”Điện hạ, vết thương trên vai của ngài còn đau không .” Mộ Tịch Dao chống lại những móng vuốt đang muốn giở trò của Tông Chính Lâm. Người đàn ông này thật là , đến cả khi ngâm mình, tinh thần còn dư thừa như thế.
”Chỉ một chút thương nhỏ, không cần nhắc tới.” Lục điện hạ bế người đi
về phía tháp mềm, bị đôi tay mềm mại của nàng nàng cọ xát như thế, sao
lại không dậy lửa được đây.
Mộ Tịch Dao lườm hắn: ”Điện hạ, nếu miệng vết thương bị rách ra thì người chịu đau là ngài .”
‘không cần phải đợi đến lúc đó, bây giờ bản điện hạ đã đau rồi’. Sau đó
hắn kéo tay nàng xuống phía dưới, tìm kiếm nơi đã sưng to của mình.
Mộ Tịch Dao đỏ mặt, tức giận đến mức muốn cắn hắn. Sắp phải tham dự gia yến, tên này lại bị dục vọng lên não.
Đám người Triệu ma ma sốt ruột không ngừng nghe ngóng trước cửa, chính
phi đã sớm dẫn người ra khỏi phủ, kiệu của Thục phi nương nương cũng đã
đến được một lúc rồi. Sao hai vị chủ tử lại có thể dây dưa vào thời khắc này, nhưng mà bọn họ không thể vào kinh động, thật sự là gấp chết người mà.
Điền Phúc Sơn đang cầm lễ phục hoàng tử, vô cùng gấp gáp. Nếu điện hạ
còn không chịu ra, chẳng phải là sẽ đi đến sau cả Bát hoàng tử sao? Như
thế thì không thể được.
Một đám người đang chỉ biết nhìn lẫn nhau, thì nghe thấy âm thanh trong
trẻo của chính phi vang lên: ‘Vào đi.’ Nghe thấy vậy bọn họ coi như mới
như trút được gánh nặng, vội vàng hầu hạ thay quần áo, rửa mặt chải đầu.
Tông Chính Lâm mặc áo long bào màu đen viền vàng thêu hình bốn móng
chân rồng, Mộ Tịch Dao nhìn mà chậc lưỡi khen ngợi. Khi hắn mặc lễ phục thực đẹp trai đến chết mất . Đáng tiếc Lục điện hạ không thích mặc áo
bào trắng , như kiểu thần tiên phiêu diêu, không biết là một người lạnh
lùng nghiêm túc như hắn mà mặc áo bào màu trắng thì có trở nên dễ gần
hơn không nhỉ?
‘Đi theo bên mẫu phi, chớ làm loạn.” Khi đưa nàng đến ngoài cửa cung Thục phi, Tông Chính Lâm nói vài câu rồi dẫn người rời đi.
‘Nương nương, thiếp mang theo Thành Khánh vội đến thỉnh an người.” Đã
tới chậm thì phải ra đòn sát thủ ngay từ đầu, bánh bao Thành Khánh bị mẹ hắn không do dự mà bán đi.
”Con chú ý đi đường, đi chậm lại chút.” Thục phi nhìn nàng ôm bụng bầu,
đi lại cũng không cần người đỡ, còn sai người ôm Thành Khánh đến, bà bị
dọa sợ vội sai cung nhân đến che chở. Bụng của Mộ nha đầu đã được bảy
tháng, nhất định không được để sảy ra chút nguy hiểm nào.
”Chủ mẫu.” Bánh bao nhỏ Thành Khánh rất thông minh, biết được ai là
người có bản lãnh. Thục phi vừa nghe bé gọi, lập tức mềm đi, mặt mày
rạng rỡ. Đứa nhỏ này thực có thiên phú, chưa đến một tuổi đã có thể gọi
người, vạn tuế gia cũng đã khen bé mấy lần.
”Tôn tử của bản cung thật đẹp , nuôi rất khá.” Thục phi ôm Thành Khánh, không nhịn được khen.
”Nương nương, người đừng nuông chiều nó. Chỉ gọi cha là rõ ràng, còn
những người khác thì toàn kêu la thôi.” Mộ Tịch Dao được Thục phi gọi
đến ngồi bên cạnh, hỏi thai nhi trong bụng gần đây thế nào.
Mấy vị phi của phủ Tứ hoàng tử đã quá quen với việc Mộ Tịch Dao được
Thục phi sủng ái, không cần biết có tâm tư như thế nào, đều chỉ cười tủm tỉm.
Đám người Hách Liên Mẫn Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này. Giờ
thấy Mộ trắc phi được nương nương gọi đến bên người, tất cả đều chú ý
mọi hành động của nàng.
Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn Tứ tẩu ở đối diện, thấy nàng ta có vẻ đã nhìn mãi thành quen, liền cụp mắt. Mấy lần trước vấn an còn quy củ hòa thuận, nữ nhân kia vừa đến, thì đã mất hết tôn ti. Không ai thấy dưới gối Tứ điện hạ có một trai một gái đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ đẻ ở dưới kia
hay sao? Vì sao lại chỉ có con trai nàng ta có sự đặc biệt, nên kiểu gì
cũng phải lấn lướt qua mọi người mới được?
