Mộ Tịch Dao nhìn Thục phi đang đùa với Thành Khánh, thì nghe cung nữ báo Tắng cô nương đến.
Ba chữ “Tắng cô nương” vừa phát ra, Mộ Tịch Dao lập tức đoán được người đến là ai. Tính toán thời gian, cũng không chênh lệch lắm, chỉ là không biết Trân Tần của kiếp trước bây giờ trông như thế nào.
“Dì, Du nhi đến thỉnh an ngài”. Người đến là một cô gái tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn có hai má lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào. Mặc một bộ quần áo màu phấn, làn da nàng ta trắng như tuyết.
“Du nhi không cần đa lễ, nhanh tới bái kiến tiểu Lục tẩu của ngươi đi”. Thục phi thấy cháu gái nhà mình, tươi cười rất thân thiết.
Tắng cô nương lại không hành lễ với Mộ Tịch Dao như Thục Phi nói, mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Thành Khánh đang ở trong lòng Thục phi, cái nhìn hết sức chăm chú thậm chí không chớp mắt.
“Dì, đây là trưởng tử của biểu ca sao? Thật là thú vị!”vừa nói vừa ngang nhiên xông đến, ỷ vào việc nàng ta nhỏ hơn Mộ Tịch Dao một tuổi, đẩy nàng ra ngoài, còn mình thì lách vào bên người Thục phi, vô cùng cao hứng đùa giỡn Thành Khánh.
“Đứa nhỏ này, vẫn không chịu tuân thủ quy củ như vậy. Thấy tiểu tẩu tử cũng không biết hành lễ vấn an”. Thục phi đã quen với tính tình nhanh nhảu này , chỉ biết mình đang vui vẻ, đâu thèm để ý quy củ nữa. Đây cũng là vì muội muội của Thục phi khó sinh mất sớm, chỉ để lại có đứa con gái này, trong nhà không khỏi nuông chiều một chút. Dù là ở trong cung, Thục phi cũng rất ít khi áp đặt nàng, niệm tình tỷ muội, cũng sẽ dung túng nàng ta nhiều hơn.
“ Dì, ngài cũng nói là tiểu tẩu tử, người một nhà, cần gì so đo với ta?” Nói xong nhìn Mộ Tịch Dao, ngọt ngào cười rộ lên, “ Tẩu tử, muội nói đúng không?” Bộ dáng nàng thật ngây ngơ hồn nhiên .
Mộ Tịch Dao cười khẽ. Giả bộ ngoan ngoãn khéo léo với nàng sao, thật sự là tìm đúng người rồi đó.
Nàng nghiêm sắc mặt, “Đương nhiên là không hợp quy củ rồi”.
Lời này vừa nói ra, cả cung đều yên tĩnh lại.
Thục phi giật mình nhìn Mộ Tịch Dao đoan chính ngồi đó, khí thế Trắc phi thể hiện vô cùng rõ ràng , vô cùng nghiêm túc.
Thục phi cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này sao đột nhiên lại tính toán rõ ràng vậy, hơn nữa đối tượng còn là cháu gái mình? Điều này là không nên . nàng vốn lanh lợi, thông minh như vậy, dù không thích Du nhi, cũng nên chú ý đến bản thân của mình giả vờ giả vịt mới phải.
Tắng Du càng cảm thấy vui mừng, xem ra Mộ thị được sủng ái đã lâu, nên không chịu được khi người khác khiêu khích. Lúc này mới chỉ là thăm dò, đã bị kích thích. Trong lúc nhất thời nàng ta rất coi thường Mộ Tịch Dao. Nữ nhân như vậy, làm sao xứng đôi với biểu ca cơ trí của nàng chứ ? Đơn giản là vì đến trước, chỉ vì lớn hơn nàng có một tuổi, đoạt được chú ý của biểu ca. Chờ nàng ta chính thức nhập phủ, gả cho biểu ca, những người này lấy đâu ra cơ hội mà lộ mặt ?
Mộ Tịch Dao nhìn vẻ đắc ý trong mắt nàng ta, cười thầm. Nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, đã học người khác tranh giành tình nhân. Một lòng chọn mình làm đối thủ, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Muốn như kiếp trước giở trò thủ đoạn để vào phủ ? Nằm mơ.
Đảo mắt mội cái, cả người nàng lập tức không còn khí độ của Trắc phi cao cao tại thượng nữa, đôi mắt đen nhánh ngập nước chớp chớp, nghiêng đầu qua, vui vẻ cười rộ lên.
“Không hành lễ, vậy lễ gặp mặt của thiếp có thể giảm được rồi. Bộ trang sức mới của Giai Nghệ phường vừa vặn có thể giữ lại dùng, từ từ đeo. Nương nương thấy rõ nhé, không phải thiếp keo kiệt đâu đó”. Nói xong lại vươn tay lên trên hở ra vòng tay Tử Linh nơi cổ tay, khoe khoang giơ cao lên, miệng chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Thục phi nhìn nàng trêu chọc Tắng Du như trêu chọc trẻ con, liên tục cười mắng nàng ta không có dáng vẻ của người đã làm mẹ. Lớn như thế rồi, mà không có dáng vẻ ổn trọng của trưởng bối.
Sắc mặt Tắng Du cứng đờ, biết bản thân đã bị người trêu đùa.
Mộ thị đáng chết, vốn định nhờ vào khí thế của dì để nàng kinh sợ một phen, không ngờ cũng là loại cặn bã cứng rắn. Thủ đoạn thường ngày đối phó với di nương trong nhà, vậy mà bị nàng nhẹ nhàng hóa giải. Xem ra nữ nhân có hai năm độc sủng ở phủ hoàng tử, cũng không phải là người lương thiện gì.
Mộ Tịch Dao thấy cũng không còn sớm, liền bế Thành Khánh cáo lui với Thục phi, mang theo Triệu ma ma đi tìm Tông Chính Lâm rồi hồi phủ.
Đi đến con đường nhỏ ở hoa viên, liền bị một giọng nữ nũng nịu gọi lại.
“Tiểu tẩu tử” Tắng Du mang theo nha hoàn chân thành đi đến. “nếu Tiểu tẩu không ghét bỏ có thể đi cùng một chút không ? ”
Mộ Tịch Dao nhìn sự chán ghét trong mắt nàng ta khi nhìn mình, không chút khách khí nói, “Biểu cô nương