Edit: Linh Sờ Tinh
“Không phải là nói nàng đợi ta sao? ” Tông Chính Minh sắc mặt khó chịu, cau mày liếc nàng ta, tiếp tục đi trước.
Mộ Tịch Dao thấy vẻ mặt nàng kia bực bội, lấy lòng đi ở phía sau, hình như đang nhỏ giọng giải thích vài câu, dáng người càng lúc càng xa.
“Chủ tử, đó là sủng cơ của Ngũ điện hạ, mới được tấn phong thứ phi cách đây không lâu.”
Mộ Tịch Dao nghĩ đến hận ý trong mắt nàng ta, trầm ngâm trong chốc lát.
“Hoa Lan , Nhược Lan, ngày mai các ngươi đến phủ Ngũ hoàng tử cầu kiến Tam tiểu thư, nói người làm tỷ tỷ ta đây có chút nhớ nàng.”
“Vâng, thưa chủ tử. ” Hai người nhanh chóng nhận lệnh, nếu đã như thế này còn phải đi tìm Quế ma ma thương lượng xem ngày mai mang lễ vật gì sang đó.
Tông Chính Lâm sau giờ ngọ mới trở về phủ, thấy Mộ Tịch Dao đang ôm Thành Khánh ngủ say sưa. Hai nắm đấm nhỏ bé của cậu đặt bên khóe miệng, cuộn người lại, đầu nhỏ tựa trên bả vai Mộ Tịch Dao, khóe miệng còn chảy đầy nước miếng.
Đắp chăn kỹ lưỡng lại cho hai mẹ con xong, Tông Chính Lâm nằm xuống nghỉ ở giường trúc cách đó không xa.
Lúc Mộ Tịch Dao tỉnh ngủ, đã nghe Thành Khánh đang hưng phấn bi bô lên tiếng quấy phụ thân hắn chơi đùa ở gian phòng bên ngoài. Nhớ tới tình cảnh khi hai cha con nhà này ở chung, Mộ Tịch Dao liền cảm thấy đau đầu.
Thành Khánh mới hơn 9 tháng, mặc dù biết ngồi, biết bò sớm hơn so với hài tử nhà khác, thân thể cũng lớn hơn nhưng dù sao vẫn chưa được một tuổi. Bị phụ thân hắn cả ngày tung lên cao như tung một trái cầu hắn lại cao hứng đến nỗi nàng muốn bế cũng không chịu. Tiểu tử thúi này từ nhỏ đã không thành thật. Chẳng lẽ Tông Chính Lâm khi còn bé cũng chắc nịch như vậy sao ?
Ngắm nghía bụng mình, Mộ Tịch Dao cực kỳ hy vọng lần này là một nữ nhi. Nếu lại là một tên tiểu tử nữa, nàng cảm thấy với phương thức nuôi dạy của Tông Chính Lâm, không chừng lại có thêm một dã nhân mất.
“Tỉnh rồi? ” Tông Chính Lâm ôm Thành Khánh vào nhà, dù đang bế nhi tử nhưng sự uy nghi không hề bị tổn hại chút nào.
Mộ Tịch Dao nhìn hai gương mặt tuấn tú giống nhau như tạc, trong long mềm mại vô cùng.
Ho nhẹ một tiếng, vô cùng chân chó nịnh nọt tán dương, “Điện hạ hôm nay thật là tuấn mỹ tuyệt luân nha.” Muốn đoạt được điểm tốt, nàng vội vàng vuốt mông ngựa, càng buồn nôn càng tốt. Mộ Tịch Dao chớp mắt vặn vẹo thân mình, dính lên người hắn lấy lòng.
Lục Điện hạ có mỹ nhân trong ngực, sao còn để ý đến tiểu Thành Khánh, trực tiếp để con của hắn xuống giường nhỏ, kéo Mộ Tịch Dao sát lại, hôn nóng bỏng.
