Edit: Linh Sờ Tinh
Yến hội cho đến giờ Tuất, Mộ Tịch Dao có chút ngồi không yên. Nói qua với Tông Chính Lâm rồi mang người cáo lui trước.
“Tỷ tỷ”. Mộ Tịch Đình mang theo Nhụy Châu đuổi theo sau, ghé tai nói vài câu, thần sắc có vẻ kỳ quái.
Trong mắt Mộ Tịch Dao hiện lên sự kinh ngạc, bèn sai Triệu ma ma dẫn
những người khác trở về trước, chỉ để lại Mặc Lan theo hầu, dẫn theo Mộ
Tịch Đình đi vòng lại.
Trong đại điện vẫn đang ăn uống linh đình, rượu ngon kề miệng, Thái tử
đang ôm lấy sủng cơ, cử chỉ lời nói vô độ. Tông Chính Thuần trái ôm phải cũng ôm, uống từng chén từng chén một , vẻ như có ý mượn rượu giải sầu.
Tông Chính Lâm nhíu mày nhìn cả hai người, rất muốn đem hai người tống
về phủ. Không ngờ lại bị bọn hắn mượn rượu làm cớ, la hét ầm ĩ đòi ngủ
lại.
“Lục ca, đệ uống hơi nhiều, rượu có chút lên đầu nên xin cáo từ.” Tông Chính Hàm dẫn đầu xin về trước.
“Trên đường về nhớ cẩn thận.” Tông Chính Lâm vẫy tay gọi Điền Phúc Sơn
tiễn hắn ra phủ, quay đầu lại thấy người mà thường xuyên rời khỏi các
buổi yến hội sớm nhất là Tông Chính Minh lại chưa có ý rời đi.
“Lục đệ không cần tò mò, Ngũ ca chỉ vì muốn chờ Thứ phi thôi.”
Lúc này Tông Chính Lâm mới phát hiện Mộ Tịch Đình không có ở trong chỗ nữ quyến.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, sai người hầu đỡ Thái tử cùng
Tông Chính Thuần đến ngủ ở tiền viện, lại sai Hách Liên Mẫn Mẫn an bài
nữ quyến nghỉ ở sương phòng.
Tông Chính Lâm thấy Tông Chính Minh cũng đã hơi say bèn đưa hắn đến
thiên điện nghỉ ngơi, chờ hắn sai người đi tìm người của hắn trở lại thì về cũng không muộn.
Đưa tay đỡ nơi thái dương đã có chút đau nhức, Tông Chính Lâm để Vệ Chân lại canh giữ cửa, còn hắn thì đi về Đan Như uyển.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không thấy Mộ Tịch Dao lại.
“Trắc phi đâu?” Tông Chính Lâm nhíu mày hỏi.
Hai tỷ muội bọn họ nói chuyện gì vậy, đến tận bây giờ còn chưa nói hết sao, ngay cả bóng dáng người cũng không thấy?
Triệu ma ma vội chạy vào trả lời, “Điện hạ, chủ tử vừa mới trở về, xin ngài đợi một lát, đang tắm rửa ở phía sau.”
“Mộ tam tiểu thư còn ở đây?”
“Không ở. Tam tiểu thư không về cùng chủ tử về đây, người đã trở về đại điện rồi”.
“Cho người đến thiên điện xem một chút, thuận tiện đưa tin đến.”
Phân phó xong việc vặt, Tông Chính Lâm vẫy tay cho mọi người lui ra, hắn tự cởi áo bào, chỉ còn mặc áo trong màu trắng, đi vòng qua hành lanh
đến phía sau tìm người.
“Kiều Kiều?” Tông Chính Lâm vừa vào Song Yến trì đã thấy trong đó chỉ
có một cây nến, không gian mông lung như đều nhiễm một sắc mầu ấm áp.
