Edit: Linh Sờ Tinh
Các hoàng tử bị Nguyên thành đế giam trong cung, người trong các phủ lập tức hoảng sợ, chạy vạy khắp nơi. Các thế gia trong kinh cũng chấn động, tụ lại không ít.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, chính là phủ Lục hoàng tử , cổng đóng
chặt, trước cửa phủ vắng tanh. Liếc mắt nhìn, phủ Lục hoàng tử như nhà
không ai ở, một hạ nhân ra vào cũng không có.
“Mộ thị, ý của ngươi là gì?”-Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận xông vào liền
thấy Mộ Tịch Dao đang nhàn nhã trêu chọc đôi thỏ, tức giận đến hai mắt
đỏ bừng.
Mộ Tịch Dao thấy Hách Liên Mẫn Mẫn đích thân tới liền đứng dậy
chào:”Chính phi tự mình tới Đan NhưUyển, thiếp phải chiêu đãi thật tốt
mới được ” Sai Mặc Lan dâng trà, Mộ Tịch Dao vẻ mặt đầy ý cười, mời Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi xuống.
Nào ngờ Hách Liên Mẫn Mẫn không cảm kích, hai mắt phiếm lệ, tay run rẩy, chỉ thẳng vào Mộ Tịch Dao mà mắng một trận.
“Ngươi ba lần bốn lượt ngăn ta ra cung xin viện trợ, uổng công điện hạ
thương yêu ngươi như vậy, lúc nguy cấp này, ngươi lại báo đáp như thế
sao?”
Hách Liên Mẫn Mẫn dù mới vào phủ, nhưng biết rất rõ ràng, sau này Tông
Chính Lâm là nơi để nàng trông cậy đến già, lúc Lục điện hạ gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Mộ thị thì không chỉ không tìm cách, còn
ngăn nàng trở về Hách Liên phủ xin phụ thân trợ giúp, rõ là không muốn
nàng mà lập công lúc Lục điện hạ gặp nguy hiểm.
Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận khi Mộ Tịch Dao không biết nặng nhẹ, chỉ biết tranh thủ tình cảm mà không để ý xem đây là lúc nào. Nếu điện hạ xảy ra việc gì, cả phủ có thể bình an qua ngày được sao?
Hai người đang đối mặt, thì Tô Lận Nhu mang nha hoàn đến. Vừa đến đã khóc.
“Mộ thị, ngươi dám trả thù riêng, đem nha hoàn ta phái về Tô gia đánh
đến nửa sống nửa chết. Hoàng tử phi, người phải làm chủ cho thiếp, nữ
nhân này nhân lúc phủ hoàng tử bấp bênh, không chỉ bày mưu tính kế mà
còn loại bỏ người khác, chèn ép hậu cung.”
Tô Lận Nhu khóc lóc vô cùng đau khổ, nha hoàn bị khiêng theo phía sau, là bị Điền Phúc Sơn phái người đánh cho huyết thịt mơ hồ.
Mộ Tịch Dao nghe nàng nói mấy chuyện linh tinh, mày nhăn lại. Tông Chính Lâm ở trong cung thì hoàng tử phủ liền ‘không ổn’ sao?
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe nàng nói năng vô lễ, còn nguyền rủa hoàng tử phủ, đây là chỉ gà mắng chó, ám chỉ mình mới vào cửa, sẽ khắc cả nhà sao?
Tức giận đến tát một bạt tai, đánh người té ngã trên đất, sửng sốt một
lúc lâu.
“Hoàng tử phủ rất vững chắc, không cho phép ngươi nói càn làm càn!”
Mộ Tịch Dao thấy hai nữ nhân này huyên náo rối cả viện, vô cùng bất đắc dĩ.
Được lắm Tông Chính Lâm! Vứt phiền toái cho nàng chưa đủ, còn chọc một
thân đào hoa. Bây giờ hắn ở trong cung thanh tịnh, còn cái viện nhỏ của
nàng thì náo nhiệt vô cùng, người ngã ngựa đổ.
