Edit: Linh Sờ Tinh
“Này, ăn cơm”. Một hán tử cao lớn ném một chén cơm đến trước mặt Mộ Tịch Dao. Cái chén sứ cũ nát bị hắn ném lăn hai vòng mới dừng lại. Mộ Tịch
Dao hí mắt đánh giá cơm canh bên bàn, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới,
ngồi yên không hề sứt mẻ.
Coi nàng là kẻ xin cơm sao? Ăn mày xin cơm còn được cho vài miếng rau
nát, thế mà nàng chỉ có một ít cháo gạo? Đây là nghĩ rằng nàng sắp chết
nên muốn cho gì thì cho sao?
Đến bây giờ Mộ Tịch Dao đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thật sự trầm ổn.
Những gì có thể làm, nàng đã an bày thỏa đáng. Hẳn là đêm nay Tông Chính Lâm có thể tìm đến đây. Boss mà đến thì nàng còn sợ gì?
Nghĩ đến sẽ sớm có chỗ dựa vào, dũng khí của Mộ Tịch Dao cũng tăng lên .
Tục ngữ nói, cần cù bù thông minh. Thỉnh thoảng Mộ Tịch Dao chịu khó suy nghĩ, thế mà lại có bất ngờ lớn. Lần này có thể đơn giản phá được cục
diện, đúng là phòng ngừa chu đáo sẽ có được nước cờ chính sác.
Về phần nữ nhân ẩn mình trong phủ hoàng tử kia thì chờ sau khi nàng thoát được tất có nhiều biện pháp thu thập.
Mất cả một đêm không nhìn thấy Lục điện hạ, Mộ Tịch Dao quyết tâm phải
hung hăng khóc lóc kể lể với boss. Để cho hắn biết mình phải chịu bao
nhiêu ủy khuất vì ở bên hắn. Đây là chuyện mà người bình thường có thể
chịu được ư? Huống chi nàng còn mang cái bụng to nữa.
Mộ Tịch Dao bị nhốt trong một căn phòng gạch cũ nên vô cùng oán hận vì
đêm qua ngủ không tốt. Chẳng có lấy một cái gối mềm, giường đất quá cứng làm đau cả lưng. Nàng không biết rằng Lục điện hạ cũng trắng đêm không
ngủ, cả đêm chỉ nghĩ đến nàng. Chỉ sợ nàng không chịu nổi, lại sợ cái
tích cách cố chấp , không chịu quan tâm gì khác, bị người bắt nạt.
“Tiểu ca, thiếp chỉ quen ăn sáng bằng bánh trứng tráng, canh phù dung,
bánh bao, tương thịt băm ,san hô cải trắng. Phiền tiểu ca đi một chuyến
đến Tụ Tiên Lâu mời đầu bếp tự mình làm”.
Muốn lợi dụng nàng? Vậy thì phải hầu hạ nàng cho tốt trước đã. Bà cô đây tính khí không dễ chịu đâu!.
Nếu Tông Chính Lâm biết sau nàng rời khỏi hắn đáng thương tới mức chỉ có cháo gạo để ăn, còn không bị hắn cười đến rụng răng? Boss kiêu ngạo,
không nên cổ vũ hắn cứ xấu tính như thế nữa.
Kẻ kia nhìn nàng như nhìn một người điên, không thèm nói gì đã rời đi.
“Tiểu ca, phố nhỏ ở Thành tây cách Tụ Tiên lâu chỉ có bốn con phố, ngươi nói với quản sự một tiếng, thiếp có thể chờ”.
Trong mắt của tên kia hiện lên một vẻ kinh ngạc, khinh thường hừ lạnh
một tiếng, “Mặc dù ở ngay đối diện nhưng hôm nay cũng chỉ có chén cơm
này thôi”. Nói xong thì ra ngoài khóa cửa lại.
Đầu óc của nữ nhân này có phải là không bình thường không nhỉ? Bị bắt cả buổi tối, không chỉ ngủ ngon, còn không coi mình là tù nhận. Thị còn
cho rằng đây là phủ hoàng tử ư, có thể tùy ý sai bảo người khác?
Mộ Tịch Dao bị nhốt trong phòng, chỉ có một mảng sáng ảm đạm, nhưng đôi
mắt lại sáng như hoa nở giữa trời nắng rực. Cảm giác của nàng trong xe
ngựa tối qua là đúng, quả nhiên là bị đưa đến phía tây thành. Nhìn khu
dân cư cũ kỹ trước mặt, đây có thể là ngõ Càn Tây hoặc Thuận Long. Nhưng khi nhìn hình thức sân viện này thì đây chắc chắn là ngõ Càn Tây. Thật
sự là rất biết chọn nơi, còn biết ẩn nấp ở nơi thị thành?
Đáng tiếc, nàng là kẻ chuyên môn soi mói. Dám để nàng sống không được thoải mái, vậy thì xem ai mới là người không an ổn trước.
“Đưa cơm qua chưa?” một nam nhân tuổi trung niêm ở trong sân luyện quyền, cực kỳ mạnh mẽ.
“Vừa đưa qua.”
“Nàng ta có gây sự không?” Căn cứ theo tin tức nhận được, Mộ thị không phải là người thành thật.
“Nữ nhân kia…”. Hán tử thuật lại lời Mộ Tịch Dao nói.
