Edit : Linh Sờ Tinh
“Mặc Lan, dâng “Hoằng văn tập” lên cho đại nhân xem ”.
Quan ngự sử nhìn năm sáu quyển tập san, rất mơ hồ. Cái này là chứng cứ chứng minh thực tế?
“Hoằng văn tập” là cuốn sách chọn lọc giới thiệu các tác phẩm có chất
lượng do Hồng Văn thi xã phát hành hàng tháng. Không chỉ có các tác phẩm về thi từ, ngay cả hí khúc, thoại bản, phong tục tập quán của các dân
tộc khắp nơi thậm chí cả các tác phẩm văn chương đều có.
Với tư cách là sản phẩm nổi danh nhất Đại Ngụy, “Hoằng văn tập” được đại học sĩ, nho sĩ, sĩ tử cực kỳ tôn sùng. Mỗi tháng đến ngày tác phẩm mới
được bày bán, đều là tranh mua mà không mua nổi, được coi là quý giá
nhất Thịnh Kinh.
“Đại nhân có biết vì sao ba bài đầu tiên của “Hoằng văn tập” lại rất đặc biệt?” Mộ Tịch Dao mở ra cuốn mới nhất, mân mê vài tờ giấy đầu tiên,
mấy trang giấy này có chất lượng tốt hơn các trang phía sau.
“Đương nhiên. Ba tác phẩm đầu tiên của mỗi cuốn đều là các tác phẩm được Thi xã lựa chọn là ba bài viết hay nhất. Dùng giấy gió để in, coi đây
là một hình thức ca ngợi ”.
“Đúng vậy. Mời đại nhân xem bài viết thứ hai của tháng này, tên tác giả là “Mộc Ngư”, bài “Tuyển tập đánh giá về một trăm hai mươi loài hoa nổi tiếng ”.”
Quan Ngự sửđâu cần xem, Mộc Ngư là văn sĩ xuất hiện đột ngột trong
“Hoằng văn tập” khoảng một năm trước. Gần như một nửa số bản thảo của
người này đều được in bằng giấy gió và được nhiều người đón đọc. Kiến
thức của y rất cặn kẽ, quan điểm mới lạ, từng một lần khiến cho các văn
thần nho sĩ Đại Ngụy tranh luận kịch liệt, sau đó được đa số mọi người
tán thành.
“Mặc Lan, trình con dấu cho Dư đại nhân kiểm tra ”.
“Hai chữ “Mộc Ngư” là hai chữ đồng âm với họ cha mẹ của ta, ta chọn vì
rất ngắn gọn”. Lúc trước Mộ Tịch Dao chọn bút danh, nghĩ mình phải chọn
một cái tên thật có cốt khí, khác biệt, lại phải có chút phong lưu tao
nhã. Trong một phút ham vui, liền chọn cái tên “Mộc Ngư” ký tên trong
các bản thảo gửi cho “Hoằng văn tập”, trở thành phong cách ký tên riêng.
Mộ đại nhân ngồi một bên cũng mở to mắt.
Nha đầu thế mà là Mộc Ngư? Điều này sao có thể khiến ông ta không khiếp
sợ cho được? Trước khi Mộ Tịch Dao lấy chồng chẳng hề thể hiện ra chút
tài văn chương nào, nhìn dáng vẻ nàng hiện nay hắn cũng không dám coi là mình có quen biết?
Quan trọng nhất là cái bút danh , sao có thể dùng một cái tên bất nhã
như thế? Lấy chữ đồng âm với tên cha mẹ làm tên gọi, quả thực là làm càn .
“Chọn văn hào sao có thể coi như trò đùa như thế?” Mộ Kính Châm cố nén
cảm giác kiêu ngạo, bắt đầu dạy nữ nhi. Thái độ cực kỳ nghiêm nghị,
khiến Mộ Tịch Dao liên tục xin lỗi.
Hai vị Ngự sử đại nhân thấy Mộ Trắc phi ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn không
thể tin được rằng nữ tử trước mắt với dáng vẻ phục tùng nghe lời kia lại là người được Quán trưởng Hồng Văn thi xã khen ngợi là danh sĩ nhân tài mới xuất hiện của phái Tân học.
Việc Mộc Ngư là nữ tử, nếu Trắc phi không tự mình nói ra thân phận này, thì chỉ sợ toàn bộ Đại Ngụy, không ai dám đoán như thế .
Lại cẩn thận xem con dấu trong tay, sao dám chất vấn nữa? Việc quản lý
con dấu riêng của Đại Ngụy cực nghiêm, nếu ai dám cả gan làm giả con
dấu, người có chức quan, thì bị tước chức, dân chúng bình thường thì bị
lưu vong cả đời.
“Trắc phi học thức cao thâm như thế, hạ quan kính phục”. Từ trước tới
nay Đại Ngụy đều tôn sùng, tôn trọng người có văn tài lỗi lạc.