Tô Lận Nhu gượng cười nói chuyện với tẩu tử ngồi ở đối diện, khóe mắt
lại luôn chú ý đến Mộ Tịch Dao đang ở nịnh nọt Thục phi. Trong lòng cảm
thấy hốt hoảng. Nữ nhân kia thật đúng là dùng hết mọi thủ đoạn, vào phủ
sớm đã chiếm được tiện nghi, lại lung lạc từng người một .
Trương thị vốn có thói quen dựa vào Mộ Tịch Dao, chỉ mong Mộ Tịch Dao cứ như vậy là tốt nhất. Vạn Tịnh Văn bên cạnh lại đăm chiêu. Bình thường
hiếm khi gặp được Mộ thị, cho dù có thấy cũng chỉ là hành lễ vấn an. Hôm nay tận mắt thấy thái độ ngạo mạn của nàng ta, đã hiểu suy đoán lúc
trước của mình là đúng. Có thể không coi ai ra gì, đoạt lấy danh tiếng
của hai vị chính phi, khắp cả cung không ai dám chất vấn, phần năng lực
này, sợ rằng không phải giả bộ. Ngày ấy Tông Chính Lâm dẫn theo Tô Lận
Nhu đi theo, xem ra có hơi kỳ quặc.
”Canh giờ cũng sắp đến, theo bổn cung đến Phụng An cung.” Thục phi sai
người tỉ mỉ che chở Mộ Tịch Dao, sau đó mới dẫn theo một đám con gái qua chỗ thái hậu dự tiệc.
Vào đại điện, chỉ thấy các hoàng tử đã ngồi từ lâu, nữ quyến các phủ
cũng theo điện hạ nhà mình quy củ ngồi phía sau. Nhóm người Thục phi coi như là tới muộn.
Thục phi đang muốn thỉnh tội, lại bị bánh bao nhỏ Thành Khánh đoạt trước một bước.
”Muốn, muốn!” Tiếng trẻ con thanh thúy kêu to, hấp dẫn sự chú ý của thái hậu đang ngồi ở bên trên. Cẩn thận quan sát, mới phát hiện phía sau
Thục phi có một ma ma đang ôm một đứa bé, còn đứa bé thì đang dùng sức
vươn tay vè phía mình, đôi chân nhỏ đang dùng sức vùng vẫy.
Mộ Tịch Dao vừa tiến vào, Tông Chính Lâm liền chú ý, không ngờ lần này
tiểu nữ nhân chưa kịp gây ra chuyện gì, thì con của hắn đã bỗng dưng nổi tiếng.
”Đây là hài tử nhà ai vậy? Ôm tới cho ai gia nhìn xem.”
Thục phi không cần thỉnh tội nữa, ôm Thành Khánh đi qua chỗ thái hậu.
Mộ tịch Dao thấy bánh bao gây sự, hận không thể túm thằng bé lôi về nhà
giáo huấn, nhưng việc này quá xa tầm tay với, đành phải cầu cứu nhìn
Tông Chính Lâm.
Lục điện hạ vững vàng ngồi ở đó, coi như không thấy ánh mắt của nàng. Lão tổ tong muốn xem Thành Khánh, nàng sợ cái gì chứ.
Điều này không thể trách Mộ Tịch Dao, ai bảo nàng biết, vị lão tổ tông
này cũng là nhân vật như Hiếu Trang hoàng hậu của triều Thanh, cực kì
lợi hại. Nhỡ đâu Thành Khánh tuổi còn nhỏ lại khiến thái hậu không hài
lòng, vậy Nguyên Thành đế sao có thể có thái độ thoải mái đây?
Mặc dù đã gặp thái hậu mấy lần, cảm thấy rất hiền lành, nhưng nữ nhân
trong cũng ai chẳng có hàng ngàn mặt nạ . Thái hậu có thể vững vàng ngồi ở vị trí như hôm nay, chẳng lẽ chỉ là người đơn giản?
”Lão tổ tông, đây chẳng phải là đứa bé ngài từng thưởng đồ cho sao. Lúc đó nhà lão Lục còn đòi ngài cá.”
Mộ Tịch Dao thấy quẫn bách, Thục phi nương nương, người cứ nhất
định phải nhắc đến những chuyện đó sao? Người còn nói nữa thiếp phải
trốn sau bình phong mất.
Thái hậu đã khắc sâu ấn tượng về Mộ Tịch Dao, bình vạn đại lan vẫn ngắm mỗi ngày. Nghe vậy bèn cười nói.
”Nhà lão Lục?”
Mộ Tịch Dao kiên trì tiến lên mấy bước: ”Nô tì thỉnh an lão tổ tông, lão tổ tông vạn phúc kim an, phúc thọ kéo dài.”
Thái hậu đã lâu không gặp nàng, nhìn thấy bụng bầu của nàng, chỉ vào nàng lại cười rộ lên.
”Đứng lên đứng lên, ai gia vẫn nhớ kĩ ngươi đó. Giờ lại mang bầu rồi,
quả là tốt. Có còn nhớ thương cá trong cung của ai gia không?”
Ngài có thể đừng nói đến cá nữa được không? Mộ Tịch Dao nghĩ đêm nay mình lại bị Tông Chính Lâm trừng trị mất.
”Cái đó, hồi bẩm lão