Edit: Linh Sờ Tinh“
Nếu Kiều Kiều không hiểu thì bản điện sẽ nói cho nàng nghe. Sau lần này, Kiều Kiều phải nhớ cho kỹ nếu không chắc chắn sẽ bị phạt”. Tông
Chính Lâm xụ mặt, ngón tay vuốt ve má nàng hôn nhẹ lên đó. Sau đó
hắn hướng ra sau gáy nàng, ngậm lấy dáy tai trắng nõn của
nàng .
Thần sắc của Mộ Tịch Dao trở nên hơi lúng túng, nam nhân này có
chuyện gì thì chẳng chịu nói cho tử tế , cứ phải nói với
chút ám muội như thế làm gì.
“Cả thân thể và trái tim của Kiều Kiều , bản điện đều muốn hết ”.
Tông Chính Lâm giữ gáy nàng, bàn tay hắn từ từ lướt xuống. “Phàm là thứ gì có từ chỗ Kiều Kiều mà ra, bất kể là người hay vật, ngoại trừ
bản điện hạ, nam tử nào cũng không được phép chạm vào”.
Giọng nói đàn ông chầm chậm, nhưng từng chữ từng câu lại vô cùng rõ ràng.
Mộ Tịch Dao bị hắn ôm ở trước ngực, trong đầu lại rối loạn vô cùng.
Phàm là thứ từ nàng mà ra, người hay vật? Người, Thành Khánh? Vật,… rượu hoa quế? Mộ Tịch Dao giật mình sững sờ.
Đợi đến khi hoàn hồn, Mộ Tịch Dao rút ra một kết luận: não của boss bị đơ rồi! Nam nhân này lại dám coi Thành Khánh và rượu ngang nhau, là
nói nàng vất vả mang thai mười tháng, kinh thế hãi tục sinh ra một
vò rượu?
“Đừng mơ!”. Mộ Tịch Dao tức giận hừ một tiếng. Boss, ngài có bệnh
thì cũng không thể kéo thiếp cùng bị bệnh theo . Nhưng mà vẫn phải nhớ kỹ, nếu không sau này sẽ chịu phạt, cuộc sống mới khó khăn làm sao. Chẳng lẽ về sau nàng phải nhìn bánh bao lớn nhỏ của nàng,
cũng như nhìn một đống lon bia hay bình rượu nho hay sao? Đây
chẳng phải là giày xéo con trai của nàng sao?
Giống như khi Lục điện hạ nghe Nguyên Thành đế dạy dỗ, Mộ Tịch Dao
nghe Tông Chính Lâm nói chuyện cũng chỉ chọn thứ mà mình để ý, chứ
những gì không liên quan không thích là không thèm để ý.
Tông Chính Lâm kiên nhẫn đợi nàng hoàn hồn, không ngờ lại đợi được một
câu cự tuyệt đầy hỏa khí, trong giây lát mặt hắn đen như mực.
“Nói lại lần nữa !”. Tông Chính Lâm giữ chặt bả vai nàng, lông mày chíu chặt, trong mắt phượng lửa giận bốc lên.
“Nói mấy lần nữa cũng thế”. Quy củ cái quỷ, Mộ Tịch Dao khó thở, “Con
trai của thiếp sao có thể ngang hàng với loại rượu rẻ tiền kia, dây là cái đạo lý gì chứ? Thiếp sẽ mách với mẫu phi, là điện hạ không
nói đạo lý trước”.
Tông Chính Lâm vừa bị câu cự tuyệt của nàng làm cho tức giận, mặt
lạnh như băng, rồi khi nghe xong câu nói sau của nàng, lập tức chấn
động, kinh ngạc không thôi.
Câu này của Mộ Tịch Dao là có ý gì? Có liên quan gì đến chuyện hắn vừa nói?
Cau mày nhìn khuôn mặt đã đỏ hồng của người phụ nữ trước mặt,
hiển nhiên là hắn nhìn thấynàng cũng tức giận không ít. Cơn giận
này là sao ?
Tông Chính Lâm ngẫm kỹ lời của nàng mấy lần, rốt cục cũng hiểu ra sự
ngoằn nghèo trong suy nghĩ của nữ nhân này, ngay sau đó lại tức giận
muốn đánh nàng mấy cái.
“Lời bản điện vừa nói, lập lại từng câu từng chữ ngay bây giờ cho
ta”. Tông Chính Lâm thật đúng là bị Mộ Tịch Dao chọc đến giận điên lên
rồi.
Nàng lại dám nghi ngờ hắn không coi trọng Thành Khánh? Lúc Mộ Tịch Dao mới vào phủ, nếu không vì để nàng có con trai trưởng, hắn tội gì phải mưu tính thay nàng, đè nén dục vọng, ngay cả viện của các nữ
nhân khác cũng cực ít đến?
Sau khi biết được tính tình cổ quái của nàng, lại thành âm thầm tiêu
trừcác phòng khác độc sủng mình nàng. Lúc ngóng trông Thành Khánh
được sinh ra, mấy tháng hắn ngủ cũng không yên, lo lắng lúc đêm không
cẩn thận đụng phải hoặc đè lên nàng, nhưng lại không muốn rời khỏi nàng
để ngủ một mình.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi Thành Khánh được sinh ra, có ngày nào mà trong lòng hắn không nghĩ đến mẹ con nàng?
Bây giờ hắn định ra chút quy định với nàng, nàng lại hiểu lầm hắn, nàng thực đúng là khiến cho người khác đau đầu !
Nếu không phải là đã biết cách nói chuyện của Mộ Tịch Dao từ trước,
biết suy nghĩ của nàng cũng không giống người bình thường, có thể
Tông Chính Lâm sẽ hoàn toàn lạnh tâm với nàng, không hề có nửa phần
thương tiếc.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm lại gần gầm lên bên tai lại càng hoảng sợ, dũng khí mới sinh ra do nộ khí cũng bay hơn nửa. Nhìn Tông Chính Lâm vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, e dè cố gắng chui vào lòng hắn, chỉ sợ bị hắn ép mình đối mặt. Nàng đang chột dạ…
Vùi đầu sắp xếp lại ý nghĩ, theo tiếng gầm của boss mà suy nghĩ lại một
lần. Suy nghĩ thông suốt rồi, lại cảm thấy có mùi vị nguy hiểm hơn đang
đến gần.
Sao lại nói đến chủ đề nhạy cảm này chứ? Mộ Tịch Dao ai oán. Việc bày
tỏ tình cảm vào bất cứ lúc nào thì nàng không mặt dày bằng
boss, cũng không cường ngạnh như boss. Giờ nàng biết nói gì đây?
Chẳng nhẽ nói với boss là nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc này? Nếu thế thì chẳng phải là muốn chết sao?
Hơn nữa tật xấu này của boss có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng… là tính ích kỷ và dục vọng chiếm hữu ư?
“Suy nghĩ cẩn thận rồi ?”. Nhìn nàng né tránh không dám lên tiếng, hắn
hiểu nàng lại nghĩ cong nghĩ vẹo rồi, sợ hắn hỏi tội.
“Ưm…”. Mộ Tịch Dao vùi đầu, chỉ chừa cái mũi nhỏ hừ hừ đáp