Tông Chính Lâm vốn đã uống say, giờ bước vào nhà tắm, tâm hồn hoàn toàn
buông lỏng, cảm giác say có vẻ không khống chế được.
Mộ Tịch Dao quay lưng về phía hắn, thân thể chìm trong nước.
“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao nghiêng người hờn dỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, càng thêm vẻ nõn nà trong làn hơi nước bốc lên.
Tông Chính Lâm cởi bỏ đai lưng, lại bỏ cả quần áo, chỉ để lại quần lót.
Hắn chậm rãi bước lên từng bước bậc thang bằng ngọc thạch tiến vào trong nước, đang muốn bước qua ôm lấy người, thì đã nghe nàng ngượng ngùng
xung phong.
“Điện hạ, ngài tựa vào thành ao, thiếp sẽ chà lưng cho ngài.”
Hiếm khi thấy nàng chủ động, hắn nghe lời dựa vào thành ao.
“Sao lại dùng “đinh chỉ”?” Tông Chính Lâm thấy trong không khí có mùi
hương nhàn nhạt, rõ ràng không vui. Mùi này át đi mùi thơm trong veo mà
hắn rất thích trên của cơ thể Mộ Tịch Dao.
“Trên người toàn mùi rượu, khó ngửi.” Mộ Tịch Dao ghét bỏ, tay nhỏ vấn tóc, phủ lên trước ngực, quay người đi đến chỗ hắn.
Tông Chính Lâm nằm ở bên cạnh bờ, cánh tay gác lên bàn đá ngọc, hai vai ngập trong ao, thả lỏng toàn thân.
“Còn không qua đây?” thấy nàng chậm chạp, toàn thân nàng còn chỗ nào mà hắn chưa từng nhìn thấy?
Đưa tay gạt nước , Mộ Tịch Dao chầm chậm tới gần Tông Chính Lâm.
“Điện hạ mệt mỏi sao? Có uống canh giải rượu không?” bàn tay nhỏ bé của
nàng đặt lên cánh tay cường tráng của hắn, chậm rãi vuốt ve.
Trên tấm lưng màu lúa mạch của hắn , đôi bàn tay trắng như tuyết đang xoa bóp, động tác rất thành thạo, lực đào lại vừa đúng.
Lục điện hạ khép mắt, vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tay nàng .
Hắn cũng không đáp lời, nói sang chuyện khác. “Hôm nay không có người quản, ăn cơm có ngon không?”
Mộ Tịch Dao dùng sức đập vào lưng hắn, tựa như đang bất mãn.
“Thiếp đương nhiên nghe lời của điện hạ, có Triệu ma ma luôn canh chừng ”.
Bàn tay Mộ Tịch Dao chậm rãi đưa xuống dưới, đi đến thắt lưng Tông Chính Lâm.
“Điện hạ, thay quần áo ~~” giọng nàng mềm mại, ngọt ngào mà uyển chuyển.
Tông Chính Lâm cầm tay nàng đưa lên trước, cởi đồ từng chút từng chút
một. Trút bỏ quần lót ở trong nước thật sự bất tiện, Mộ Tịch Dao vươn
chân giúp hắn tháo xuống dưới.
“Tại sao ? Kiều Kiều muốn cẩn thận thưởng thức quần áo của bản điện hạ ư?”
Sắc mặt Mộ Tịch Dao đỏ bừng, run rẩy nhặt chiếc quần đang nổi trên mặt nước, ném lên bờ, cũng không mở miệng.
Lục điện hạ lại đưa tay qua, kéo chiếc quần lót bị nàng vứt bỏ, trêu chọc nói.
“Chẳng phải Kiều Kiều nói hương thơm dính áo hay sao, bản điện ngửi xem trên quần áo này có mùi không?”
Nữ tử nổi giận, tay nhỏ dịch về phía trước hắn.
Xoa cơ bụng rắn chắc, vuốt lên vuốt xuống, rồi từ từ đưa xuống dưới.