Người trung niên dừng động tác luyện quyền. Nữ nhân kia là người mà chủ
thượng cố ý căn dặn, phải trông giữ cho tốt, không được phép mắc sai
lầm.
Còn đang đoán là nàng cố ý gây khó dễ cho hả giận, hay là có mục đích
khác. Chợt nghe trong phòng nàng truyền ra khúc hát tần khoang , lời ca
như tiếng khóc vang lên, bi thương khó tả.
Người trung niên nhíu mày. Nữ nhân này mới sáng ra còn có lòng dạ hát
kịch? Nhưng nhìn thấy cái khóa ở trước cửa, hắn không để ý nữa.
Ngõ Càn Tây là một nơi yên tĩnh vắng lặng, trừ ngày mồng một và mười lăm có chút náo nhiệt mà thôi. Xung quanh đều là người nghèo khổ, sáng sớm
đã phải rời nhà kiếm sống. Hai gian nhà phía trái phải của viện này đều
đã bị chủ thượng mua, cho dù nàng kêu gào rát họng cũng không có người
quan tâm. Để cho nàng ta náo đủ thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Mộ Tịch Dao hát đi hát lại mãi bảy tám câu , hát đến thảm thương, cũng không ngại phiền hà.
Sau nửa ngày, ngoài cửa tiểu viện có rải rác vài tiếng bước chân.
“Mở cửa! Bên trong là người nhà nào? Chủ tử nhà ta nghe có người hát tần khoang, muốn mời về nhà hát vài khúc”. Cửa viện bị người gõ liên tục,
Mộ Tịch Dao ngồi trong phòng khẽ nhếch miệng cười.
Sắc mặt của người trung niên trở nên khó coi, sao lại có người tìm đến tận cửa rồi?
Lại nghe đối phương nói đến hát khúc, liền hiểu ngay tính toán của Mộ
Tịch Dao là gì. Vội cho người mở khóa không cho nàng tiếp tục tác quái.
Khi hắn vào trong nhà, thì thấy tư thế của Mộ Tịch Dao đúng như đang diễn kịch, hát say sưa.
Hắn trầm mặt, hung ác mở miệng, “Trắc phi muốn cầu viện ư? Đáng tiếc còn phải xem đối phương có năng lực đó hay không đã?”. Vốn không muốn quan
tâm nàng, nghĩ cứ để nàng quấy đến mệt mỏi là mình được yên tĩnh. Không
ngờ nàng ta lại may mắn đến vậy, ngồi hát ở cái góc này mà cũng có thể
thu hút người đến. Cũng may nơi này cách xa nhà quyền quý, lát nữa chỉ
cần ra cửa đuổi người đi là được.
“Chủ thượng của ngươi không nói cho ngươi biết, thiếp bị nuông chiều
thành quen, không chịu nổi đói khổ sao? Thí dụ như lúc này đây thiếp bị
đói, vô cùng không muốn ủy khuất chính bản thân mình. Nếu không phải tại chẳng có nổi một chút cơm tử tế, thiếp cũng chẳng cần phải hát rong”.
Mộ Tịch Dao buông tay chân trở lại bình thường, đi đến trước bàn lấy
chiếc đũa gõ gõ lên cái chén sứt kia.
“Chắc đại nhân không cho rằng thiếp chỉ là một phụ nhân ngu xuẩn, chỉ
cần ép buộc dạy dỗ một chút là sẽ theo khuôn khổ của các người đặt ra ?” Mộ Tịch Dao vỗ bàn ăn, cười thành tiếng.
“Vào ngày mồng một hàng tháng, lão phu nhân của Tương Dương hầu phủ đều
đến miếu hoàng thành thắp hương. Sau đó sẽ đến Tịnh Tuệ am để nghe Từ An sư thái giảng kinh, dùng cơm. Hôm sau người của Tương Dương hầu phủ mới đến Tịnh Tuệ am đón người hồi phủ. Ngõ Càn Tây này chính là con đường
nhất định phải đi qua. Thiếp thân lại hát vài câu hát, làm người rơi lệ ở một nơi vắng lặng như thế này, đại nhân thử nói xem, hầu phu nhân có
cảm thấy hứng thú không?”
Mộ Tịch Dao cười một cách xinh đẹp. Hát hí khúc đều có thưởng đó? Khen
thưởng của nàng đã đến tận cửa rồi. Hầu phu nhân là người cả đời chỉ yêu nghe khúc, nếu như nói ở thời hiện đại thì là fan cuồng chính hiệu,
nhất là cực kỳ sùng bái thể loại tần khoang. Mỗi lần trong cung mở tiệc chiêu đãi các mệnh phụ, chỉ cần có gánh hát xướng khúc, thì bà ta đều
nghe từ đầu đến cuối, trong lúc gánh hát diễn khúc sẽ không bỏ dở nửa
chừng.
Khúc mà nàng vừa hát tên là “Vị thủy”, chính là khúc mà Thục phi rất yêu thích, mấy lần vào cung được nghe , cũng nhớ rõ được đoạn mở đầu.
Tên trung niên hung ác nhìn nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu bây giờ mà bị người của hầu phủ tóm được, hành động sẽ thất bại.
Việc ám sát đã thất bại rồi, chuyện của Mộ thị không thể để sảy ra bất
cứ sai sót nào.
Người phụ nữ này tâm kế quá sâu, phòng cũng không phòng được. Cũng chỉ
đành