Edit: Linh Sờ Tinh
“Mẫn Mẫn, lần này có thể được hoàng gia coi trọng ban chỉ làm Chính phi hoàng tử đương nhiên là tốt. Đáng tiếc Lục điện hạ sớm đã có trưởng tử, Mộ thị giờ lại có thai. Sau khi con nhập phủ, đừng vội vàng đối địch với nàng ta. Phải nhớ trước hết phải có được sự tôn trọng của điện hạ, sau đó khi có đích tử, hãy tính toán thêm”.
“Mẫu thân yên tâm, Mẫn Mẫn biết. Mộ thị kia không chỉ là cái đinh trong mắt nữ nhi, nghe nói con gái của Tô gia cũng có tính ghen tị, như thế đương nhiên sẽ có người không chờ đươc mà ra tay. Hơn nữa trưởng tử của điện hạ còn nhỏ, có thể nuôi lớn được hay không còn chưa biết, chứ đừng nói đến cái thai trong bụng kia”. Hách Liên Mẫn Mẫn tiếp tục vẽ vẽ tranh, hạ bút vững vàng, thần sắc chuyên chú.
“Vậy mẫu thân cũng an tâm. Con nhớ kỹ, con là được thánh thượng đích thân chỉ hôn, nếu không có sai lầm lớn, vị trí hoàng tử phi của con vô cùng vững chắc. Mặc dù điện hạ ân sủng Mộ thị, cũng không thể nào vượt qua con.”
“Mẫn Mẫn sẽ không để mình mắc bất cứ sai lầm nào, khiến cho kẻ khác đượcnhư ý muốn”.
Nàng không ngốc đên mức tự mình ra tay, nữ nhân hậu viện vốn đã không sạch sẽ gì, chỉ cần thêm chút thủ đoạn, còn sợ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ hay sao? Về phần con nối dòng, đến lúc Hách Liên Mẫn Mẫn nàng có đích tử, nữ nhân trong phủ không muốn theo quy củ cũng phải theo quy củ.
Kinh thành, Vạn phủ.
“Tiểu thư, ngài lại không để ý bản thân nữa rồi, ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh”.
“ta nào có hư nhược đến vậy. Được rồi, đi xuống đi”.
Vạn Nhu Văn nhìn nha hoàn lui ra, đến trước gương đồng cẩn thận đánh giá khuôn mặt xa lạ đã nhìn hơn mười mấy năm này.
Vạn thị? Nữ tử nhẹ nhàng cười rộ lên. Mười mấy năm qua, mỗi ngày nàng đều đè nén nỗi căm hận đục khoét tâm can, rốt cục ông trời có mắt, để nàng đợi đến ngày này.
Hách Liên Mẫn Mẫn! Nữ tử nắm chặt hai tay thành quyền, sắc mặt dữ tợn. Độc phụ kia, thân là quốc mẫu, lại ba lần bốn lượt mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần. Ả mua được nha hoàn trong cung nàng, hạ độc con trai nàng trong một thời gian dài. Nên Tông Chính Lâm hết ân sủng Hiền phi, chiêu tẩm Dung Quý nhân, cũng không muốn đến Phượng Tê cung của nàng. Kiếp trước cuối cùng chỉ thấy nàng bị phế hậu vị, đáng tiếc không thể tự tay giết chết nữ nhân rắn rết kia báo thù cho con.
Lại nhớ đến Kiến An đế lạnh lẽo bạc bẽo, Vạn Nhu Văn không thể nào tiêu tan được nỗi hận trong lòng. Nếu không phải tại hắn cứ vắng vẻ mẹ con nàng, ngay cả khi hoàng nhi bị bệnh nặng, cũng chỉ biết chú ý chính sự, hoàng nhi làm sao có thể đem theo nỗi tiếc hận mà chết? Nàng vĩnh viễn cũng không quên được con trai nàng mới tám tuổi, chết rất thống khổ, cho đến tận khi chết vẫn không ngừng gọi phụ hoàng – kẻ mà vĩnh viễn không để con trai ở trong lòng!
Hiện giờ tuy nàng không biết tại sao hậu trạch của Tông Chính Lâm lại khác biệt hẳn so với kiếp trước như vây, nhưng cũng rõ chắc chắn phần lớn vấn đề là do Mộ thị.
Không chỉ Giang Trắc phi không thể vào phủ, mà ngay cả Đường Như Nghi Hiền phi kiếp trước được thịnh sủng cũng “Bệnh nặng không chữa được” mà chết một cách không rõ ràng. Đặc biệt là bây giờ vài người mới xuất hiện, được hắn ân sủng lại là những thị thiếp mà đời trước Tông Chính Lâm không hề để ý. Điều này dĩ nhiên khiến nàng phải nghi ngờ?
Mặc kệ Mộ thị kia là như thế nào, đời trước thứ mà nàng không có được, thì đời này những nữ nhân khác cũng đừng mơ có được! Mà Hách Liên Mẫn Mẫn kia, cũng đừng mơ sẽ sớm có đích tử. Vạn Nhu Văn nàng sao có thể để cho ả được như ý nguyện?
Mộ Tịch Dao nhìn Thành Khánh đã được bảy tháng tuổi, đang hăng hái bò trên đệm mềm mà Tông Chính Lâm đặc biệt mua, rồi lại đón Trương thị đến vấn an.
“Trắc phi nuôi tiểu chủ tử thật tốt, thiếp mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy vui mừng”. Trong mắt Trương thị đầy hâm mộ, nhìn chăm chú Thành Khánh rồi sau đó lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Hai lần nàng bị người ta kê đơn, mặc dù tính mạng không đáng lo, nhưng lại khó có thai. Đời này không thể làm mẹ được, đối với nữ nhân mà nói, đây là nỗi đau khổ lớn nhất.
“Không thì ngươi đến đây nhiều hơn một chút, Thành Khánh quá nghịch, có người giúp coi hắn cũng tốt”. Mộ Tịch Dao biết Trương thị cảm xúc ảnh hưởng, cũng thật thổn thức.
Vốn định mượn việc sinh non đem nàng ra ngoài cung chọn mối khác, Tông Chính Lâm hiếm khi thông tình đạt lý, gật đầu đồng ý. Chỉ không ngờ thân thể nàng ấy chịu tổn hại quá mức, lại mất hết can đảm, không muốn liên lụy người khác, chỉ cầu ở lại qua ngày. Kể từ đó, Tông Chính Lâm cũng lưu ý chiếu cố nhà mẹ đẻ nàng ta nhiều hơn một chút, coi như là đền bù.
“Mấy ngày gần đây Ngũ thị thường tới chỗ ngươi?”
“Cũng không thường xuyên, một tháng cũng đến năm ba lần”. Trương thị nghe Trắc phi nhắc tới Ngũ thị thì kinh ngạc một chút. Bình thường Trắc phi ít khi hỏi đến việc trong phủ, ngoại trừ việc trong Đan Như Uyển và Tiền viện, người cũng ít khi đi ra ngoài. Không ngờ lại hiểu rõ sự