Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã sang năm Chương Hòa thứ ba mươi.
Dạo này việc khiến Mộ Tịch Dao nhức đầu nhất chính là con trai Thành Khánh của nàng, bé đã hơn bốn tháng, bánh bao nhỏ lúc nào cũng y y nha nha vô cùng ầm ĩ. Chắc là gân cốt tốt nên, bánh bao đã biết xoay người rất thông thạo, nhìn tư thế của thằng bé, dã tâm bừng bừng, giống như một con ếch nằm sấp, tay chân không hề nhàn rỗi, sợ là sau một khoảng thời gian không lâu nữa, bánh bao nhà nàng ngay cả bò cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa bánh bao nhỏ còn được cha bé vô cùng nuông chiều, mỗi ngày đều muốn ”bay” một lần, nếu không mắt đôi mắt đen nhánh của hắn sẽ nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, tự mình bi ba bi bô nói chuyện, không để ý đến bé thì bé sẽ không vui, có khi còn khóc đến kinh thiên động địa.
Lúc đầu Mộ Tịch Dao không tìm ra cách, còn tưởng rằng Thành Khánh bị bệnh, sai người mời ngự y, vậy mà Tông Chính Lâm vừa đưa tay đón lấy, bánh bao nhỏ liền ủy khuất thút thí ngừng khóc lóc, còn vui vẻ chơi đùa với cha .
Mộ Tịch Dao tức giận, thằng nhóc xấu xa này sắp thành tinh đến nơi rồi,mới hơn bốn tháng chỉ biết bắt nạt nàng. Vội sai người tiễn ngự y trở về, lại ngượng ngùng đưa tạ lễ, mới coi như thỏa đáng sử lý chuyện thằng bé gây ra.
Mộ trắc phi hùng hổ trở về cáo trạng với Tông Chính Lâm, nói con trai nàng bị cha nó chiều đến hư rồi. Không được nuông chiều thằng bé nữa, tuổi còn nhỏ mà tính tình nghịch ngợm, nếu không nghiêm khắc vớihắn sợ là sau này rất khó dạy dỗ.
Lục điện hạ trong miệng thì đồng ý, nhưng quay đầu liền quên mất. Chỉ cần bánh bao thấy hắn là nhào qua, thấy vậy hắn nhất định sẽ chiều theo tính tình của bé, nâng bé lên cao bay một vòng.
Mộ Tịch Dao chỉ bảo hai cha con bao nhiêu lần, nhưng thấy không có tác dụng ,tức giận đến kể khổ với Thục phi nương nương, vậy mà vẻ mặt Thục phi nương nương lại vô cùng từ ái, khen nàng nuôi dưỡng con rất tốt, Thành Khánh thông tuệ hơn người. Chẳng hề có một câu trách cứ, còn liên tục khoe khoang với những người xung quanh, nói tôn tử nàng từ nhỏ đã có tiền đồ, tương lai nhất định sẽ vô cùng có triển vọng.
Ý đồ tìm kiếm đồng minh của Mộ Tịch Dao hoàn toàn tan vỡ, chỉ có thể nhân lúc Tông Chính Lâm không có ở trong phủ, nghiêm khắc dạy dỗ con, nàng không quen nhìn tính nết của bé nên hạ quyết tâm uốn nắn, cuối cùng khiến cho bánh bao hiểu rõ một đạo lý: ở trước mặt mẹ sẽ không có chuyện “cứ khóc là có kẹo ăn”.
Tông Chính Lâm xem báo cáo ám vệ dâng lên, bên trong viết Mộ trắc phi dạy dỗ con hắn như thế nào, ngay cả những việc nhỏ nhất cũng ghi lại.
Lục điện hạ nghĩ tới cảnh con thỏ nhà hắn làm mặt nghiêm với một đứa bé liền cảm thấy rất buồn cười. Dù sao Thành Khánh mới hơn bốn tháng, nào có hư như nàng nghĩ.
Nhưng mà tiểu nữ nhân quản giáo hài tử rất tốt, không nuông chiều như nữ nhân nhà khác, thậm chí còn nghiêm khắc hơn hắn vài phần.
Có một người mẫu thân biết cách dạy dỗ như vậy, Tông Chính Lâm có kỳ vọng rất lớn đối với Thành Khánh.
Lục điện hạ và Mộ trắc phi ở trong Đan Như Uyển vui vẻ lý thú nuôi dưỡng con, chưa bao giờ đẻ tâm đa nghĩ đên những nữ nhân hậu viện khác.
Tiểu Đường thị tĩnh dưỡng được nửa tháng, mới có thể xuống giường dẫn người chỗ Tề thị thăm hỏi. Ban đầu hai người còn nói chuyện khách sáo, càng về sau chẳng hiểu sao lại nổi lên xung đột, cuối cùng âm ĩ tan rã không vui, ngay cả Mộ Tịch Dao cũng nhận được tin báo.
Đường thứ phi dùng mọi cách tìm hiểu, cuối cùng tìm được thời cơ, chọn thời điểm Tông Chính Lâm đang ở Đan Như Uyển thì đến ngồi một lúc, vài lần muốn nói lại thôi, có vẻ như vô cùng khó xửa.
Mộ Tịch Dao không chịu nổi khi thấy nàng ta ”Diễn trò” vất vả như vậy, bèn thuận theo ý nàng ta cất tiếng hỏi.
Vì thế Đường thứ phi liền lấy chuyện bệnh tình của tiểu Đường thị để nói, nhân cơ hội ở trước mặt Lục điện hạ nói xấu thứ muội của nàng ta, Mộ Tịch Dao nghe xong trợn mắt. Làm bộ làm tịch một hồi, thì ra là chuyện này.
Dựa theo cách nói của Đường Nghi Như, bệnh tình của tiểu Đường thị mơ hồ không rõ, chẳng biết lúc nào sẽ phát tác, ngộ nhỡ lần tới phát bệnh không cẩn thận làm kinh sợ đến tiểu chủ tử, vậy thì không tốt.
Trên mặt Đường Nghi Như là vẻ khó xử không ngừng, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn quyết tâm nói ra ý của mình, Mộ yêu nữ trong lòng liền rất hiếu kỳ, nếu nàng ta biết có một người bị nhập hồn đang ngồi ở đây, thì liệu có bị hù chết hay không.
Mặc dù Tông Chính Lâm không để tâm đến chuyện hậu viện, nhưng cũng biết chuyện xấu giữa hai tỷ muội Đường thị. Hôm nay thấy đích tỷ dùng trăm phương ngàn kế muốn tống thứ muội đi thôn trang, nàng ta một lòng muốn nổi bật như thế, quả nhiên rất có quyết đoán.
Trong lòng tuy không thích Đường Nghi Như, nhưng với đề nghị của nàng thì lại cố tình đồng ý .
Trong mắt Tông Chính Lâm, tiểu Đường thị chẳng qua cũng chỉ có một cái danh, chính là thiếp mà Mộ Tịch Dao nâng về cho hắn.