Dùng cơm xong, cả ba ngồi ở đại sảnh, khách sáo nói vài lời, Đường thị biết điều đứng dậy cáo lui. Nàng ta đã nhìn ra, điện hạ hôm nay sẽ nghỉ ở Đan Như Uyển , dù có không cam lòng, cũng chỉ đành chịu đựng. So với việc dây dưa không chịu đi khiến người chán ghét, thì thà rằng sớm rời đi, để điện hạ có chút hảo cảm với nàng ta.
Quả nhiên, Tông Chính Lâm quay đầu nhìn Đường thị, nói câu nói đầu tiên từ khi nàng vào cửa đến lúc này, dĩ nhiên là không tính câu “đứng dậy đi “ khi thị thỉnh an, "Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi , sớm trở về nghỉ ngơi đi." Sau đó cũng không nói gì nữa. Đường thị lập tức đáp vâng , sau đó liền dẫn nha hoàn trở về viện của mình.
Sau khi Đường Nghi Như ra khỏi cửa, Mộ Tịch Dao lập tức bỏ ngay vài phần khách sáo cứng ngắc, lại vui lên ngay.
"Không cần bận tâm đến nàng ta." thực ra Tông Chính Lâm thích bộ dạng nàng nhõng nhẽo, làm tới khi hắn cưng chiều.
"Thiếp là đang vì thể diện của điện hạ đó." Mộ Tịch Dao chu miệng oán trách. Tông Chính Lâm nheo mắt cười. Đúng là dáng vẻ lanh lợi !
"Điện hạ, Đường thứ phi có đẹp hơn thiếp không?" Hỏi xong còn cố ý đưa mặt lại gần hắn thêm một chút, muốn cho Tông Chính Lâm cẩn thận nhìn xem.
Tông Chính Lâm bóp hai má của nàng, chưa từng thấy da mặt dày như thế . Khuôn mặt nhỏ nhắn kia là rõ ràng đầy vẻ đắc ý và chờ mong khích lệ. Hắn liền theo ý nàng , nghiêm cẩn đoan trang một phen vậy.
"Nàng ta không bằng ngươi." Quả nhiên, Mộ Tịch Dao liền cười híp mắt, ngay cả cặp mi cũng không thấy nữa, một chân vắt lên chân kia đung đưa trên nhuyễn tháp.
Tông Chính Lâm nhìn chân giày thêu hoa của nàng đong đưa qua lại, mặt trên có thêu hoa chiết quang, hắn cảm thấy khá quen mắt. Bất giác hắn nhớ tới đôi chân non mịn bóng loáng trong phòng tắm, lại thêm những ngón chân trong suốt mượt mà, trên người hắn cũng nóng lên vài phần.
"Điện hạ, phải đi dạo một vòng trong viện, để tiêu thực?" Lời nói của Mộ Tịch Dao tuy như đang hỏi ý kiến của hắn, nhưng đôi tay nhỏ bé đã kéo tay áo bào của Tông Chính Lâm, nhẹ nhàng giật giật.
Tông Chính Lâm trực tiếp xoay tay nắm lấy tay nàng, vén vài sợi tóc mai của Mộ Tịch Dao." Đi Mặc Trúc Lâm hay là Cẩm Lí Trì?"
Mộ Tịch Dao nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Mặc Trúc Lâm. Không phải là có câu ‘ muộn nghe tiếng gió ’ hay sao?"
Tông Chính Lâm liền khẽ gật đầu, mang theo người đi dạo Mặc Trúc Lâm.
Đến rừng trúc, Mộ Tịch Dao liền buông tay Tông Chính Lâm ra, tự mình mừng rỡ dạo bước ngắm nhìn xung quanh , rất là vui vẻ.
