Edit: Linh Sờ Tinh
Tông Chính Lâm nheo mắt, nhìn nàng thật lâu rồi cười rất ôn hòa. Bàn tay khẽ vuốt mặt Mộ Tịch Dao, đầu ngón tay lưu luyến mơn trớn bên vành tai
nàng không buông. Giọng hắn thật dịu ngọt, “Kiều Kiều lại muốn nâng
thiếp cho ta?”
Hai chữ “Nâng thiếp” rơi vào tai, Mộ Tịch Dao giật mình. Vội vàng ôm cổ Tông Chính Lâm, vùi sâu vào cổ hắn cầu tha thứ.
Đúng là không chịu nhớ lâu, nàng lại vuốt râu hùm rồi! Mộ Tịch Dao run
rẩy, vụng trộm thở ra. Boss, ngài làm như chưa nghe thấy có được không
hả? Tha một lần này đi, nếu không thì để sau này thanh toán một thể?
Tông Chính Lâm thấy nàng tỏ vẻ chịu nhận dạy dỗ, đành không nhắc đến nữa để nàng được như ý nguyện. Thân thể nàng giờ đã khá nặng nề , nên không thể chịu được sự giày vò của hắn, mà có ép buộc hắn cũng thấy không tận hứng. Lục điện hạ đang tính xem lúc nào là lúc thích hợp để có thể đem
nàng ăn sạch sành sanh, lấy đó làm điểm đột phá là tốt nhất.
An Quốc Tự chính là một trong thập đại cổ tháp của Đại Ngụy, nó và Chiêu Giác Tự là hai ngôi chùa hương khói vượng nhất Thịnh Kinh. Khác với vẻ
đẹp thanh tịnh hài hòa của Chiêu Giác Tự, An Quốc Tự mang vẻ đẹp trang
nghiêm. Trong chùa có ba trăm bảy mươi hai pho tượng Phật với hình dáng
khác nhau, đặc biệt là trong Đại Hùng bảo điện có hai pho tượng Phật
bằng đá cao năm trượng vô cùng quý hiếm , rất ít thấy ở Đại Ngụy .
Mộ Tịch Dao trang nghiêmnhìn ngắm từng pho tượng Phật lớn nhỏ trong
chùa, không bỏ sótmột pho nào. Nhìn những mặt sáng loang lổ, những đường vân đá, nàng như cảm thấy những tang thương của thời gian in dấu trên
từng đường nét. Sau khi trở lại đại điện, nàng lại bình tĩnh chiêm
ngưỡng pho tượng đá rất lâu, dù chưa từng lễ bái, nhưng trong lòng nàng
vẫn có sự kính sợ.
Không biết sợ hãicái gì, mới càng đáng sợ. Nàng có thể đến thời đại này, rõ ràng là bởi một giới hạn nào đó , có tài năng an ổn sống qua ngày,
thật dài thật lâu.
Mộ Tịch Dao được Mặc Lan đỡ ,lặng nhìn về trước, nhìn thiện nam tín nữ
xung quanh đang thành kính khấu đầu lạy. Những khách hành hương này đa
số đều là nữ quyến phú thương. Về phần nam tử, đặc biệt là nam tử trẻ
tuổi thìkhông nhiều.
“Chủ tử, tại sao người không thắp nén hương cầu nguyện?” Huệ Lan thấy
rất tiếc nuối, chủ tử đã đến được An Quốc Tự thế mà lại chỉ nhìn ngắm
một vòng.
Mộ Tịch Dao đảo mắt, mở miệng trêu chọc “Sao? Muốn cầu nguyện điều gì? Huệ Lan là muốn cầu được một đấnglang quân như ýsao?”
Nghe nàng đùa giỡn, Huệ Lan xấu hổ, khẽ gắt một tiếng. Mặc Lan thì ở một bên cười trộm, nhưng cũng thấy xấu hổ. Chủ tử thật là, trước mặt Phật
tổ cũng không nghiêm chỉnh.
Mộ Tịch Dao nhìn vẻ đẹp mềm mại của hai đóa hoa lan, họ đangxấu hổ cười, bỗng tỉnh ngộ, nàng thấy mình là một chủ tử thất trách, thiếu chút nữa
thì chậm trễ chuyện của hai đại nha hoàn rồi . Đúng vậy, không nên lỡ
làng thanh xuân của nữ tử, lần này sau khi trở về này phải hảo hảo lưu
tâm tìm người tương xứng. Nếu không thì giao cho boss trước? Bảo chọn ra cho nàng vài người trung hậu thật thà, có triển vọng, sẵn dịp gả cho
nha hoàn tâm phúc, chiếm lợi thế.
*****
“Đại sư, xin mời.” Tông Chính Lâm cầm quân đen đi trước.
Đầu ngón tay trụ trì An Quốc Tự khẽ động, nhẹ nhàng hạ quân cờ xuống.
“Lầnhồi kinh này phải tạ ơn điện hạ đã bảo hộ. Lão nạp cũng thấy chó
chút hợp ý với Trắc Phi.” Nhớ tới dáng vẻ của cô bé khi trừng mắt khiêu
khích mình, đại sư vuốt râu cười.
Tông Chính Lâm chú ý vào bàn cờ, cũng không giật mình. “Chắc là lại
khiến cho đại sư phải chê cười rồi.” Hắn quá hiểu những tật xấu của
nàng. Chắc chắn là nàng đã gây ra họa gì đó rồi thì mới có thể khiến cho bậc cao nhân như đại sư có ấn tượng sâu sắc đến thế.