Mộ Tịch Dao sai Triệu ma ma gọi Điền Phúc Sơn mau mau dẫn người đến đây, còn mình thì ngồi vững ở gian ngoài, mặc cho Tô Lận Nhu quỳ rạp đang
khóc lóc om sòm trên mặt đất.
Điền Phúc Sơn vội vàng dẫn người đến Đan Như Uyển, thấy Dao chủ tử
thoải mái ngồi ở dưới bóng cây, bên chân còn có hai con thỏ điện hạ
tặng, chúng đang nhảy nhót lung tung. Hách Liên chính phi được người đỡ, tức giận đến sắc mặt xanh mét, trắng bệch. Tô sườn phi thì khóc sướt
mướt, quỳ trên mặt đất ra sức gạt lệ.
Đầu Điền Phúc Sơn đầy mồ hôi, âm thầm kêu không xong. Tình cảnh như thế
này, hắn sao có thể quản. Hiện giờ điện hạ đi vắng, trong phủ vị chủ tử
lớn nhất chính là Hách Liên chính phi. Đáng tiếc chính phi không thể
chèn ép được khí thế của Dao chủ tử, nên đành phải khuất phục đứng sang
một bên.
Hôm qua tiên sinh đã trở về, đối với việc làm của Dao chủ tử vô cùng tán thưởng, rất đồng ý. Hiện giờ vẫn nên nghe theo trắc phi sắp xếp, đợi
điện hạ trở về hồi bẩm sau.
“Đuổi Tô trắc phi về Phương Hoa Uyển. Điện hạ còn chưa về, thì không
được ra khỏi viện. Còn chính phi, làm phiền tổng quản tự mình hộ tống,
thỉnh tỷ tỷ an tâm ở trong Thiền Nhược uyển, thiếp không muốn bị chụp
cái danh vượt quá quy củ.”
Điền Phúc Sơn nhanh chóng làm theo, tiễn Hách Liên chính phi với vẻ mặt
không thể tin được ra cửa. Tiếp đó sai người mau chóng lôi Tô thị vẫn
còn đang la khóc đi.
Chờ cho Đan Như Uyển khôi phục sự yên tĩnh, Mộ Tịch Dao mới đứng dậy đi chăm sóc con của nàng.
Hiện giờ Nguyên thành đế muốn nhất chính là mọi người chó cùng rứt giậu, nhảy vào trong hố của ông ta đào sẵn. Nàng cũng không ngốc đến mức mắt
mở mà chẳng nhìn thấy đường đi.
Theo như bố cục chặt chẽ của Tông Chính Lâm, Đệ Ngũ Dật Triều lại làm
việc rất cẩn thận, làm sao có thể khinh địch đến nỗi để bị vạch trần như vậy?
Tình thế hiện giờ là lấy tĩnh chế động mới là thượng sách. Cha của Hách
Liên Mẫn Mẫn là Hách Liên Chương, làm việc trầm ổn như thế, tại sao lại
sinh ra một nữ nhi kém đến như vậy?
Còn Vạn thị kia mới khiến nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Người này không nóng không vội, lại càng không gây phiền cho người khác. Tuân thủ một cách nghiêm chỉnh quy củ trong phủ, không ra khỏi viện của mình,
chỉ mỗi ngày phái người đến tiền viện tìm hiểu xem Tông Chính Lâm có
bình an không.
Còn thiếp thất khác, Tăng Du thì đã sớm bị nàng giam cầm. Khổng thị , Tề thị sợ tới mức không còn tinh thần. Nhưng có hai người, Mộ Tịch Dao cực kỳ để bụng. Một người là An thị mới tới, một người khác là Ngũ thị luôn giữ bổn phận ,thành thật.
Hai người kia đều vô thanh vô tức, không làm gì hết. Đây không phải là
việc mà người “Thành thật” có thể làm. Phủ Hoàng tử xảy ra việc lớn vậy, hai người này vẫn an ổn như lúc ban đầu. Cảm giác tồn tại quá bé nhỏ,
hoàn toàn trái ngược với bình thường.
Từ lúc Tông Chính Lâm bị giam, Mộ Tịch Dao ở phủ hoàng tử đã làm