Edit: Linh Sờ Tinh.
“Điện hạ, ba vị tiểu thư của phủ tri phủ mang theo tiểu Kiều cô nương
tới cảm ơn”. Nghiêm Thừa Chu bẩm báo, trên mặt có chút không nhịn được.
Ba vị tiểu thư ban đêm tới cầu kiến, chỉ có một vị là hiểu thể
thống, còn hai vị còn lại thì nồng nặc mùi son phấn , dày vò hắn hồi lâu, gần như là xông thẳng vào.
Tông Chính Lâm nghiêng người trên sập gỗ, tay phải nhẹ nhàng lật
vài trang sách, “Ngươi vừa nói là Tam tiểu thư hay là ba vị tiểu thư?”
Nha hoàn kia lúc trước có nói là được Tam tiểu thư chọn làm người
hầu hạ. Nếu chỉ là đến cảm tạ thì sao lại có thêm hai vị ?
Nghiêm Thừa Chu nghe ngữ khí của điện hạ, liền biết chủ tử không có hảo
cảm với mấy nữ nhân phiền toái này. “Điện hạ, quả thực là ba vị tiểu
thư. Ngoài Đại tiểu thư không ở trong phủ, các vị tiểu thư còn lại đều đang chờ bên ngoài”.
“Mời tam tiểu thư của Vương gia vào. Những người còn lại không gặp”.
Tông Chính Lâm đặt sách xuống, chỉnh lại vạt áo, nhấc chận xuống, chậm rãi bước đến ghế ngồi .
Một lát sau, một nữ tử trẻ tuổi mang theo Thuần Vu Dao ăn mặc hoàn toàn mới bước vào.
“Dân nữ bái kiến điện hạ”.
“Đứng dậy đi”.
Dung mạo bình thường, còn không bằng nhan sắc của mấy nha đầu phủ
hoàng tử . Tông Chính Lâm thấy nàng không có vẻ của người mắt môi
dụ hoặc, thần sắc cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Việc cảm tạ thì bỏ đi”.
Tam tiểu thư đầy vẻ gượn gạo, nhìn Lục điện hạ đầy uy nghiêm , căn bản không biết mở miệng như thế nào.
Nàng ta bị Nhị tỷ và Tứ muội ép buộc dẫn tiểu Kiều tới, kết quả hai
người kia bị cản ở bên ngoài, chỉ còn một người là nàng nên không
biết phải ứng phó như thế nào.
Thấy tiểu thư nhà mình như thế, Thuần Vu Dao lại càng câu nệ. Nói là
đến cảm tạ, nhưng ngoài việc thỉnh an, thì chẳng nói nổi một
lời. Người đàn ông trước mặt lạnh lùng như thế, chỉ nhìn thôi cũng
đã thấy sợ rồi.
“Không muốn tới nhưng bị người khác ép tới ?”.Tông Chính Lâm thấy vẻ mặt hai người, là biết tối nay hai chủ tớ bọn họ bị người
làm khó.
Thấy điện hạ phát hiện , Tam tiểu thư trở nên lo lắng. Nếu điện hạ nổi giận, chỉ cần điện hạ tùy tiện nói một câu đánh giá thôi, là
thanh danh của con gái Vương gia sẽ không tốt.
“Ngươi là thứ xuất?”. Tông Chính Lâm thấy nàng ta lộ vẻ khiêm tốn,hắn
không hề tưởng tượng được rằng một đích nữ sẽ có thái độ như vậy .
“Bẩm điện hạ… dân nữ là do Ngũ di nương sinh ”.
Vậy thì đúng rồi. Theo cách nói của Mộ Tịch Dao thì hài tử do di nương sinh ra đều do mẹ cả nuôi, thái độ của chính thất đối với con cái do các nữ nhân bên cạnh sinh đều là mặt ngoài hiền lương mặt
trong đâm kéo. Đương nhiên ngoại trừ mẹ nàng.
Tông Chính Lâm nghĩ tới mấy thứ lý luận của ai đó, lại nhìn tình hình trước mắt, lời của tiểu nữ nhân tuy có khó nghe, nhưng mỗi câu
đều có lý cả.
Về phần tật xấu là lúc nào nàng cũng bao che khuyết điểm của người
mình thì , Lục điện hạ nhìn mãi cũng thành quen rồi. Tất cả chính thất đều không tốt, đương nhiên phải trừ mẹ nàng cùng đích tỷ ra.
Không khác, việc tiểu nữ nhận phê bình thiếp thất một cách sắc
bén, đem tất cả thủ đoạn bẩn thỉu của họ ra để bào chữa cho sự vô
dụng của thứ muội. Hai quy tắc của Mộ Tịch Dao đều đi theo con
đường riêng, không hề cảm thấy trong đó có gì mâu thuẫn.
