Edit: Linh Sờ Tinh
“Tại sao lại là sai, Vương thúc sao lại nói vậy.” Nguyên Thành đế thấy
Di thân vương có ý muốn nói lại thôi, liền biết có điều kỳ quái.
“Việc này… Hoàng thượng, ba chữ kia, ngoài chữ đầu tiên là do nữ quan trong cung viết, hai chữ còn lại đều là do Mộ thị viết.”
“Cái gì?” Thái hậu kinh hãi. Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người với sắc mặt tái nhợt đứng phía dưới.
“Quả thật là vô liêm sỉ!” Kim thái hậu vỗ bàn đứng dậy.
Sau này Mộ thị có thể làm bạn với vua? Đây là nói Nguyên Thành đế muốn
cường đoạt con dâu sao, hoặc là Tông Chính Lâm muốn mưu phải soán vị?
Không cần biết là việc nào thì chỉ cần vừa nghĩ đến cũng khiến Kim thái
hậu tức giận đến mức đầu váng mắt hoa. Nếu chuyện này bị truyền ra khiến người đời dèm pha, thì làm sao bà có thể xứng với những căn dặn của
tiên hoàng?
Mọi người trong đại điện đều há hốc mồm, Giam Chính dựa theo chữ mà suy
đoán, rõ ràng là sau trước khác nhau quá xa. Một cái thì trong cát có
hung, một cái là mệnh số vô cùng cao quý. Còn vớ vẩn hơn nữa là Trắc phi của Lục điện hạ lại có số được làm bạn với vua? Nghĩ đi nghĩ lại những
huyền ảo trong đó , sợ đến câm như hến. Chỉ một câu này thôi, không chỉ
riêng tính mạng của cẩu quan kia khó bảo toàn mà thậm chí ngay cả bọn họ cũng dễ khiến Nguyên Thành đế nhìn ngứa mắt và để ý.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng. Không thể có chuyện này được,
không thể nào! Một người sao có thể có đến hai mệnh số được chứ? Nhất
định là Trắc phi có mưu tính, hòng thoát tội.”
“Mắt chó không biết nhìn người! Bản vương tự mình giám sát, giấy tuyên
thành cũng là bổn vương giao cho Cố Trường Đức. Ngươi nói là bổn vương
không công chính, giúp đỡ Mộ thị làm rối kỉ cương?” Di thân vương chỉ
vào kẻ đang quỳ kêu oan, giậm tím mặt.
“Di thân vương là người có thân phận như thế nào hả, người còn dám nghi
ngờ?” sắc mặt Nguyên Thành đế trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lẽo, nhìn
kẻ đang run rẩy quỳ phía dưới, ý muốn giết người đã xuất hiện.
“Hoàng thượng… việc này” Giám chính của Tư Thiên Giám sợ đến mức mồ hôi
đầy mặt, vội vã tìm cách cứu chữa, “Khởi bẩm Hoàng thượng, lần này có
chút nhầm lẫn, không chính xác là do Trắc phi có mệnh huyền bí, khác với người thường. Nhưng lần trước thần áp dụng công thức để tính toán cũng
không có nhầm lẫn gì, hôm ấy lúc thần tính mệnh lý kết quả rất rõ ràng,
không hề nói hươu nói vượn. Xin Hoàng thượng minh giám.”
Hình bộ thượng thư trầm ngâm suy nghĩ, đứng dậy bẩm tấu, “Hoàng thượng,
thần cảm thấy chuyện một người có hai ba mệnh số rất vô lý. Giám Chính
đại nhân tuy có sai lầm, nhưng lời nói ra cũng có lý. Nếu Trắc phi chỉ
dựa vào chuyện này, cũng chỉ có thể chứng minh lời của Giam Chính đại
nhân cũng không chính xác hoàn toàn, hoặc là có lỗi. Nhưng cũng không
thể loại bỏ hoàn toàn những gì Giám Chính đại nhân đã tính ra hôm ấy.
Hiện giờ đã có thể chứng minh, những gì Giám Chính đại nhân nói về mệnh
cách của Trắc phi xung khắc với hoàng tộc hôm ấy rất có thể đúng cũng có thể sai . Nhưng Trắc phi làm sao chứng minh được đó là sai?”.
