Edit: Linh Sờ Tinh
“Chúng Thần bái kiến điện hạ”. Hai vị
Ngự y của Ngự Y viện đúng hẹn mà tới, không ngờ vừa vào cửa đã thấy
Lục điện hạ đứng chắp tay, đưa lưng về phía bọn hắn, chăm chú nhìn cành hoa phù dung đang nở xinh đẹp được cắm ở trong bình.
“Miễn lễ. Hai vị đại nhân mời ngồi”. Tông Chính Lâm kêu dậy, nhưng
người cũng không quay lại. Ngược lại cúi thấp người cầm kéo, cẩn thận
chỉnh sửa cành lá, sau khi cắt tỉa thì rõ ràng bình hoa trở nên
thanh thoát hơn rất nhiều. Nhìn lại, khóm phù dung đã thay đổi thành
hình dáng có sức sống thuần chất.
Tông Chính Lâm cẩn thận xem xét mấy bồn hoa cỏ khác đặt trong phòng,
không có lọ nào không hợp quy củ, chẳng khác gì những chận hoa trong cung. Chúng tuy phú quý , nhưng lại thiếu sức sống.
So với chậu hoa ở trong phòng Mộ Tịch Dao, bị nàng cắt tỉa
thành một hình dạng quái dị, mới nhìn thì có cảm giác cách
thưởng thức của nàng có vẻ hơi kỳ quái , nhưng lại hơn hẳn cái khác vì có phần ý vị.
Ví dụ như trong phòng của Thành Khánh, hắn hôm qua đến thăm con, phát
hiện trên bàn có mấy bồn Ngọc Phù Dung . Bị Mộ Tịch Dao nhào nặn,
thành một hình tròn vo, cài thêm hai đóa màu hồng trở thành khuôn
mặt tươi cười nàng thường có.
Tông Chính Lâm không khỏi mỉm cười. Cái khóm hoa tròn vo kia, lại để
phía trên giường của con hắn, nếu nhìn từ xa xa, nó còn to hơn cả
đầu của bé .
Sai người mời Hách Liên thị tới, Tông Chính Lâm để hai ngự y chờ , hắn
tự mình vui vẻ, học Mộ Tịch Dao, thử cắt tỉa bồn Kim quế bên
cạnh.
Hai vị đại nhân được Lục điện hạ mời đến ngồi trong đại sảnh , không
dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy điện hạ “Làm chuyện quan trọng”, chỉ lặng lẽ quan sát, càng nhìn lại càng kinh hãi.
Ban đầu Điện hạ còn nhẹ nhàng thanh thoát, sau đó đột nhiên cắt
mấy nhát kéo một cách vô ý, chẳng có chút lịch sự tao nhã nào,
hình như còn mang theo sát khí?
Một chậu trân phẩm tốt như thế, biến thành một chậu cảnh chẳng
có hình dánh gì, đây rõ ràng là đang ra hiệu một cách đầy ẩn ý, liệu có phải là điện hạ đang ám hiệu cho bọn họ những
gì mà người không tiện nói rõ không?
Phàm là người làm việc trong cung, muốn sống được một cách yên
ổn là phải có mắt nhìn tinh tế một chút. Vì thế , ngồi có
một lát, nhưng sắc mặt hai vị đại nhân càng ngày càng ngưng trọng.
Trừ phi là điện hạ mượn những hoa cỏ này để cảnh cáo bọn hắn ? Điện hạ rất coi trọng tình hình sức khỏe của chính phi. Vậy thì khi
bắt mạch, càng phải tập trung, nhất định không thể để ra sai lầm gì. Vị chủ tử trước mặt này, trước giờ đều không nói đến nhân tình thế
thái , lúc nào cũng uy nghiêm .
“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn khoác cung trang hoàng tử phi, trên vải
gấm màu vàng thêu hoa chìm. Người mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng
toàn thân lại có khí chất lại rõ ràng là người được dạy dỗ vô
cùng tốt.
“Gặp qua nhị vị đại nhân ”. Thấy vẻ mặt hai người bọn họ rất nghiêm
túc, trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn hơi căng thẳng. Dù sao từ nhỏ thị
đã bị trong nhà dạy dỗ nghiêm khắc, chưa bao giờ diễn trò gạt người,
lần bày là đầu tiên , lại là chuyện quan trọng , hơn nữa chuyện này
còn không có đường lui , khiến nàng ta có cảm giác không chân thực.
Hơn nữa điện hạ sắp xếp chuyện này quá bí mật, nếu lộ ra, chính là tội
khi quân! Chuyện lớn như vậy mà chỉ có thể để trong long, một mình chịu
đựng, cho dù là ai cũng không thể bình thản .
“Hách Liên thị đã tới, làm phiền hai vị”. Tông Chính Lâm tùy ý nhìn sang, là biết Hách Liên Mẫn Mẫn hồi hộp.
“Rốt cục là thân thể Hoàng tử phi của bản điện không ổn, hay là bị
người làm hại, hai vị phải cẩn thận xem cho kỹ”. Tông Chính Lâm rất
tin tưởng tài nghệ của Ngọc Cô. Hắn nói lời này, chẳng qua là
để trấn an Hách Liên thị mà thôi.
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Tông Chính Lâm, nàng đã không còn khát vọng hắn thương tiếc mình nữa.
