“Hách Liên tiểu thư không thấy là chuyện này đùa hơi quá trớn rồi sao?”. Ánh
mắt Tông Chính Hàm biến lạnh. Chuyện về Hoàng ký sao có thể tùy tiện nói ra.
“Điện hạ không nên tức giận. Thần nữ có to gan đến đâu cũng sẽ không
dám lừa gạt điện hạ”. Quả nhiên người nam nhân này cũng không phải người bình thường. Tuy lời nói ra nghiêm chỉnh, nhưng ánh sáng chợt lóe lên
trong mắt lại không thoát khỏi mắt nàng.
Có dã tâm mới tốt, ít nhất thì có thể chứng minh nàng không dựa nhầm chỗ.
“Trụ trì An quốc tự tự mình giải xâm. Việc này chỉ cần điều tra một
chút là biết thật hay giả. Nhưng điều kỳ lạ là lại có đến hai quẻ Hoàng
ký. Một là thần nữ, còn một cái khác… chắc hẳn điện hạ đã đoán được”.
Ánh mắt Tông Chính Hàm tối lại, nhìn Hách Liên Uy Nhi một cách sâu hơn.
“Thì ra thứ mà Hách Liên tiểu thư ngưỡng mộ , là vị trí kia”. Khó
trách nữ nhân này không hề có chút u oán nào, không phải là vì tình yêu, thì làm gì có xấu hổ và giận dữ.
“Ngươi không sợ liều lĩnh báo cho bản điện hạ nhưng cuối cùng cũng
không có được kết quả mà ngươi mong muốn sao?”. Đôi mắt nâu của Tông
Chính Hàm giờ đây đã nhuốm vẻ âm lạnh. Người nữ nhân này tham vọng không nhỏ, coi hoàng tử của Đại Ngụy chỉ là bậc đá đệm chân đê bước lên mây
mà thôi, thật to gan lớn mật.
“Mỗi người có một nhu cầu khác nhau,. Mộ thị ở bên cạnh Lục điện hạ,
vì sao thần nữ không thể tự chọn minh chủ cho mình? Hai quẻ Hoàng ký,
cũng chẳng phân cao thấp. Điện hạ thử nói xem, con hươu cuối cùng chết
bởi tay ai?”.
Cái mà Hách Liên Uy Nhi đánh cược chính là dã tâm của Tông Chính Hàm, mặc dù kinh nghiệm và căn cơ không thể so với Tông Chính Lâm, nhưng
tiềm lực lại rất mạnh mẽ, so với người khác thì hơn được việc dám làm.
“Chẳng biết hươu chết về tay ai?”. Tông Chính Hàm vỗ tay cười, ánh
mắt đã mất đi vẻ âm tàn lúc trước, chỉ còn sự bình thản công chính.
“Đúng vậy, chuyện thú vị nhất trong thiên hạ chính là có được một đối thủ. Hách Liên tiểu thư hôm nay tới đây là cực kỳ sáng suốt”. Thái độ
đã quá rõ ràng, Hách Liên Uy Nhi chủ động quy phục, thì hắn cũng phải có một đệm nhảy, cũng muốn phân cao thấp với Tông Chính Lâm một chút.
“Phủ của bản điện, còn thiếu một người làm chủ mọi việc. Nếu Hách
Liên tiểu thư đã chắc chắn, thì rất phù hợp với trọng trách này, thì dù
sau này Chính phi có nhập phủ cũng không có ai can thiệp vào việc của
ngươi”. Dù cho Hách Liên Uy Nhi chỉ có được nửa tài năng của Mộ thị, hắn cũng sẽ buông tay để cho nàng tự tương tự tác.
“Vậy thần nữ mong đợi tin tức tốt của điện hạ”. Rất tốt. Lần mạo hiểm này cuối cùng cũng đạt được ước muốn.
Hách Liên Uy Nhi vừa nói xong, sau khi hành lễ liền quay người đi ra
khỏi đình nghỉ mát. Khi bước xuống bậc thang cuối, Hách Liên Uy Nhi bỗng nhiên quay người, cười một cách cực kỳ ngạo mạn.
“Điện hạ”. Thanh âm nữ tử thanh lãnh, “Mộ thị tuy có bản lĩnh, nhưng có một điểm sẽ mãi mãi thua thần nữ”.
Tông Chính Hàm cúi người nhìn nàng, trong tích tắc lại như không nhìn rõ nữ nhân trước mắt. Lời nói truyền đến bên tai khiến hắn thực tán
thưởng.
“Mộ thị không nhẫn tâm bằng thần nữ”.
Hay cho một câu không nhẫn tâm bằng thần nữ. Nhìn làn váy trắng từ từ đi xa, Tông Chính Hàm cất tiếng cười to.
Thật tốt! Bản thân hắn vốn không câu nệ tiểu tiết, tâm ngoan thủ lạt
là chuyện bình thường. Có một nữ nhân coi trời bằng vung bên người, quả
nhiên xứng đôi.
Hách Liên Uy Nhi đã là người thú vị như thế này, không biết người
được ví là mạnh hơn nàng ta một bậc tức Mộ thị kia lại là người như thế nào?
Nghe được tiếng cười của người nam nhân sau lưng, khóe môi Hách Liên
Uy Nhi cong lên. Tông Chính Hàm càng liều lĩnh, nàng càng vui vẻ. Việc
này mà thành, coi như mình đã triệt để đối lập với Hách Liên gia. Từ nay về sau, chuyện nàng cần làm chính là chuyển chỗ ở, bắt đầu lại từ đầu.
“Tiểu thư, ngài bảo nô tỳ ra tay với những người cản trở, nhưng dù
sao nơi này cũng là phủ Lục điện hạ, cứ để người nằm đó thì sớm muộn
cũng có người phát hiện. Trong lòng nô tỳ rất sợ”.
“Bây giờ có sợ thì đã muộn rồi”. Nên biết rằng có lẽ giờ này nữ nhân
kia đã thu được tin tức, mấy ngày nữa, với bản lĩnh của Mộ thị thì nhất
định sẽ “nhìn rõ mọi chuyện”, cẩn thận tìm ra vết tích của mình.
Nhưng nếu thế thì sao? Chọn con gái Hoắc gia ra tay, chẳng qua là vì
nhìn rõ Mộ thịnhân từ, giả nhân giả nghĩa. Dù cho có thể tra rõ chuyện
này thì cũng sẽ không nói ra bên ngoài. Quả bồ hòn này nhất định phải để Mộ Tịch Dao miễn cưỡng nuốt vào!
“Tiết Cầm, phải to gan lên chút. Xảy ra chuyện gì đều có cách chống
đỡ. Hôm nay nếu vì ngươi mà làm lỡ chuyện của ta, chớ trách chủ tử ta
không niệm tình xưa. Cứ đợi khi ra khỏi phủ này, ngươi muốn khóc hay sao thì tùy ngươi”.
Giờ đang ở trên địa bàn của nữ nhân kia, mọi thứ nên cẩn trọng thì
hơn. Chỉ tiếc kẻ vô dụng là Hách Liên Mẫn Mẫn, ngoài việc giúp mình dẫn
đường, mở cửa nách, còn lại đều thờ ơ hờ hững không quan tâm. Nếu không
phải nàng ta nhát gan sợ phiền phức,thì làm sao Mộ