Edit: Linh Sờ Tinh
“Có thể đứng vững không?” Tông Chính Minh nhìn nữ nhân trước ngực đang nắm vạt áo mình, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Tịch Dao xấu hổ muốn chết, nghĩ đến sắc mặt Tông Chính Lâm, da đầu run lên.
“Còn không buông ra?” Tông Chính Lâm nắm chặt vai nàng, giọng nói hiển nhiên không tốt.
“Chuột rút…” xong rồi, đúng lúc này nàng lại khó chịu. Mộ Tịch Dao sắc mặt đỏ lên, giọng như muỗi kêu.
Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm vào gáy nàng, nhìn về phía Tông Chính Minh gật đầu ra hiệu, một tay ôm ngang người lên. Cất tiếng chào, ôm Mộ Tịch Dao đến đông sương phòng.
Mộ đại nhân và Vu thị bị Mộ Tịch Dao dọa, tim cũng run lên, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
“Lão gia, đứa nhỏ này sao lại xúc động như vậy? Bụng cũng đã tám tháng
rồi, nếu có chuyện gì, thì đúng là đòi mạng!”. Có câu nói bảy thì sống
tám thì chống ,(ý nói nếu đẻ non bé bảy tháng dễ sống hơn bé tám tháng). Vu thị bị dọa đổ mồ hôi. Nhìn Mộ đại nhân oán giận nữ nhi hắn không lúc nào bớt lo.
Tuy rằng thường ngày Mộ Kính Châm rất cứng nhắc, nhưng với nữ nhi này
lại cực kỳ cưng chiều. Vốn là bị kinh sợ một hồi, hiện giờ phu nhân lại
trách ông kiêu căng, dung túng không quản giáo tốt nha đầu. Ông ta bất
đắc dĩ lắc đầu, đây rõ ràng là thói quen xấu của phu nhân mà.
Tông Chính Minh khoanh tay đứng trong đình, đưa mắt nhìn hai người rời
đi. Sau đó quay lại trấn an nhị lão, nói tốt cho Mộ Tịch Dao.
“Đệ muội cũng là do bị chuột rút mới đứng không vững, không trách nàng
được.” Vừa rồi trên người nàng thơm ngát… Tông Chính Minh có chút lưu
luyến.
Nhớ tới lúc này nàng níu vạt áo, vẻ mặt hoàn toàn tin cậy. Có lẽ vẻ mặt
đó là dành cho lão Lục a, nếu không thì nàng sẽ không bối rối như thế.
Mộ Tịch Đình không còn nghe thấy điều gì nữa, trong đầu chỉ có hình ảnh
bóng lưng điện hạ nhanh chóng đứng dậy, còn có lúc che chở tỷ tỷ, ánh
mắt lại dịu dàng chưa từng thấy. Thì ra tất cả ôn nhu thường ngày mà
điện hạ dành cho nàng, chẳng qua chỉ là trấn an, không bằng vẻ khẩn
trương dù chỉ trong chớp mắt kia.
“Tay bị thương tại sao không nói?” Tông Chính Minh nâng tay phải của nàng lên, nhìn mu bàn tay sưng đỏ.
Tay bị thương sao? Mộ Tịch Đình nhìn chén canh bị đổ trên bàn, trầm mặc cúi đầu.
Không phải là tại nàng, mà là do điện hạ. Thì ra lúc điện hạ bất chấp
tất cả xông ra ngoài làm đổ. Nàng không thấy đau, tay nàng đau ư, chẳng
thể bằng nỗi đau trong tim.
Mộ Tịch Dao cuộn trong ngực Tông Chính Lâm, hai má nhẹ nhàng cọ cọ ngực hắn làm nũng.
Bà nó chứ, boss ngài còn muốn giận bao lâu? Cho cái thời gian, để nàng còn biết đường.
Tông Chính Lâm nghĩ đến sự quan tâm không kịp che giấu của Tông Chính
Minh, hai mắt hắn lạnh như băng . Hắn ta dám đánh chủ ý với nữ nhân của mình ngay trước mặt mình?
Lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của Mộ Tịch Dao, một nỗi tức giận xông lên. Nàng còn cảm thấy bị oan uổng ư?
Lúc nguy cấp mà nàng còn thoải mái nhào vào lòng nam nhân khác, rõ ràng
hắn ở một bên lại không để ý đến. Không biết xấu hổ còn giả bộ đáng
thương với hắn?
“Kiều Kiều, lần này nàng phải làm thế nào để thoát tội đây?”
Mắt phượng của Tông Chính Lâm thẳng tắp, hàm xúc sự nguy hiểm rõ ràng.
Mộ Tịch Dao nhớ tới kẻ đầu sỏ, đột nhiên cảm thấy có dũng khí. Nhanh
chóng sửa lại dáng vẻ oan ức vừa rồi, miệng nhỏ nhếch lên, ngón trỏ chọc chọc trước ngực hắn, lại bị cắn một cái.
“Điện hạ, cái nhẫn ngọc kia của ngài cũng quá tầm thường đi. Sao ai cũng có?
Thiếp vừa rồi là vì nhìn thấy nhẫn ngọc kia mới nhận sai người. Nếu
không chàng đổi cái khác tốt hơn đi, cái này cũng quá khó coi rồi.”
Tông Chính Lâm bị phản kích của nàng làm trở tay không kịp, lại nghe nàng nói đến nhẫn ngọc . Giọng nói vô cùng ghét bỏ.
Lục điện hạ buồn bực, hận không thể thu thập được nàng.
“Nàng không biết cái nhẫn ngọc này?”
Hử? Sao lại có dấu hiệu càng ngày càng tức giận? Mộ Tịch Dao không hiểu, nắm lấy bàn tay to của hắn cẩn thận đánh giá.
“Điện hạ, sao thiếp lại không biết nó? Chẳng phải ngày nào ngài cũng đeo nó chơi đùa sao. Nếu như không biết, thì sao thiếp lại có thể nhận sai
phương hướng?”
Chỉ là một món đồ mà thôi, còn có tên tuổi riêng hay sao? Mộ Tịch Dao
vẫn cho rằng là do Lục điện hạ đặc biệt dùng để khoe khoang. Nam nhân ra vẻ thâm trầm, đặc biệt là loại quyền cao chức trọng, chẳng phải mấy lão già thích vuốt vuốt thưởng thức, tỏ vẻ hay sao?
Nàng thật đúng là… Tông Chính Lâm không biết mở miệng giáo huấn như thế
nào cho phải. Nói nàng vô tâm, nàng còn nhớ rõ cái nhẫn ngọc này. Nói
nàng thận trọng, rõ ràng nàng chưa bao giờ chú ý cái nhẫn ngọc này không phải chỉ mình hắn có.
Nghĩ như thế, Lục điện hạ lại cảm thấy quỷ dị. Chẳng lẽ hắn còn phải
khen nàng chưa bao giờ để ý nam nhân khác? Đúng là oan uổng nàng rồi?
Cúi người thấy nàng nhìn mình, kiên