Hôm qua nàng đã nghĩ thông rồi, sủng ái dành cho nàng ta, có yêu
sủng đến mức nào thì cũng không thể sánh bằng con nối dõi. Nàng
có tình cảm với Tông Chính Lâm, nhưng trong lòng Lục điện hạ đã có
người khác. Vậy cũng không sao… Hai người tương kính như tân, nếu có thể thức thời có đứa bé, nếu thế thì so với phần lớn quý nữ
thế gia, nàng cũng coi như không tệ .
Huống chi trong nội cung còn có tấm gương như ngọc minh châu là Thái
tử phi và Đại hoàng tử phi , dù nàng không thể thành công,thì chắc
cũng không kém hai người kia.
Một lát sau, hai vị đại nhân khách sáo cáo từ, vô cùng kính sợ những lời nói hành động của Tông Chính Lâm .
Chỉ nhìn vẻ mặt tăm tối của vị kia, thì biết tiếp theo chắc chắn sẽ tính sổ rõ ràng. Người nào sẽ gặp phải
đen đủi, bọn họ thực đã mang tâm tư chờ xem kịch vui rồi.
“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn tuy cảm kích, lại không biết nói gì. Giữa vợ chồng mà còn như khách sáo, làm chính thất, được phu chủ cố ý
giúp đỡ giấu diếm việc không thể sinh nở, Hách Liên Mẫn Mẫn không biết
nên thấy bi ai hay may mắn cho mình.
“Việc này đã xong. Vài ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho
tốt”. Tông Chính Lâm đứng dậy, gọi Vệ Chân đang chờ ở cửa, không đợi
Hách Liên Mẫn Mẫn tìm được từ gì để nói, hai ba bước đã đi xa rồi.
Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn chậu Kim Quế bị Lục điện hạ cắt tỉa nên hoàn
toàn thay đổi hình dáng, trầm mặc sai người dọn trà , vịn ma ma đi ra
chính sảnh.
Ngửa đầu nhìn bầu trời thu trong vắt, trong lòng nàng ta lại chần chờ.
Thôi thì như vậy đúng không, có con, nàng có thể an phận giữ Thiền
Như Uyển này, không vọng tưởng gì nữa.
“Ma ma, truyền tin về nhà đi”. Nguy cơ của nàng đã qua , vị trí này
chỉ sợ là phải điều chỉnh lại rồi. Những ủy khuất nàng phải
chịu, nàng sẽ không quên một điều gì.
*****
Ngón tay út của Kim Thái hậu gõ nhẹ lên bàn , lật một trang trong quyển kinh, mới cho thái giám đến truyền lời lui xuống.
“Vợ lão Lục không may chịu oan ức, lấy bộ đồ trang sức kim ngọc kia của
ai gia thưởng cho nàng đi”. Thân thể không có chuyện gì đương nhiên là
tốt nhất. Vở kịch nực cười này có thể kết thức sớm một chút , cũng coi như là có thể bớt đi một chuyện làm hoàng thượng phân tâm.
Tông Chính Oánh ở bên cạnh hầu hạ đấm chân cho lão tổ tông không nhịn được lộ vẻ đắc chí.
“Tiểu Tứ, ngươi cho rằng chuyện của Hách Liên gia kết thúc thì có thể
xóa sạch sai lầm của ngươi?”. Thái hậu thu thần sắc của nàng vào trong
mắt, nghiêm giọng, “Lần trước nhắc đến việc con nối dõi của ngươi, khi
nào thì có tin chính xác? Đã gả hơn hai năm rồi, mặc dù nhà chồng e
ngại đến thân phận của ngươi nên không dám quá phận, những nếu lấy cớ
ngươi phạm vào Thất điều, cho dù cóồn ào huyên náo đến đâu, ai gia
cũng không thể nói thay ngươi được”.
Nụ cười của Tông Chính Oánh cứng lại, cúi đầu liên tục cáo tội.
Phò mã! Hừ! Tổ tiên Dương Quốc Khang chẳng qua chỉ là một kẻ hàn môn,
nếu không phải được Cao tổ cất nhắc, có một chức đại thần, trong nhà
mới dần dần hiển hách lên mà thôi.
Dương Quốc Khanglấy công chúa, đương nhiên không tiện nhậm chức trong
triều, chỉ nhận một cái chức vụ rảnh rỗi trong thư viện. Nhưng trong
lòng hắn nghĩ thế nào, Tông Chính Oánh hiểu rất rõ.
Nếu không bị Nguyên Thành đế tứ hôn, Dương Quốc Khang vốn có tham
vọng muốn vào Hàn Lâm viện. Đáng tiếc trời tuy giáng phú quý, nhưng lại
chặt đứt tiền đồ làm quan của hắn. Điều này cũng có nghĩa là khiến
cho cháu ruột đắc ý nhất của Dương gia gần như bị phế mất. Từ đó có
thể thấy Tông Chính Oánh ở Dương gia cũng không được chào đón. Nếu không vì ngại xuất thân nàng quá cao không dễ đụng đến, Dương Quốc Khang
sao có chịu thiệt chỉ thu một thông phòng? Hắn vốn là kẻ phong
lưu lạm tình, Tông Chính Oánh chỉ hận không thể đâm mù mắt chó của
hắn.
Nàng cũng có chút oán