Edit : Linh Sờ Tinh
“Chủ tử, Trắc phi phái người canh giữ ngài, còn sai nô tài chú ý
trông coi hai sân nhỏ kia”. Chu Cẩm do dự báo Vạn Tịnh Văn.
“Chuyện sảy ra khi nào?” Vạn Tịnh Văn nhíu mày. Sao có thể trùng hợp như vậy?
“Sáng sớm hôm nay, sau khi Vệ đại từ Đan Như Uyển đi ra , nô tài liền nhận được tin tức”.
Không đúng . Kiếp trước Mộ Tịch Dao chỉ là một thị thiếp, lúc sảy ra
chuyện của phản đảng, nàng ta đã bệnh rất nặng. Sau đó thì giống như
là một phế nhân, ngu ngốc, chưa bao giờ khỏe hẳn, bên người ngay cả
một nha hoàn đắc lực cũng không có, không thể nào nàng ta lại biết
nhiều như thế.
Chẳng lẽ nàng ta không phải trọng sinh? Mà là giống mình,một linh hồn
khác có trí nhớ kiếp trước nhập lên người Mộ Tịch Dao? Nếu khả năng này là thật thì nàng ta là ai?
Vạn Tịnh Văn suy đoán thân phận Mộ Tịch Dao mấy lần, càng nghĩ càng
hỗn loạn, vẫn không thể thống nhất suy nghĩ nổi . Nhưng bản
thân thị thì lại bắt đầu nghi hoặc , hay là do mình tính sai, Mộ Tịch Dao kia không hề là người nào trong đám nữ nhân hậu cung cũ ?
Vạn Tịnh Văn phát hiện, bất cứ chuyện gì của kiếp trước , chỉ cần có liên quan đến Mộ Tịch Dao là sẽ thay đổi. Thậm chí bây giờ có rất nhiều chuyện đã hoàn toàn khác , còn nàng khi dựa vào trí nhớ của
kiếp trước thì chỉ có thể đối phó với Hách Liên thị , còn đối với
Mộ Tịch Dao thì không hề có một tác dụng gì.
“Chủ tử, hôm nay Trắc phi đã tập trung người hết vào hai viện kia, có phải nên rút hết người về không?” Chu Cẩm cảm thấy từ khi theo chủ tử
đến giờ chưa bao giờ có nhiều chuyện phải bỏ dở nửa chừng như hiện
nay . Từ khi tiến vào phủ hoàng tử, kế hoạch của chủ tử đã có vài lần
vì bất đắc dĩ mà phải dừng lại nửa chừng, cứ như thế này thì
chỉ sợ mọi chuyện không ổn.
Vạn Tịnh Văn nghĩ lại tin tức mấy ngày nay có được, ngoài việc bắt
được nha đầu và gã sai vặt nén lút với nhau ra thì thật sự không
có chút manh mối nào có giá trị cả . Bây giờ Mộ Tịch Dao lại có thể
ra tay, chẳng lẽ thị thật sự có khả năng hơn mình?
Vì thế ngược lại nàng ta có chút mong chờ một kẻ quái gở như Mộ Tịch Dao thực ra có năng lực gì. “Án binh bất động. Nhắc nhở
bọn hắn chỉ cần làm tốt bổn phận, chớ để lộ chân tướng”. Việc này
vốn đã chẳng có liên quan gì đến mình , người của mình chỉ
gài ở đó để dò tin tức, dù sao nắm được tin tức sớm vẫn tốt hơn . Về phần Hách Liên thị , chẳng lẽ thị thực sự cho rằng tất
cả những kẻ thân tín bên cạnh không ai có sơ hở hay sao? Đời này
thị ta đừng mơ được kê cao gối ngủ yên !
********
“Điện hạ, Thục Trung nóng ẩm, ngày hè chàng phải đề phòng độc của côn trùng . Còn mấy thứ như vu thuật, cổ độc này nọ ở Thục Trung, ngài cũng phải tránh xa ra cho thiếp ”. Mộ Tịch Dao cố ý tìm mấy quyển
sách giới thiệu về Thục Trung, sau khi tổng kết lại đống kiến thức
lộn xộn trong đầu, đếm ngón tay rồi dặn dò Tông Chính Lâm.
Lục điện hạ miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn nàng vội vàng dặn dò sắp xếp, trong ánh mắt có thỏa mãn.
Cuối cùng thì quá trình nuôi dưỡng sủng vật cũng có chút thành quả, không phải làm gì cũng chỉ tay sai bảo , ít nhất cũng
biết giúp hắn sửa sang lại hành trang, Trắc phi cũng không phải
không để ý đến những chuyện vụn vặt .
Tông Chính Lâm đang cảm thán , chợt nghe tiếng nàng kinh hô , đột nhiên nàng rất nghiêm túc nhắc đến một việc.
“Điện hạ,”, Mộ Tịch Dao mở to đôi mắt đẹp , “Có phải Vu tộc ở Thục
Trung có Thánh nữ gì đó không? Bọn hắn không biết cái phương pháp
quỷ quái nào thu mê linh hồn chứ ? Liệu có khi nào ả ta niệm vài
cái chú ngữ gì đó trước mặt chàng , chàng liền mất trí nhớ không
nhớ thiếp là ai nữa?”
