Edit: Linh Sờ Tinh
Mở thư ra, lối chữ cứng cáp mang hơi thở bá đạo của Tông Chính Lâm liền đập vào mắt.
“Kiều Kiều, thấy chữ như thấy người. Đi đến sông Vị Thủy đột nhiên
nhớ Kiều Kiều từng nói, cá bạc sông Vị Thủy là đệ nhất thiên hạ. Ta
liền cố ý sai ngư dân địa phương bắt một ít, nuôi nấng đưa về Thịnh
Kinh để Kiều Kiều nếm chút thức ăn tươi mới”.
Mộ Tịch Dao sáng mắt , khóe môi nhếch lên, đường cong khóe môi
càng ngày càng lớn. Boss thật sự quá khách sáo, nhớ cả một câu
chuyện cười nàng kể. Chỉ vì mấy con cá bạc mà còn phải phái người
đặc biệt bảo dưỡng , như thế có phải là quá xa xỉ không? Trong lòng
Mộ Tịch Dao thầm tính toán chi phí dọc đường . Đúng vậy, phụ nữ là
loại người già mồm cãi láo, được lợi nhưng vẫn còn giả vờ đau lòng
tiếc tiền.
“Thư của Kiều Kiều khiến bản điện hạ cảm thấy rất an ủi. Nếu
thư có thể viết tỉ mỉ hơn thì càng tốt hơn nữa . Nếu như tưởng nhớ ta thì cứ nói ra không cần ngượng ngùng. Bản điện chờ thư
tỏ tâm tình của Kiều Kiều”.
Mộ Tịch Dao thấy hắn không biết xấu hổ giục mình gửi thư, đúng là tác
phong của boss. Cẩn thận xem rõ ý tứ của hắn một chút, nàng cảm thấy hình như mình sẽ bị buộc làm một việc: viết thư cho đại boss , nhưng nội dung chính của bức thư nhất định phải chủ yếu nói tới “từ khi biệt ly, không lúc nào là không nhớ hắn”, hơn nữa từ ngữ
phải chân thành tha thiết, tình cảm phong phú. Nội dung không được
dưới ngàn chữ, chưa kể những dấu chấm câu.
Đúng không nhỉ? Boss đại nhân yêu cầu nàng viết văn tình cảm, còn phải chăm chỉ giao bài tập, nếu không thì vị đại gia như hắn sẽ không vui khi phải chờ đợi.
Viết văn tình cảm có vẻ hơi khó … Mộ Tịch Dao vân vê bức thư trên tay
cân nhắc vài lần. Nếu không thì trong mỗi cuối bức thư đều thêm đôi
lời thâm tình, liệu có được không nhỉ?
Thôi , đều tại đại boss lấy việc công làm việc riêng. Nếu không làm gì
có chuyện ba ngày hai phong thư? Tần suất này… boss ơi, người vẫn nên
nhanh chóng đến Thục Trung đi, thiếp bề bộn nhiều việc, còn phải lo
chuyện nhà, còn mang đứa nhỏ, chuẩn bị sinh , mỗi ngày còn phải giải
mã ghi nhật ký… cuộc sống như thế này ,sao mà ngày càng quỷ dị vậy?
Mộ Tịch Dao dẫn theo Huệ Lan đến thư phòng chăm chú hồi âm cho đại
boss, càng viết càng thấy khó khăn. Nàng ghét nhất là viết văn, đầu óc
không đủ dùng…
Cuối cùng cái đầu nhiều quỷ kế của nàng cũng tìm ra giải pháp, kêu Quế ma ma ôm Thành Khánh tới.
“Thành Khánh ngoan nhất, có nhớ phụ thân không?” Mộ Tịch Dao dụ dỗ bé như sói sám dụ dỗ em bé vậy.
Triệu ma ma vừa nghe vậy , lập tức đề cao cảnh giác, “Chủ tử, điện hạ
đã đi xa rồi. Ngài muốn mang tiểu chủ tử đi tìm người sao? Chuyện này
tuyệt đối không được! Chưa nhắc đến cái bụng của ngài , tiểu chủ tử
bây giờ cũng không chịu nổi việc ngồi xe ngựa oi bức không chút gió,
nếu bị bệnh sởi, còn phải chịu tội hơn nữa…”
Mộ Tịch Dao chẳng qua chỉ nói một câu, lại nhận được một trận khuyên bảo từ Triệu ma ma . Làm nàng dở khóc dở cười. Chẳng lẽ mình là
người không hiểu chuyện đến thế sao, mỗi việc ở nhà an ổn dưỡng thai
chờ sinh còn thôi mà chẳng lẽ ai cũng cảm thấy nàng sẽ đứng ngồi
không yên?
“Ma ma, ngài nói gì thế? Ngài nghĩ lung tung quá rồi. Thiếp chẳng
qua chỉ là muốn cho Thành Khánh viết vài nét bút gửi cho cha bé thôi ?” điều này đảm bảo tình cảm đủ thâm tình, dào dạt, chân thành tha
thiết. Bánh bao nhỏ bây giờ chính là một tấm lòng son, Lục điện hạ
sao có thể ghét bỏ?
Mọi người ai nấy đều đanh mặt, nhìn Trắc phi kiên trì dùng bút mực bôi đen tay và chân của tiểu chủ tử, sau đó ấn chúng lên giấy Tuyên
Thành, mỗi một tờ ấn một cái. Dấu ấn kia thật sự là đen nổi trên
nền giấy trắng, ngoài ra, còn có dòng chữ mà Trắc phi dùng chữ
nhỏ đánh dấu “ Bàn tay nhỏ bé của Thành Khánh”, “ Bàn chân nhỏ của
Thành Khánh”.
Mặc Lan thấy chủ tử bịp bợp nghịch ngợm, trên mặt như phát sốt. Trước
ki Điện hạ trước đi còn dặn dò chủ tử phải thường xuyên gửi thư, bây
giờ chủ tử giao mấy tờ giấy viết thư như thế này… Được rồi, một bức
thư mà trong đó chỉ có nửa trang chữ là do chủ tử viết. Còn lại hai trang giấy khác, đều là dấu tay dấu chân của tiểu chủ tử.
Chủ tử, ngài nhàn hạ như vậy không sợ sau này khi điện hạ trở về sẽ tìm ngài ư?
Thành Khánh bị Mộ Tịch Dao chỉ đạo chơi đùa vui vẻ, ấn mấy cái là
hết một xấp giấy , bàn tay nhỏ dính đầy mực đưa lên mấy cái , lập
tức trở thành em bé mặt đen.
Lúc đầu Mộ Tịch Dao còn nhìn rất vui vẻ, sau đó đột nhiên phát hiện
ánh mắt của những người hầu hạ xung quanh đều có vẻ u oán. Vẻ mặt
kia, rõ ràng là oán giận nàng không thương tiếc bánh bao nhỏ, không có
dáng vẻ mà người làm mẹ nên có.
Nhanh chóng sửa lại dáng vẻ, Mộ Tịch Dao giả bộ phất tay,”Mau mau đem đứa bé nghịch ngợm này đi rửa ráy sạch sẽ. Đứa nhỏ này, vừa chơi là
chơi đến nghiện, quên mất mình là người của phủ hoàng tử”. Nghe vậy,