, cũng có chuyện đáng giá nhắc tới chính là nguyên tổng quản thái
giám Kính sự phòng lại quên đốc thúc người dưới chế tạo thẻ lục đầu bài
của nhóm tú nữ, lại dùng mánh lới lấp liếm, bị buộc tội danh bỏ rơi
nhiệm vụ mà miễn chức, phó tổng quản Vinh Nguyên lên thay.
Hoàng
hậu vốn muốn mượn chuyện này ám chỉ Cố Vân Yên người đang có thai vẫn
chiếm lấy Tiêu Dục, một người độc sủng, để Thái hậu bất mãn Cố Vân Yên,
lại không nghĩ tới bị Cố Vân Yên trả đũa, ngược lại khiến cho thái giám
tâm phúc của mình đánh mất công việc béo bở tổng quản Kính sự phòng,
trộm gà không được còn mất nắm gạo, Hoàng hậu sao nuốt trôi khẩu khí
này? Cho nên thẻ đầu bài vừa được chế tạo xong, Hoàng hậu liền cầu kiến
Tiêu Dục góp lời triệu người mới thị tẩm.
“Chủ tử, nô tỳ nghe nói hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của nhóm người mới!” Thị Thư vừa nói
vừa thầm quan sát vẻ mặt chủ tử nhà mình.
Cố Vân Yên thoáng ngừng lại một chút, chợt nhẹ cười nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi,
người đầu tiên Hoàng thượng truyền đòi là ai?”
Thị Thư vừa muốn
há miệng đáp lời, liền nghe được Cố Vân Yên nói tiếp: “Không cần phải
nói bản cung cũng có thể đoán được, nhất định là Lâm sung dung đi!” Ngữ
khí cực kỳ khẳng định.
Vẻ mặt Thị Thư kinh ngạc, nói: “Chủ tử ngài sao biết Hoàng thượng lật thẻ bài của Lâm sung dung?”
“Có cái gì đnág kinh ngạc, trong nhóm tú nữ này, chỉ có hai người Điền sung nghi cùng Lâm sung dung gia thế bối cảnh hùng hậu, người đầu tiên Hoàng thượng truyền đòi thị tẩm nhất định là một trong hai nàng, nay Điền
sung nghi đang phải chịu phạt, như vậy cũng chỉ còn lại Lâm sung dung,
không phải nàng còn có ai.”
Thị Thư cúi đầu nói: “Chủ tử nói phải, nô tỳ hổ thẹn.”
( Đây cũng là nguyên nhân thẻ vừa làm xong, Hoàng hậu góp lời với Hoàng
thượng. Vì nàng ta hy vọng biểu muội của mình được thị tẩm xong có thể
chia sủng ái của Cố tỷ )
Cảnh Sắt cư
Lưu Đức Phúc
tuyên đọc thánh chỉ xong, liền mang theo tiểu thái giám phía sau rời đi
Cảnh Sắt cư, chạy về Thừa Càn cung phục mệnh với Tiêu Dục.
“Chủ tử, người đầu tiên Hoàng thượng triệu
thị tẩm là ngài, có thể thấy được đây là coi trọng chủ tử a!” Phù nhi vui vẻ nói.
Lâm sung dung cũng vui mừng, nói: “Vốn tưởng rằng có Điền sung nghi cản
đường phía trước, bản cung không được triệu tẩm ngay, thật không ngờ,
Điền sung nghi nhưng lại bị Hoàng thượng hạ lệnh triệt thẻ lục đầu bài,
thật sự là trời cũng giúp bản cung!”
“Nô tỳ chúc mừng chủ tử được như nguyện, cầu chúc chủ tử có thể sớm ngày đạt được Hoàng thượng thịnh sủng!” Vẻ mặt Phù nhi tươi cười, vui vẻ nói.
Lâm sung dung gật
đầu, nói: “Giúp bản cung trang điểm đi, đợi đến ngày bản cung thăng
chức, vinh hoa phú quý tự nhiên cũng có phần ngươi.”
Phù nhi liên tục gật đầu, vui vẻ nói: “Dạ, nô tỳ chắc chắn tận tâm hết lòng phụng dưỡng chủ tử.”
( Ở đâu cũng sẽ có vài kẻ không biết thức thời )
Lạc Nguyệt hiên
“Hồi bẩm chủ tử, nô tỳ thám thính được tin tức nói...... Nói hôm nay Hoàng
thượng......” Ngọc nhi quan sát biểu tình trên mặt Điền Nhụy, ấp úng
nói.
“Dục ca ca hôm nay làm sao? Ngươi mau nói! Còn ấp a ấp úng , hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ được ăn cơm chiều .” Điền Nhụy tức giận
nói.
“Nô tỳ nói, nô tỳ liền nói, cầu chủ tử đừng không cho nô tỳ ăn cơm chiều ~” Ngọc nhi vội vàng khoát tay.
“Nói mau, đừng mè nheo nữa !”
“Dạ, nô tỳ nghe nói hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Lâm sung dung!”
“Cái gì? Ngươi nói Dục ca ca lật thẻ bài của Lâm sung dung? Đây là có ý gì?” Vẻ mặt Điền Nhụy mờ mịt nói.
“Hồi chủ tử nói, ý tứ chính là...... Chính là đêm nay Hoàng thượng triệu Lâm sung dung thị tẩm!” Vẻ mặt Ngọc nhi lo lắng nhìn chăm chú vào Điền
Nhụy.