“Rất đúng, rất đúng.” Giám Chính như với được cọng rơm cứu mạng, ra sức dập đầu.
“Đừng vội vàng.” Mộ Tịch Dao khinh thường cười ra tiếng. “Lần thử chữ
này của thiếp chẳng qua chỉ là muốn chứng minh những công thức tính toán của đại nhân không hẳn là hoàn toàn đúng.”
Nguyên Thành đế và thái hậu thấy lần tính toán này không chính xác, đã
hơi do dự. Nhưng mà dù kết quả của Mộ thị ra sao, hắn dám mở miệng nói
câu làm bạn cùng vua, thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi cái chết.
Tông Chính Lâm thấy thái độ của Nguyên Thành đế đối với Mộ Tịch Dao đã mềm mỏng hơn, trong mắt đã ánh lên tia mừng rỡ.
Bị người khác lấy mệnh số để hãm hại, bản thân đã ở dồn đến đường cùng,
thế mà vẫn bình tĩnh, thủ đoạn của Mộ Tịch Dao quả nhiên là rất cao,
không phụ tiên sinh đã từng khen ngợi.
“Hoàng thượng, hạ quan cho rằng, mệnh lý là một chuyện, thà tin là có
còn hơn không tin, không thể coi thường.” Giám Chính vội nhân cơ hội quỳ xuống góp lời. Hôm nay nếu không bắt được thóp của Mộ thị, nhất định sẽ là đại họa. Hơn nữa người đứng sau chuyện này có tác phong tàn nhẫn, vì thế ông ta cực kỳ hoảng sợ.
“Ngài cũng không cần vội vã như vậy, muốn đẩy thiếp vào chỗ chết đến như vậy sao.” Mộ Tịch Dao đứng dậy, nhìn kẻ đang cố giãy dụa kia bằng ánh
mắt hèn mọn vô cùng .
Quả thật là dại dột, cố như thế cũng chỉ cho mọi chuyện rối tung lên
thôi! Nếu Nguyên Thành có thê buông tha hắn, thì thực không đáng để nàng phải phải kiêng kị.
“Xem vận khí là điều cơ bản trong xem mệnh số, thế mà ngươi cũng chỉ
miễn cưỡng hiểu thấu. Nói gì đến luận tướng mạo đây? Hôm nay cũng không
khó dễ gì ngươi, đợi sau khi đại sư về kinh, sẽ trả lại thanh danh cho
thiếp.”
Thái hậu thấy thái độ của nàng chắc chắn như vậy, cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ Tông Chính Lâm đã tìm được đại sư trụ trì An Quốc tự?
“Lão lục, ngươi đã tìm được tung tích của đại sư rồi sao?” Nguyên Thành
đế cũng có thắc mắc như vậy. Nếu đã có tin tức của đại sư sao còn chần
chừ không chịu bẩm báo?
Tông Chính Lâm thoáng nhìn Mộ Tịch Dao, lạnh lùng gật đầu, “Đúng vậy!
Sáng nay vừa mới tìm hiểu được tin tức. Nhưng muốn Hộ tống đại sư về
kinh phải mất vài ngày.”
Dù chưa nhận được tin tức của đội mật, nhưng nếu Mộ Tịch Dao đã nói người ở Lộ Thủy, hắn tin tưởng nàng.
Nguyên Thành đế và Thái hậu nhìn nhau gật đầu, nếu đại sư về kinh thì vụ án này có thể giải quyết rồi.
“Hoàng thượng, nếu vài ngày nữa đại sư mới hồi kinh, án này có phải dời
lại chờ thẩm không ?” Hình bộ thượng thư vội xin chỉ thị của Nguyên
Thành đế. Hắn nghĩ, tốt nhất là giải quyết dứt khoát. Dù sao thì cũng
tốt hơn ngoài mặt thì tốt nhưng thực ra lại giằng co mãi không xong.
Hách Liên Mẫn Mẫn cúi thấp đầu, siết chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối.
Sự việc sao lại có sự biến đổi bất ngờ này! Nếu đại sư về kinh, không
chừng lại có thể khiến cho Mộ Tịch Dao tìm được đường sống, lẽ nào cứ để cho nàng ta tiếp tục bừa bãi?
Hách Liên Mẫn Mẫn