Mặc Lan cho Mộ Tịch Dao uống thuốc xong, nhẹ nhàng hầu hạ nàng nằm xuống. Nhìn cằm nàng trở nên thật nhọn, Mặc Lan rất đau lòng.
“Tiểu thư.” Do dự một lúc lâu, vẫn không nhịn được: “Điện hạ, ngài ấy…”
“Có chuyện gì? Cứ nói thẳng ra.” Mộ Tịch Dao chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều ngày liên tục thức đêm, ăn uống cũng không đầy đủ, dùng đan dược điều dưỡng cũng không đỡ.
“Hôm ấy điện hạ có tới, nhưng sau đó thì không hề hỏi đến nữa. Hôm nay, lại ra ngoài rồi.
”Ừ, ta biết rồi.” Tiếng nói rời rạc, sau đó liền đi vào giấc ngủ.
Mặc Lan nhìn chủ tử ngủ, không thể làm gì khác đành lẳng lặng đứng ở một bên. Chủ tử nhập phủ đã được hai tháng, điện hạ vẫn luôn cưng chiều che chở. Những nơi khác ở hậu viện chẳng bao giờ ngó qua, đối đãi với chủ tử như thế, đừng nói là điện hạ, ngay cả phu quân nhà bình thường cũng cực kỳ khó mà có được.
Mặc Lan mơ hồ nghĩ tới , chủ tử đối xử với điện hạ dường như…không thể nghĩ thêm được. Nàng sợ mình hiểu rõ rồi, sẽ cảm thấy sợ hãi.
Hai ngày sau, Mộ Tịch Dao không cảm thấy yếu ớt nữa, tinh thần cũng khôi phục như cũ. Cả người ngoài việc có hơi gầy ra, tất cả đều không có việc gì.
Đi hai vòng ở trong sân, Mộ Tịch Dao quay đầu hỏi Mặc Lan: “Thứ mà ta làm, đã thu thập thỏa đáng chưa?”
Mặc Lan gật đầu: “Lúc trở về đã giao cho Huệ Lan cất xong, hôm nay tiểu thư muốn nhìn ạ?”
“Chút nữa mới nhìn, thay ta gọi Diệp Khai một chuyến.”
Diệp Khai được cho gọi, vẻ mặt đau khổ đến nội viện đưa tin. Tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành Mộ Tịch Dao đưa cho, mặt trên chi chít viết một đống đồ, đành đau khổ cười ha ha chạy đi.
Tông Chính Lâm đã nhiều ngày cố tình đi sớm về trễ, chính là muốn lạnh nhạt cái người càng gặp càng làm càn kia vài ngày. Quả thực là càn quấy quá mức. Không chỉ có tự tiện ở bên ngoài, còn làm cho chính mình ốm yếu đến mức té xỉu. Trước kia đúng là đã quá dung túng nàng, khiến cho nàng không biết thu liễm, bây giờ vừa hay mượn lúc sinh bệnh để tự suy nghĩ lại.
Nhìn báo cáo sinh hoạt hàng ngày của nàng mà ám vệ dâng lên, nàng quả thật là chỉ biết ngoan ngoãn dưỡng bệnh, ngay cả ý thỉnh tội cũng không có. Tông Chính Lâm nheo mắt, cái tính bướng bỉnh này rốt cuộc là được do ai nuông chiềumà ra? Trong lòng hắn vẫn là rất nhớ nhung, tính đợi đến ban đêm nhân lúc nàng đang ngủ, sẽ đi qua nhìn.
Mộ Tịch Dao mở hai mắt mê mang , đôi tay nhỏ bé kéo kéo một góc ống tay áo của hắn, nương theo ánh nến, nhìn bóng lưng vững chãi bên giường, khàn khàn cất giọng: ”Điện hạ.”
Tông Chính Lâm đến thăm Mộ Tịch Dao, nhìn khuôn mặt nàng đã có chút sắc hồng, đang định rời đi, không ngờ lại bị kéo ống tay áo. Cơ thể cứng đờ, không quay lại cũng không đáp lời.
“Điện hạ.” Nữ tử lại gọi, âm thanh đã trong trẻo hơn.
Áo bào bị kéo kéo vài cái, Tông Chính Lâm mới chậm rãi xoay người quan sát thần sắc của nàng, tinh thần đã khôi phục. Ánh mắt hắn thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói một lời.
“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, chậm rãi ngồi dậy, cũng không sợ khí thế của hắn, đưa tay kéo vòng eo Tông Chính Lâm, đầu cọ vào trước ngực hắn, âm thành buồn buồn vang lên: “Thiếp nhớ ngài.”
Tông Chính Lâm hơi trầm ngâm, đứng đó một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống. Tùy nàng ôm mình, giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc , thứ giọng nói mà Mộ Tịch Dao chưa từng nghe thấy: “Tự ý ở bên ngoài, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc nổi, để thành cái dạng này?”
Mộ Tịch Dao biết lần này hắn rất tức giận, lập tức sợ hãi ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo lệ nóng, giọng nói nghẹn ngào: “Thiếp chỉ là muốn nhanh chóng làm cho xong, trong lúc bận rộn nhất thời quên mất.” Rồi nàng tiếp tục rúc vào trong lòng Tông Chính Lâm, rất ủy khuất, thân thể nhỏ bé còn run lên một cái.
Tông Chính Lâm chỉ im lặng trong chốc lát, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, con mắt đen sâu thẳm, nghiêm túc cảnh cáo: “Không có lần sau.” Giọng nói sắc bén, thái độ cường ngạnh.
“Vâng.” Mộ Tịch Dao khe khẽ đồng ý, sau đó đánh bạo nhìn lướt qua hắn. Thấy nét mặt hắn hòa hoãn, mới lại chen vào trong ngực hắn, vòng tay ôm hắn.
Mộ Tịch Dao trốn ở chỗ Tông Chính Lâm không nhìn thấy, luôn miệng thầm mắng: “Đàn ông thối, tự cao tự đại, quá keo kiệt. Nhưng mà còn phải lấy lòng hắn, thật sự quá uất ức.
Điều chỉnh tốt tâm tình, ánh mắt đen nháy của Mộ Tịch Dao lại lóe lên. Sau đó nghĩ tới điều gì, nghiêng người đi, bàn tay lục lọi bên gối một hồi, lôi ra một hộp gỗ lim khắc hoa màu nâu tinh xảo đưa cho Tông Chính Lâm.
Tông Chính Lâm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, cẩn thận nhận lấy cái hộp có nét chữ và lối vẽ tỉ mỉ của nàng, rồi mới chậm rãi mở nắp hộp ra.
Đặt trên tấm vải màu trắng ngà là một vòng cổ lồng một chiếc nhẫn màu đen. Nhẫn kim loại màu đen đúc thành hình hoa cỏ, mặt trên nhẫn còn có hoa văn có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn vô cùng