*****
“Cho nên sao?” Mộ Tịch Dao nâng khuỷu tay trái, nhếch cằm trong mắt hàm sương lạnh lùng nhìn khách không mời mà đến.
“Trắc phi gặp biến không sợ, thật bình tĩnh trấn định”. Một người đàn
ông trung niên có dáng vẻ hàm hậu, quay đầu nhìn về phía gương mặt kinh
hoàng của Mộ Tịch Đình , trong mắt tràn đầy vẻ trào phùng.
Mộ Tịch Dao đương nhiên không phải là không sợ, mà nàng cảm nhận được
tuy ngọc bội nóng kên, nhưng không phải là loại sức nóng báo hiệu gặp
phải sát khí.
“Ngươi… các ngươi là ai?” Mộ Tịch Đình sợ hãi run rẩy hỏi.
Đang nói chuyện với Mộ Tịch Dao, bỗng nhiên hai gã hắc y nhân xông tới, nhân tiện nói ra thân phận của bọn họ.
“Mộ tam tiểu thư thế mà cũng không biết lai lịch chúng ta? Xem ra Ân Cơ
dù có tìm đến ngươi, cũng không lộ ra thân phận của chủ thượng”.
Chủ thượng? Mộ Tịch Dao kinh hãi. Tông Chính Lâm đã từng nhắc tới, kẻ
cầm đầu của đám phản tặc Thục Trung tự xưng “Tôn chủ”, thuộc hạ dưới
trướng xưng hắn là “chủ thượng”.
Hai người trước mặt là dư nghiệt Thục Trung? Còn có liên quan đến Mộ Tịch Đình.
Mộ Tịch Dao nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần này sợ là Mộ Tịch
Đình đã bị kéo vào một vòng lốc xoáy. Thật sự là không tốt, sợ là còn
liên lụy đến cả mấy chục mạng người của Mộ phủ đều bị trảm hết .
“Tại sao lại như thế này?” Mộ Tịch Dao quay đầu nhìn Mộ Tịch Đình đang trắng bệch, gầm nhẹ.
“Muội, muội không biết… Các nàng kêu muội kê đơn. Muội xem tờ giấy, ở
trong hầu bao của Nhụy Châu”. Mộ Tịch Đình bị dọa đến mức nói chuyện
cũng lộn xộn, trong lời nói không tìm được chút manh mối nào.
Mộ Tịch Dao thở sâu, phức tạp nhìn nàng.
Vừa nãy thứ muội đuổi theo, lần đầu tiên chủ động nói có việc muốn hỏi.
Mộ Tịch Dao vốn muốn mang nàng trở lại Đan Như uyển, nhưng nàng ngượng
ngùng từ chối. Nói chỉ muốn hỏi năm ba câu, hỏi xong sẽ đi về, vả lại
Ngũ điện hạ còn đợi trong điện.
Mộ Tịch Dao liền mang nàng đến nhà thủy tạ, để Nhụy Châu và Mặc Lan canh giữ ngoài đình cho hai người nói chuyện.
Có bị hạ dược hay không thì Mộ Tịch Dao đương nhiên biết rõ. Ngọc bội không có cảnh báo, nàng thì bình yên vô sự.
Mộ Tịch Đình tuy bị người khác mê hoặc, nhưng còn may vẫn còn không hồ
đồ. Điều này để cho Mộ Tịch Dao còn có chút an ủi. Dù sao mình cũng
chiếu cố muội muội nhiều năm như vậy, nếu nhận được kết quả là màng ta
giúp đỡ người ngoài phản lại người nhà, thì mình thực sự khó có thể tha thứ.
“Ngoan ngoãn ngồi xuống”. Tịch Dao kéo tay nàng ta. Lạnh lùng nhìn hai người phía đối diện, Mộ Tịch Dao hoàn toàn trầm tĩnh.
“Không có sự phối hợp của Tam tiểu thư thì hành động lần