“Đại nhân quá lời. Thiếp chẳng qua là tiện tay viết mà thôi, sao có thể
sánh với các học sĩ kiến thức vững chắc, chỉ là chút quan điểm đơn giản, coi như là thiếp mưu chút lợi nhỏ mà thôi”. Mộ Tịch Dao vẫn vô cùng
biết rõ tài năng của mình đến đâu. Đại Ngụy có hang ngàn hàng vạn học
sinh, nho sĩ, có vài lần được lọt vào ba tác phâm in đầu, chẳng qua là
nhờ vào ánh mắt rộng hơn so với người thường, quan điểm mới lạ, ngôn
ngữ sắc bén mà thôi.
“Vaò mỗi tháng khi “Hoằng văn tập” in sách mới, thi xã sẽ yêu cầu ba tác giả của ba bài đầu tiên của số trước giao bản thảo nữa, phát kim tiên . Bản thảo mới nhất của thiếp cũng mới trình lên quản sự thi xã, kim tiên cũng có dấu. Lúc đệ trình, là giờ Thìn ngày mồng ba. Nếu đúng như đại nhân nói lúc nãy là thiếp bị tặc nhân bắt giam hai ngày, vậy chuyện kim tiên, sao có thể làm được?”
Gửi bản thảo cho “Hoằng văn tập” cũng không phải là việc Mộ Tịch Dao
nhất thời vui đùa, mà có mưu đồ khác. Không ngờ lần này lại giúp đỡ nàng , dù là ngoài ý muốn nhưng thật đúng là kinh hỉ.
Quan Ngự sử sau khi nghe lời tự thuật của Mộ Tịch Dao thì đã tin hơn
nửa, vội sai người đến Thi xã kiểm chứng, còn chưa kịp cáo từ rời đi thì đã có câu trả lời từ Ngự y về vài món ăn không có lợi cho thai phụ,
chứng thực lời nói của Mộ Tịch Dao lúc trước.
Sự thật như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đã có .
Người mật báo này tâm tư thật khó lường, nhưng hắn đã tính sai một bước
đó là hành động của Trắc phi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, rất khó đánh
giá. Đây có lẽ chính là cái mà người ta thường nói “thanh giả tự thanh”, người lương thiện tự khắc được phù hộ.
Mộ Tịch Dao nhìn vẻ mặt hai người bọn họ , thì biết việc này đã lừa dối
xong. Nhưng mà lúc này lừa dối được không có nghĩa là tất cả mọi người
đều qua. Ví dụ như người phụ nữ làm nội ứng kia vẫn ở trong phủ. Đợi
những việc này qua đi , sau khi Tông Chính Lâm đón nàng về phủ, việc đầu tiên cần làm chính là loại bỏ tai họa này.
Hai ngày sau, Nguyên Thành đế nhận được tấu chương Ngự sử trình lên,
thấy trong đó có một đoạn về Mộc Ngư, trong mắt ông ta hiện lên chút
ngạc nhiên. Sau đó phe vào trong tấu chương để người dưới xử lý là đủ.
Chỉ ngắn ngủi trong hai ngay những lời đồn đãi trong kinh đã biến mất
không còn dấu vết, không người nào dám tiếp tục bịa đặt sinh sự. Về phần kẻ mật báo hiện đang ẩn sâu trong phủ Ngũ hoàng tử cũng chính là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện , lúc này đang nhíu chặt lông mày , nghĩ mãi cũng
không rõ sơ hởở đâu mà lại để cho Mộ thị thoát được lần này.
Mọi người khi đọc bố cáo của quan phủ thì chỉ biết nhân chứng quan trọng của vụ án này là Mộc Ngư, người được coi là tân nhân trong văn đàn của
“Hoằng văn tập”. Còn việc vì sao Mộc Ngư lại nhúng tay vào vụ án này,
thân phận ra sao, không ai biết rõ .
Sau khi Nguyên Thành xem qua tấu chương, rất tán thưởng việc Mộ Tịch Dao chủ động đề nghị giấu diếm thân phận của Mộc Ngư.
Đây là Trắc phi mà ông ta đích thân chỉ định cho Lục Hoàng tử, thật sự
rất thông minh, lại còn biết tiến biết lui hợp lý. Không chỉ lo lắng
chu toàn cho bản thân mà ngay cả an nguy của lão Lục cũng không bỏ qua .
Ngoại trừ kém một cái danh hiệu Chính phi ra thì Mộ thị còn có thể gánh vác mọi chuyện hơn cả Hách Liên thị .
Mộ Tịch Dao sở dĩ không muốn để lộ thân phận quá sớm, là vì e ngại nàng
liên tục có liên quan đến những việc đại sự quan trọng đã là không ổn.
Nếu liên tiếp lộ mặt trước Nguyên Thành đế, nàng sợ đối phương cảnh
giác, như vậy lại thành không tốt.
Bây giờ cũng không cần phải quản lý bản thân quá chặt ,chỉ cần nắm được át chủ bài trong tay, nhân cơ