Tông Chính Lâm khoanh tay đi theo phía sau, nhìn bóng lưng nàng được ánh chiều tà xuyên qua hàng cây chiếu vào, hắn lười nhác cất bước, phối hợp theo bước đi của nàng, trong lòng hắn có một loại thỏa mãn trào ra. Vị Lục điện hạ uy nghiêm túc mục, tuấn mỹ cao ngất, trong buổi hoàng hôn nơi rùng trúc giữa ngày hè, thế mà lại có vài phần ôn hòa.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Mộ Tịch Dao quay đầu liền hỏi, "Điện hạ, lễ vấn an ngày mai, có phải là nữ quyến trong phủ nữ đều sẽ đến?"
Mộ Tịch Dao hoàn toàn đối sử bình đẳng với những nữ nhân khác của Tông Chính Lâm, , tất cả đều là “Đồng Nghiệp”. Nếu thứ vị kém nàng , đương nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới, tôn ti phân rõ ràng; thứ vị cao hơn nàng , sẽ phải dựa vào quy tắc ngầm, toàn bộ phải dựa vào Tông Chính Lâm.
"Muốn gặp sao?" Nữ nhân này vốn lười nhác, giờ sao lại chủ động đề nghị gặp đám nữ nhân kia?
"Điện hạ ban ngày còn có chính sự, đa số đều không ở trong viện, chẳng thú vị gì cả. Thiếp quen biết các tỷ muội, đi đến chỗ họ tán gẫu." Mộ Tịch Dao còn nhớ kỹ phải tìm hiểu tỏ rõ phong thái đã. Hiện giờ các nữ nhân này căn cơ đều quá nhỏ bé, đợi đến khi chính phi nhập phủ mới làm ầm ĩ được.
"Ngày mai không rảnh, thu sếp vào ngày kia đi." Tông Chính Lâm không cần nghĩ ngợi liền quyết định. Về phần vì sao ngày mai không được rảnh, đến lúc đó tiểu nữ nhân này sẽ biết.
"Ân." Mộ Tịch Dao vui sướng rạo rực chạy lại, ôm Tông Chính Lâm cánh tay, lại hỏi một chuyện.
"Điện hạ, cho người đưa con thỏ của thiếp đến đây được không? Thiếp nuôi hai con thỏ điện hạ tặng rất khá, vừa béo vừa đáng yêu. Còn cả đèn con thỏ để ở trong nhà nữa, thiếp cũng muốn ." Mộ Tịch Dao rốt cục cũng nhớ đến hai con thỏ nàng muốn chăm bón mỗi sáng sớm, nhưng hai con thỏ kia còn đang nuôi dưỡng ở Vu phủ.
"Để Triệu ma ma đi làm, Đan Như Uyển có phòng sủng vật." Tông Chính Lâm vỗ vỗ đầu nàng, tựa như đang trấn an tiểu cô nương bướng bỉnh trong nhà vậy.
Mộ Tịch Dao vừa nghe nói còn có phòng sủng vật riêng thì rất vui vẻ.
Tông Chính Lâm thật sự rất chu đáo, điểm này thì nhất định phải cổ vũ. Nàng bảo hắn cúi đầu, chờ khi hắn cúi người, liền ôm cổ, mỗi bên gò má tặng một cái hôn thơm.
Tông Chính Lâm được lợi, sao có thể để nàng thoải mái rời đi. Thuận thế bế người lên, trán cụng trán, bốn mắt nhìn nhau.
"Được lợi, chuẩn bị cảm ơn ta như thế nào?" Trong mắt có ánh lửa toát ra.
Mộ Tịch Dao khó xử nghĩ, dè dặt hỏi, "Lấy thân báo đáp, có đủ hay không?"
Tông Chính Lâm bị câu nói của nàng làm cho kinh ngạc, ngay cả hô hấp cũng ngừng một lát. Gan của tiểu nữ nhân này thật sự là càng ngày càng lớn, cái gì cũng dám nói. Hắn bế người nàng lên, vỗ hai cái lên cái mông phấn nộn, "Thật không biết xấu hổ." Rồi tay hắn luyến tiếc rời khỏi khối mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Còn có việc càng xấu hổ hơn ." Tìm đúng đôi môi của Tông Chính Lâm, chủ động hôn lên, nàng chậm