Câu cuối cùng mới quan trọng . Thường xuyên nghe Tông Chính Lâm nhắc đến bí dược ở Thục Trung, Mộ Tịch Dao lo lắng cho dù mình có linh đan
diệu dược gì chũng không cứu tính mạng boss trở về được. Thực sự
là có mấy thứ đồ chơi quỷ quái này , dù gì thì cứ phòng
bệnh hơn chữa bệnh .
Nếu không đến lúc đó lại có tình huống cẩu huyết là boss mất
trí nhớ, mục đích của mình là một sủng phi mà, nếu boss quên mất
mình thì chẳng khác nào muốn mệnh của nàng ? Đứa nhỏ cũng có
rồi, mới bắt đầu “Cưới xong mới yêu ”, có phải mệt hay không nha?
Nếu điện hạ lại mang một thánh nữ về, mấy ái tình tiết cẩu huyết
như Bạch Liên Hoa là “Ân nhân cứu mạng” này nọ , Mộ Tịch Dao cảm thấy nếu như thế thì mình không cần sống nữa.
Tông Chính Lâm thấy nàng nhìn mình một cách chăm chú, mong đợi kết
quả , vô cùng nghiêm túc , tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hẳn lên .
“Kiều Kiều lại suy nghĩ lung tung gì thế. Bây giờ Vu tộc cũng chỉ
còn cái danh thôi. Mấy việc như đoán trời mưa nắng, hỗ trợ trồng trọt thì còn được chứ chưa bao giờ nghe nói Vu tộc có Thánh nữ, hơn nữa đại phù thủy của Vu tộc cũng là một bà lão rồi”.
“Còn nếu như nàng lo lắng bản điện sẽ quên mất Kiều Kiều thì đúng
là lo lắng không đâu. Chẳng phải Kiều Kiều vẫn nói mình là tâm can bảo bối của ta sao, bản điện hạ sao có thể vứt trái tim mình đi được chứ ?”. Tông Chính Lâm càng nói càng thoải mái vui vẻ ,
hắn đứng dậy hôn lên hai gò má mịn màng, sờ sờ đỉnh đầu của nàng ,
hắn cảm thấy nàng thực đáng yêu. “Kiều Kiều không cần mất thiếu tự tin đến vậy, thực ra trước sự xa cách nữ nhân luôn luôn có
chút khó khăn ”.
Mộ Tịch Dao bị hắn giữ cằm , hôn sâu, trong lòng thì thấy thực oán
giận. Lục điện hạ lúc nào cũng tự quyết định, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là : chỉ cần làm theo đúng những gì hắn đã dự
tính là được, còn những chuyện khác thì không cần lo lắng.
Nàng nào có cái ý nghĩ giống như boss nghĩ? Sao người này lại có
da mặt dày như tường gạch thế chứ , may mà đây là gạch vàng, thực
đúng là tự tin tự yêu mình quá mức. Nếu không phải sợ hắn gặp
chuyện sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sống yên ổn trong phủ của mình thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn.
“Ngày mai ta đi sớm, Kiều Kiều không cần phải dậy tiễn”. Tông Chính
Lâm vuốt ve vành tai mềm mại của nàng , hắn thực không nỡ để nàng bị giày vò vào sáng sớm như thế .
Mộ Tịch Dao dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy bàn tay của hắn. Nhắm mắt lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Tông Chính Lâm ôm thắt lưng nàng, trong lòng không rõ cảm giác lúc
này củ mình như thế nào. Ngày thường nàng chẳng chịu nói lấy
một lời tâm tình, nhưng nàng làm những chuyện rất nhỏ nhặt lại làm tim hắn rung động. Nhìn vẻ mặt nàng khi chìm sâu vào giấc ngủ, Tông Chính Lâm có chút không quen. Ngày mai hắn phải đi rồi không có nàng bầu bạn bên người hắn sớm đã đoán ra mấy ngày tới ngày nào
cũng sẽ khó ngủ. Vậy những ngày trước kia của hắn trôi qua như thế nào?
Lần đầu tiên Lục điện hạ có chút ôn nhu, trong lòng lại có chút
“ghét chia ly”. Hoàn toàn không hề phù hợp với tác phong thường
ngày của hắn.
Nhìn mỹ nhân ngủ say sưa, chẳng chút khổ sở buồn phiền, Tông Chính Lâm lại hận đến nghiến răng. Từ khi gặp nàng, người khác thường là hắn,
nàng thực tàn nhẫn , lúc nào cũng sống rất tự tại.
Vươn người khẽ hôn lên má Mộ Tịch Dao, cuối cùng cũng an tâm đi ngủ. Khi hồi kinh cũng là lúc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai. Hắn phải chọn một lễ vật tốt cho con của hắn mới được.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ nữ nhân trong hậu viện được Hách Liên Mẫn
Mẫn dẫn theo , chỉ thiếu có một mình Mộ Trắc phi luôn không có quy củ.
Lần này đến tiễn điện hạ, ai cũng không nỡ, không khí có vẻ rất uể oải. Chỉ có một người mừng rỡ