Edit: Linh Sờ Tinh
“Nàng nên biết ý của bản điện hạ, đừng có trả lời qua loa.” Tông Chính Lâm đã quá quen thuộc với thủ đoạn của nàng, trực tiếp chặn đường lui.
“Điện hạ”. Mộ Tịch Dao nhìn Tông Chính Lâm với khí thế dọa người, nhíu mày. Nam nhân này nhất định phải hỏi rõ ràng sao? Nếu đã muốn nói rõ ràng, Mộ Tịch Dao cũng không ngại uy thế của hắn.
“Điện hạ và Chính phi cẩm sắt hòa hợp , thiếp đương nhiên sẽ cố giữ ân sủng, an ổn sống qua ngày. Sau này Chính phi chủ sự, thiếp tự sẽ kính trọng nàng ấy. Đối với điện hạ thì càng kính trọng hơn.”
Điều kiện quyết định đầu tiên là Hách Liên Mẫn Mẫn phải thức thời, biết cảm kích. Nhưng mà với bản tính của nữ nhân kia, Mộ Tịch Dao âm thầm lắc đầu, đời trước thị đối đãi các nàng cực kỳ không tốt.
Tông Chính Lâm nghe ra ý tứ của nàng, nếu hắn chạm vào Hách Liên Mẫn Mẫn, có thể hai bên đều tốt, chỉ có điều như vậy, hắn lại không muốn.
Tông Chính Lâm bị nàng chọc cho tức giận khiến sắc mặt xanh mét. Nắm chặt cổ tay nàng, kéo người vào trong ngực ôm thậ chặt “Bản điện muốn nàng kính trọng để làm gì?”. Từ khi hắn sinh ra, đã tận hưởng được thế gian tôn sùng, còn cần một chút kính trọng của Mộ Tịch Dao hay sao?
Mộ Tịch Dao ủy khuất nhìn hắn, lúng túng lên tiếng, “Thiếp nhát gan sợ phiền phức còn không được sao?” Nàng không thích như một con thiêu thân lao đầu vào lửa thì làm sao? Vô số nữ nhân bị hắn thiêu thành khói bụi rồi còn gì nữa? Nàng giữ lại một phần bản thân mình để sống cho tốt, ai bảo hắn tự tìm khó chịu làm gì?
“Nhát gan sợ phiền phức? Bản điện thấy nàng to gan lớn mật mới đúng!” Tông Chính Lâm nghĩ trước nghĩ sau, bỗng nhiên sáng tỏ, hắn như người đi dưới trời âm u, nay đột nhiên mây đen tan hết, nhìn mọi vật tất cả đều trở nên rõ ràng.
Nữ nhân này định lấy lui mà tiến, cố gắng để vượt qua. Chung chồng với người khác vốn không phải là mong muốn của nàng. Nhưng khi bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lui bước mà thôi.
Thảo nào từ trước đến giờ nàng đối với hắn luôn như gần như xa, thì ra nguyên nhân là thế.
Tông Chính Lâm bị nàng khiến cho tức giận đến mức ngực phập phồng, cho thấy hắn đang rất giận dữ. “Ân sủng còn dễ tìm hơn so với chân tìnhsao?”
Mộ Tịch Dao kinh ngạc với sự thông minh của Tông Chính Lâm, chỉ một điểm đó mà đã thông suốt?
“Thiếp có thể an phận, dựa vào điện hạ, thật sự không tốt sao?” Mộ Tịch Dao bèn thăm dò.
“Vô liêm sỉ!” Tông Chính Lâm coi như đã hiểu rõ, nàng thật sự không tham. Vì muốn có một cuộc sống an nhàn, nên đã sớm chặt đứt những vọng tưởng không thực tế.
Điều mà Tông Chính Lâm tức giận nhất, là Mộ Tịch Dao buông tha mọi thứ một cách quá sạch sẽ lưu loát, một loại thức thời đáng