“Dục ca ca triệu Lâm sung dung thị tẩm...... Dục ca ca
triệu...... Dục ca ca sao lại triệu nữ nhân khác thị tẩm? Dục ca ca sao
phải đối Nhụy nhi như vậy?” Điền Nhụy bỗng nhiên cao giọng nói.
“Chủ tử...... Hoàng thượng ~” Ngọc nhi vừa định khuyên giải an ủi liền bị
Điền Nhụy tức giận quát: “Lăn! Cút ra ngoài cho bản cung......”
Ngọc nhi nhìn Điền Nhụy đã là bị tức giận làm mờ mắt, mặt hiện vẻ sợ hãi,
hoang mang rối loạn lui đi ra ngoài, giây lát, bên trong truyền đến
tiếng đập vỡ đồ sứ.
Sáng sớm, Cố Vân Yên ấn lệ đi thỉnh an Hoàng
hậu, trước khi ra ngoài cũng không quên dặn Thị Họa mang theo ngọc trâm
hôm qua nàng chuẩn bị, một hồi sẽ có công dụng .
Đợi đến Cố Vân
Yên đến Phượng Nghi cung, Hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị, thoạt
nhìn tâm tình cực kỳ sung sướng. Cố Vân Yên thoáng đánh giá liền tiến
lên gật đầu vấn an.
Hoàng hậu nhìn về phía Lâm sung dung cười
nói: “Dục phi muội muội không cần đa lễ, ngươi tới thật vừa lúc, bản
cung giới thiệu một chút, vị này đó là Lâm sung dung hôm qua vừa thị tẩm ~”
Hoàng hậu vừa dứt lời, Lâm sung dung đứng dậy hành lễ vấn an
Cố Vân Yên “Tần thiếp tham kiến Dục phi nương nương, nương nương thiên
tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”
“Muội muội mau mau đứng lên,
bản cung còn chưa kịp chúc mừng muội muội, ngọc trâm này liền xem như lễ vật của bản cung đi!” Cố Vân Yên hư giúp đỡ Lâm sung dung một phen,
chợt cầm lấy ngọc trâm Thị Họa dâng đến nói.
“Tần thiếp tạ Dục
phi nương nương ban cho!” Trong nháy mắt Lâm sung dung ngẩng đầu, thấy
được nữ tử trước mặt hé ra khuôn mặt tinh xảo, mày liễu như mây, một đôi mắt phượng trong veo như thu thủy không gợn sóng, mắt ngọc mày ngài,
kiều diễm ướt át, băng cơ ngọc cốt, dáng người đẫy đà no đủ, mặc dù lúc
này thân hình có chút béo cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng, Lâm sung dung không khỏi hơi sững sờ, phản ứng lại liền vội cúi đầu, che lại vẻ
kinh ngạc trong con ngươi.
Lâm sung dung thầm nghĩ trong lòng,
vốn tưởng rằng dung mạo Điền Nhụy đã là tuyệt sắc thế gian này khó gặp,
lại không nghĩ Cố Vân Yên trước mặt so với Điền Nhụy còn đẹp hơn một hai phân, một phi tần có sủng có con lại còn trẻ cùng vẻ đẹp khuynh thành,
khó trách Hoàng hậu biểu tỷ cũng e dè nàng, xem ra ngày sau mình nếu
muốn giúp biểu tỷ củng cố địa vị nơi hậu cung, vị Dục phi nương nương
này chính là đối thủ mạnh nhất, có thể thấy được đường tương lai cực kỳ
nhấp nhô nha.
“Tốt lắm, đều ngồi xuống đi! Ngày sau Lâm muội
muội cũng là một phần trong hậu cung chúng ta, các ngươi là lão nhân
trong cung, cần phải chiếu cố người mới nhiều hơn, hữu hảo ở chung, đồng tâm hiệp lực hầu hạ Hoàng thượng, tranh thủ sớm ngày vì Hoàng thượng
kéo dài con nối dòng.” Hoàng hậu răn dạy nói.
“Dạ! Nô tì/ tần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo.” Mọi người trăm miệng một lời nói.
“Sắp tới là đoan ngọ , bọn muội muội hồi cung chuẩn bị một chút, đến lúc đó, chúng ta tùy Hoàng thượng ra cung xem đua thuyền rồng.” Hoàng hậu tiện
đà lại dặn.
Mọi người lại vâng dạ, nhớ tới phong cảnh trên sông
Thành Tuân, phi tần hậu cung đều kìm lòng không được lộ ra thần sắc mong chờ.
“Bọn muội muội vô sự liền tan đi! Lâm sung dung lưu lại, bản cung có việc muốn nói với muội.”
“Nô tì /tần thiếp xin được cáo lui trước!” Mọi người đứng dậy quỳ gối hành lễ, rời đi, lưu lại một mình Lâm sung dung.
Cố Vân Yên trở lại Trường Xuân cung không bao lâu, thánh chỉ Tiêu Dục tấn
chức Lâm sung dung thành ‘Tần’ liền đã hiểu dụ lục cung, lúc Thị Thư đem tin tức này hồi bẩm Cố Vân Yên, nàng chỉ lạnh nhạt cười.
Hôm
tiết đoan ngọ, Tiêu Dục dẫn chúng phi tần ra cung xem đua thuyền rồng
mỗi năm một lần, mà hai người Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt vì sắp tới
ngày sinh, liền bị giữ lại trong cung, đối chuyện này, Cố Vân Yên sớm
chuẩn bị tâm lý.