Edit: Linh Sờ Tinh
Mộ Tịch Dao mở to đôi mắt sáng tựa sao, lông mi khẽ chớp, mày mơi nhíu lại, Vệ Chân nhìn mà vội cúi đầu.
Với dáng vẻ này của Dao chủ tử thì bảo sao điện hạ chịu được chứ. May
mắn là điện hạ không có ở đây, nếu không thì lúc này hắn lại được một
ánh mắt sắc như dao.
“Hách Liên thị không thể sinh nở, Hách Liên gia định thay mận đổi đào?”. Mộ Tịch Dao lầm bầm, lạnh nhạt gảy vài cái trên cây đàn huyền cầm.
“Chà, lời đồn này mới ác độc làm sao. Năm nay Hách Liên gia phạm phải
sao xấu hay sao ấy nhỉ?”. Dáng vẻ lúc này của chủ tử nhìn kiểu gì cũng
có vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Chuyện đã thế này thì lại khiến chủ tử ta đây phải ra tay. Thời gian
yên ổn đã mất rồi…”. Mộ Tịch Dao chu cái miệng nhỏ, tỏ vẻ không vui.
Trước mắt đã có sẵn cái cảnh “Ngư ông đắc lợi”, thế mà lại không được
hưởng. Thật là không thoải mái.
Nếu như nhặt lấy cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống này , không cẩn thận còn bị hàm oan, chịu tội thay người khác.
Còn đang tính mượn tay người nào để truyền câu truyện nổi tiếng “lưỡng
Tấn vấn danh” đến tai Thái hậu, cho Hách Liên Uy Nhi tỉnh táo khỏi nằm
mơ giữa ban ngày. Nhân tiện hạ thấp thể diện đám nữ nhân nói giúp Hách
Liên Uy Nhi một phen. Ai ngờ còn làm xong, lại có “ ngạc nhiên mừng rỡ”
từ trên trời rơi xuống.
Thôi, bây giờ cũng không cần làm gì nữa, Hách Liên gia bị người khác
giáng cho một đòn, nhưng mình cũng đã đồng ý với Hách Liên thị nên đành
phải đứng ra mà chịu vất vả thay người ta thôi.
Nhưng mà những chỗ nào quá mức thì, hiện giờ Hách Liên Chính phi đang
vừa sợ vừa tức giận, không chừng sẽ xông vào Đan Như Uyển của mình ngay
để mà vấn tội.
Mộ Tịch Dao cực kỳ tò mò với người thần bí đã nhúng tay vào việc này.
Hắn thiết kế bố cục này có vẻ quá lớn? Có thể biết trước hành động của
Hách Liên Chương, trừ phi là chuyện lá số Phụng Hoàng còn có kẻ thứ ba
biết?
Điều mà Mộ Tịch Dao không thể ngờ được là Vạn Tịnh Văn trọng sinh. Càng
không thể tưởng tượng được là, có chuyện trùng hợp khiến cho Vạn Tịnh
Văn nắm được một cơ hội tuyệt vời như thế này. Bởi vậy nên phán đoán
của Mộ Tịch Dao có chút sai lầm.
*****
Trong cung, Thục phi cũng cực kỳ tức giận. Từ khi lời đồn truyền khắp
hậu cung, chỉ cần nhắc đến ba chữ Hách Liên gia là hai bên thái dương
đều đau đớn như bị kim châm.
Hiện nay Thục phi cũng chẳng còn quan tâm Hách Liên gia có thể giúp được gì cho con đường thăng tiến của Tông Chính Lâm nữa, tất cả tâm tư đều
chỉ có một vấn đề là Hách Liên thị có bệnh khó nói hay không. Cháu nội
mà bà trông mong lâu nay, tuyệt không thể bởi vì một nữ nhân không thể
sinh nở mà không có tin tức.
“Ma ma, cho người mời thánh thủ qua khám cẩn thận cho nàng ta. Nếu có
người vu hãm thì không sao, còn nếu thực…”. Thục phi xoa xoa trán, “Con
ta cũng không cần giữ một vị phu nhân vô dụng”. Ý tứ rất rõ ràng, vị trí hoàng tử phi của Hách Liên Mẫn Mẫn có giữ được hay không hoàn toàn phụ
thuộc vào kết quả sau khi khám chẩn.
Nguyên Thành đế nghe được việc này, tay cầm bút hơi dừng một chút, sắc
mặt không rõ vui buồn. Cầm tấu chương mà Hách Liên Chương trình mấy hôm trước lên, hoàng đế nhắm mắt lại, chỉ gọi Cố Trường Đức đi Ngự y viện
truyền chỉ. Sau đó lại tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương, tiếp tục
bận rộn trong đống việc triều chính phức tạp.
“Hách Liên Uy Nhi mà ngươi nhắc đến chính là người có liên quan đến
những lời đồn đãi kia?”. Kim Thái hậu lần chuỗi phật châu,nhìn người
trước mặt, mới hôm trước còn khen người ta giờ thì im không hề nhắc tới.
Tông Chính Oánh cứng người, đến tận bây giờ thị vẫn không thể tin, mọi việc thay đổi chỉ trong một đêm.
Quý phi vốn là người biết thu liễm, không hay nói chuyện lắm, lần này
cũng chỉ ngồi im. Nhưng trong lòng đã rõ ràng, lần này chỉ sợ là Hách
Liên gia phí công vô ích. Mặc dù sau này có thể thoát thân, nhưng vì để
tránh hiềm nghi, chỉ sợ việc Hách Liên Uy Nhi muốn vào phủ Lục hoàng tử
sẽ càng thêm khó khăn.