Lại nghĩ tới cảnh nàng mặt dày bào chữa cho người trong nhà, Tông
Chính Lâm cảm thấy Mộ Tịch Dao rất đáng yêu. Nàng đúng là có dũng
khí, bướng bỉnh nhưng cũng làm người khác ấm lòng .
Sau đó hắn nhìn Thuần Vu Dao với vẻ thành thật nhát gan , ngay cả
đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn mình, Tông Chính Lâm cảm thấy nàng
ta thật chướng mắt. May mà khuôn mặt kia nên hắn mới không bộc
phát.
Loại cảm giác bực mình này làm Tông Chính Lâm cảm thấy hắn phải chịu
đựng một cách quá cực khổ. Nếu Mộ Tịch Dao có dáng vẻ như thế
này, Tông Chính Lâm dám khẳng định trong lòng nàng có mưu ma chước quỷ, ít nhất là cặp mắt sinh động của nàng kia sẽ chuyển loạn.
“Nếu không có chuyện gì khác thì lui ra đi”. Sau khi biết rõ tình
cảnh của Thuần Vu Dao , Tông Chính Lâm đã không còn hứng thú gì .
“Vâng, dân nữ tạ ơn điện hạ giúp đỡ. Xin dẫn nha hoàn cáo lui”. Tam tiểu thư như được đại xá, hành lễ xong vội mang theo Thuần Vu Dao vội vàng
đi ra .
Nghiêm Thừa Chu vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ. Trong phòng ánh nến
sáng rõ, nên hắn nhìn rõ nha đầu tên gọi là tiểu Kiều cực kỳ giống Dao
chủ tử. Thảo nào điện hạ lại đặc biệt khai ân, cho phép đi vào . Sau đó hắn nhìn Diệp Khai , quả nhiên cũng có vẻ hiểu ra.
“Nghiêm Thừa Chu, trước khi các nàng đến đã đi những đâu ?”
“Điện hạ, trước khi đến chủ tớ các nàng đến chỗ Ngũ điện hạ. Cũng giống ngài, Ngũ điện hạ không gặp hai vị tiểu thư khác”.
Tông Chính Lâm gật đầu. Mấy tiểu thư phủ này giáo dưỡng còn tốt. Tông
Chính Minh gặp Tam tiểu thư chắc cũng có tâm tư giống mình mà
thôi.
Thuần Vu Dao… nữ nhân này là một rắc rối.
“Thư gửi cho Trắc phi chắc cũng đến rồi ?” Tông Chính Lâm nhắm mắt tưởng tượng dáng vẻ nổi giận của Mộ Tịch Dao, cười vui vẻ. Đáng tiếc là ở
xa quá, nếu người ở trước mặt hắn, thì bộ dạng của sủng vật không
nghe lời của nàng , Lục điện hạ cực kỳ thích thú.
Nghiêm Thừa Chu không dám nói bừa, trong lòng cẩn thận tính toán vài
lần, mới bẩm báo. “Theo như tính toán, có lẽ sáng mai sẽ nhận được”.
Ánh mắt của Tông Chính Lâm hiện lên vẻ chờ mong, giữa lông mày mang
theo ý cười vui vẻ. Mộ Tịch Dao lần này nhất định sẽ phải cúi đầu chịu thua.
*****
“Chủ tử, người xem ai đến này”. Quế ma ma nhẹ nhàng cười. Vốn đang ôm
Thành Khánh đến chính phòng, trên đường bà lại gặp được phu nhân,
khiến bà rất vui mừng.
Mộ Tịch Dao mở to mắt, “Mẫu thân ?”
Vu thị bước nhanh tới, ấn nàng ngồi xuống. “Con thành thật ngồi xuống
cho mẹ, mẹ hôm nay tới, cũng không vội , con chớ có lộn xộn”.
Mộ Tịch Dao nghe mẫu thân nói không vội, liền cười ngọt ngào, “Vậy ở
chỗ con gái dùng cơm, lát nữa cũng đừng vội vàng lấy lý do chạy về lo
cho phụ thân”.
Vu thị thấy nữ nhi giả vờ ủy khuất, cười gõ trán nàng, “Lớn thế rồi
còn ghen tị ? Cha con ăn cơm một mình, đâu như con có một đám người
hầu hạ, còn muốn thế nào?”
“Con gái biết rõ nha, con gái là bát nước hắt đi không có ai quản. Rõ
rồi, rõ rồi”. Mộ Tịch Dao rõ ràng là già mồm cãi láo, gật đầu liên tục.
“Lúc này còn biết không có người quản? Điện hạ bắt con ăn, sao lúc đó
chỉ nghe con phàn nàn?”. Vu thị kéo tay nàng, cẩn thận xem xet một phen. “Gần đây thân thể có khỏe không? Ban đêm ngủ có tốt không, ban ngày có
thường buồn ngủ không?”
“Không có,