“Lần này thì điện hạ đoán sai rồi.” Trụ trì An Quốc Tự mỉm cười lắc đầu. “Trắc Phi là người rất thông minh, tuệ căn sâu. Lão nạp từng nói chuyện với nàng một lần, nhận ân huệ của nàng ấy.”
“Sao cơ?” Tông Chính Lâm kinh ngạc. Nàng có tuệ căn? Nàng hết ăn rồi
ngủ, tỉnh ngủ liền kiếm chuyện, Lục điện hạ thật sự không tìm được điểm
nào có thể chứng minh Mộ Tịch Dao có tuệ căn.
“Điện hạ , người không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài được.” Trụ trì An Quốc
Tự vừa hạ xong một quân cờ, lúc này tình thế trên bàn cờ đã trở nên khắc nghiệt hơn.
“ Trong lòng Trắc Phi sớm đã giác ngộ, bề ngoài chỉ là bề ngoài mà thôi.”
Tay phải đang cầm quân cờ của Lâm Chính Lâm hơi khựng lại, chuyển hướng rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
“Đã vậy. Bản điện xin được thụ giáo.”
Trụ trì An Quốc Tự thấy hắn đổi nước cờ, mỉm cười gật đầu.
“Kỳ nghệ của điện hạ lại có tiến triển rồi.”
Hai người đánh cờ ngay tại Thiền viện, khung cảnh thanh tịnh, phía trên là bóng cây bồ đề xum xuê.
“Tiểu thư, lần này nhất định phải xin một thẻ xâm hỏi một chút, nếu không phu nhân sẽ trách tội.”
Hách Liên Uy Nhi chỉ vào trán nha hoàn, “Càng ngày càng không có quy củ, đến cả chủ tử như ta cũng dám quản giáo.”
Đoàn người đi qua đại điện, trông thấy phía trước có nghi thức đẹp đẽ
quý giá, vô cùng chói mắt. Nữ tử ở giữa vấn một kiểu tóc tao nhã, cài
hai trâm ngọc óng ánh trong suốt rất lộng lẫy.
“Là người phương nào?” ánh mắt Hách Liên Uy Nhi ánh lên vẻ cay độc, chỉ
cần nhìn bóng lưng của người bên kia, cho dù cách mấy trượng, cũng vẫn
có thẻ biết được đối phương là người có thân phận không tầm thường.
Đi lên phía trước đã thấy nữ tử kia đã dẫn người đi qua chỗ rẽ, chỉ kịp
nhìn thấy nửa gương mặt phù dung, chỉ vừa nhìn thế đã thấy kinh diễm vô
cùng.
“Tiểu hòa thượng, sao còn ngây ra đó? Tiểu thư nhà ta muốn xin xâm, mau đưa ống thẻ lại đây.”
Tiểu hòa vội hoàn hồn, bình tĩnh lại, bỏ xuống kinh ngạc.
Hách Liên Uy Nhi quỳ trên bồ đoàn, thành kính khấn bái, khẽ sóc ống thẻ. Đến khi có một thẻ bài rơi xuống, lại khấu đầu lạy tạ .
Tiểu hòa thượng nhìn phong thái người đang quỳ kia, lại nhớ tới vị ban nãy, cảm thấy , thật sự không so được.
Vị nữ thí chủ kia tò mò dùng một tay lắc ống thẻ, một miếng xâm rớt ra,
nhặt xong liền rời đi. Động tác nhanh tới mức… Hắn tuy đã coi giữ ở Quan Âm điện hơn 5 năm mà chưa từng thấy có vị thí chủ nào lưu loát bằng
nàng ấy cả.
Trong lúc nghĩ ngợi, đã thấy vị nữ thí chủ trước mặt đang cầm thẻ bài, nhẹ giọng hỏi “Tiểu sư phụ, giải xâm ở đâu?”
Tiểu hòa thượng ngây người hồi lâu, ngây ngốc nhìn số thẻ trong tay nàng. “Ra cửa quẹo trái, đến hướng Đông điện thờ phụ.”
Hôm nay ngày gì mà liên tục xuất hiện hai thẻ số kỳ lạ đến thế không biết?
Tông Chính Lâm và Trụ trì An Quốc Tự đang đánh cờ say sưa, sư thủ tọa tây đường lại không mời mà tới quấy rầy.
“Trụ trì đại sư, vừa rồi có hai vị nữ thí chủ rút được kỳ xâm, cảm phiền đại sư giải xâm cho .” Sư thủ tọa Tây đường cung kính làm lễ.
“Sao?” Trụ trì An Quốc Tự nhếch đôi mày trắng như cước hỏi.
Kỳ xâm trăm năm không từng xuất hiện, sao khi xuất hiện lại là hai cái?
“Thỉnh hai vị thí chủ đó dời bước, điện hạ có ngại không?”
Lục điện hạ xưa nay vốn tôn quý, đâu thể tự tiện được? Xua tay bưng trà nói, “Đại sư xin cứ tự nhiên.”
Hách Liên Uy Nhi đang đứng yên chờ sư tăng trong chùa hồi âm, thì thấy
một vị sa di đi đến trước mình. “Thỉnh nữ thí chủ theo tiểu tăng đến
Thiền viện một chuyến, trụ trì đại sư sẽ đích thân tự mình giải xâm cho
thí chủ.” Lại quay người hành lễ với một vị khác, “Thỉnh sư huynh vào
hậu điện tìm vị khách quý kia cùng đến.”
Hách Liên Uy Nhi đi theo tiểu sa di ra ngoài, sải bước qua ngưỡng cửa,
quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của vị tăng nhân trung tuổi kia.
Khách quý? Chẳng lẽ là nàng kia?
Thiền viện thanh vắng, mùi đàn