Tề phi cùng Phó Chiêu nghi đều trầm ngâm không nói. Việc có thay đổi ,
lúc này càng nói càng sai, lão tổ tông đã lộ ra vẻ không hài lòng, không trách tội đã là khoan dung rồi.
“Chuyên tuyển phi cho lão Bát, Hoàng Quý phi vẫn nên chú tâm làm đi.
Những người khác, có muộn chút cũng không sao”. Kim Thái hậu một lòng
đợi tin tức nhà lão Lục. Việc liên quan đến đích hoàng tử phi cũng
không phải chuyện đùa .
*****
Hách Liên Mẫn Mẫn hùng hổ mang người tới Đan Như Uyển, thấy váy dài của
Mộ Tịch Dao quét đất, toàn thân là một bộ quần áo màu xanh, đặc biệt
tươi mát thư nhã. Đúng là không một lỗi nhỏ, thanh thản đốt hương pha
trà, ngồi trong đại sảnh tựa như đang chờ mình. Xung quanh ngoài Triệu
ma ma, cũng không có ai khác.
“Chính phi tới thật đúng lúc. Thiếp đã chuẩn bị thất hương hoa lộ mới ra năm nay, không ngại ngồi xuống thưởng thức một chút”. Sau khi thu dọn
từng món đồ pha trà , Mộ Tịch Dao nâng bình gốm nhỏ, rót một tách trà
hoa cho Hách Liên Mẫn Mẫn.
Trong chén sứ ngọc trắng sáng lên chút sắc đỏ, thực thu hút. Một đóa hoa nhài trắng nổi trong chén trà, chỉ cần nhìn là biết người pha trà tốn
rất nhiều tâm tư,
Mộ Tịch Dao nâng chén trà lên, hít một hơi, nhắm mắt hưởng thụ hương thanh ngọt của vị trà.
Hách Liên Mẫn Mẫn vốn một thân tức giận, khi thấy khí chất thanh tĩnh tươi vui của nàng thì đã tan đi không ít.
“Nếu Chính phi đến đây để hỏi tội, thì tìm sai người rồi”. Chỉ cần nhìn
sắc mặt tối tăm của Hách Liên thị khi vào đến đây là đủ biết nữ nhân này lại tức quá mà không hề cẩn thận phân tích chuyện này.
“Xảy ra chuyện này thì quả thật người đầu tiên bị nghi ngờ chính là
thiếp , người mà nhìn bề ngoài sẽ là người có lợi nhất. Nhưng mà chính
phi cảm thấy thiếp sẽ ngu ngốc mà dốc hết sức để bày ra việc này sao,
có gì tốt ? Nhìn thì có vẻ được lợi nhưng thực tế chỉ được một chút mà
thôi, trong khi đó lại bị tiếng xấu đầy mình?”
Nếu mình thực chăm chỉ như thế, có lòng cầu tiến thăng chức thì boss đại nhân cũng đến mức lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi với mình như vậy.
Mộ Tịch Dao cũng chỉ giải thích vài câu như vậy. Nói thêm thì cũng chỉ
như vẽ rắn thêm chân. Người có thể nghĩ thông thì chỉ cần ít lời cũng
hiểu được. Nếu không nghĩ ra thì có giải thích thêm cũng vô ích.
Hách Liên Mẫn Mẫn lẳng lặng quan sát nàng nửa ngày, cuối cùng cũng nâng trà lên ,từ từ uống cạn.
Quá khích rồi… Mộ thị nói không sai. Không chỉ Hách Liên gia bị người
tính toán, ngay cả nàng ấy, cũng không thoát khỏi. Việc này nếu như thật bị điều tra thì Mộ thị sẽ là hiềm nghi lớn nhất, nếu như phải cách ly
để thẩm vấn thì với tình hình của nàng ta, chắc chắn sẽ không dễ chịu
gì.
“Vừa rồi là ta lỗ mãng sự thiếu cân nhắc. Trắc phi đừng để trong lòng”. Hách Liên Mẫn Mẫn lui một bước.
“Việc này đúng là cần phải thận trọng hơn. Theo thiếp thì Chính phi vẫn nên mời người đến bắt mạch cẩn thận, thân thể mình thực ra như thế nào, trong lòng mình nhất định phải rõ ràng”. Lời này của Mộ Tịch Dao cũng
là thật lòng, đối với thân thể của Hách Liên Mẫn Mẫn, nàng có chút dự
cảm không tốt lắm.
“Cảm tạ hảo ý của Trắc phi. Chẳng qua là thân thể này của thiếp cực kỳ
khỏe mạnh. Ma ma dưỡng sinh luôn giúp ta điều trị, cách năm ba ngày lại
bắt mạch một lần. Thiếp cũng chưa từng nghe nàng nói qua thân thể có gì
không ổn. Lúc này cũng không cần vội vàng tìm y tìm thuốc. Tin đồn cũng
chỉ là lời đồn đãi, sự thật như thế nào thì đến lúc đó kiểm tra sẽ
biết”.
Vừa có lời đồn đã vội vàng gọi ngự y, đây chẳng phải vừa hay cho người khác xem hay sao?
“Lời này sai rồi”. Mộ Tịch Dao chậm rãi lắc đầu. “Ngự y trong nội cung
chắc đã trên đường đến. Chính phi vẫn nên sớm chuẩn bị thì hơn”. Tin tức lan nhanh như vậy, trong nội cung có lẽ đã sớm biết. Nguyên Thành đế