“Ngày đại hôn, nàng có nguyện ý đến tham dự không? ” Tông Chính Lâm đoán , với tính tình Mộ Tịch Dao, chắc chắn là không có hứng thú xem lễ. Nếu nàng nhìn nữ nhân khác phong quang vào phủ, quang minh chánh đại áp trên đầu nàng mà không có chút điểm tức giận, Tông Chính Lâm thật không tin.
“Không muốn. ” Mộ Tịch Dao ghét bỏ lắc đầu. Muốn nàng chủ động tới tự tìm phiền phức, không có cửa đâu!
“Vậy thì biết điều một chút , ngoan ngoãn ở Đan Như Uyển, không được chạy loạn. Hôm đó khách khứa nhiều, phải chú ý thân thể.”
Mộ Tịch Dao dụi dụi vào ngực Tông Chính Lâm, nàng đương nhiên phải chú ý. Nàng còn phải dựa vào cái bụng này để thị sủng mà kiêu nữa đó?
Hôm sau Xuân Lan ra ngoài thu được tin tức liền lập tức về bẩm báo.
“Tịch Đình có thai? ” Mộ Tịch Dao kinh ngạc lên tiếng, có thai cũng không biết đưa tin, còn phải đợi nàng sai người đi hỏi?
“Chủ tử, Tam tiểu thư nói thời gian còn thấp, vốn định qua tháng ba mới báo tin cho người.”
Mộ Tịch Dao nhớ tới hậu viện của Tông Chính Minh, khẽ nhíu mày. Ngũ hoàng tử phi là người thành thật, không có năng lực gì. Trắc phi Mạc Oản Thanh tự cho mình cao cao tại thượng, sẽ không vứt hết mặt mũi mà làm khó một thứ phi. Những người khác, đặc biệt là trắc phi mới vào phủ và vị sủng cơ kia, Mộ Tịch Dao nhìn bọn họ đều không thấy thuận mắt.
“Ngươi nói gì với muội ấy?”
“Bẩm chủ tử, nô tỳ đều nói theo ý của người, đem sự việc đều nói cho Tam tiểu thư biết. Nhìn dáng dấp Tam tiểu thư rất để bụng, chủ tử có thể an tâm.”
Mộ Tịch Dao gật đầu cho nàng lui xuống. Tốt nhất là mọi việc đúng như mình suy nghĩ, nếu không trong phủ sợ là lại có thứ bẩn thỉu này nọ.
Ngày mười một tháng sáu năm Chương Hòa thứ mười ba là ngày đại hôn của Lục điện hạ Tông Chính Lâm, cưới thế gia quý nữ Hách Liên thị Mẫn Mẫn làm chính phi.
Lần này Tông Chính Lâm nghiêm túc làm theo nghi trình đón dâu của hoàng tử Đại Ngụy, quy củ vào cung hành đại lễ ba quỳ chín lạy với Thái hậu, Nguyên Thành đế, Thục phi. Hắn tự mình dẫn thị vệ trong phủ , đem kiệu lớn tám người khiên đến Hách Liên phủ cưới Hách Liên phủ Đại tiểu thư vào cửa. Sau lại thiết yến hơn sáu mươi bàn trong phủ hoàng tử, chiêu đãi khách. Cho đến giờ tận Hợi hắn mới bị mọi người vây quanh đưa vào động phòng.
Sau một hồi ầm ĩ, Tông Chính Lâm cho người hầu lui hết, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hắn cởi ngoại bào định gọi người đến hầu hạ.
“Điện hạ, có thể cho thiếp hầu hạ? ”. Hách Liên Mẫn Mẫn cố gắng tự mình bình tĩnh, trên mặt vẫn nhuộm một màu đỏ ửng. Nàng tiến lên nhận lấy hỉ bào đỏ thẫm trong tay Tông Chính Lâm, lại đem hỉ phục đỏ rực của mình đặt ở cùng một nơi.
Tông Chính Lâm thấy động tác của nàng, ánh mắt lóe lên. Vừa phát hiện nàng hơi câu nệ, hắn trầm ngâm trong chốc lát, chỉ nhàn nhạt phân phó, “cho người chuẩn bị nước tắm rửa đi. ” sau đó liền dựa vào