Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Hoàng thượng có lệnh, không được để nam nhân nào khác chạm vào Tư Tuyết cô nương


trước sau

Trong ánh mắt chăm chú của Tư Tuyết và Hàn Hâm, Vân Hiên đi từng bước về phía Tư Tuyết.

Hắn ta dừng lại trước mặt Tư Tuyết, cúi đầu nhìn Tư Tuyết, vì Tư Tuyết đang ngồi xổm nên ở góc nhìn này Vân Hiên trông có vẻ hơi thô bạo.

Sau đó Vân Hiên rút từ hông một đồng tiền ra, ném xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn tan.

Tư Tuyết cúi đầu nhìn đồng tiền trước mặt mình, lập tức bật cười thành tiếng.

Đây là coi nàng là ăn mày phải không hả?

Lúc nàng ngước mắt nhìn Vân Hiên, Vân Hiên đã phá vỡ vẻ mặt trong một giây, ôm bụng cười ha ha.

“Ha ha ha… Tư Tuyết ơi dáng vẻ này của ngươi chẳng khác gì ăn mày cả, ha ha ha!” Vân Hiên không khách khí cười nhạo Tư Tuyết.

Đến cả Hàn Hâm cũng không nhịn được nở nụ cười.

Tư Tuyết lập tức đứng dậy, tiến lên đánh Vân Hiên.

“Ngươi hay lắm, lá gan to lên rồi phải không?” Tư Tuyết đưa tay đánh Vân Hiên. Vân Hiên vừa tránh vừa cười, vẫn tiếp tục nói “Đúng là rất giống.”

Cuối cùng Tư Tuyết đánh mệt rồi, dừng lại, không vui lườm Vân Hiên.

Vân Hiên ho khan, nhặt đồng tiền trên đất lên đưa cho Tư Tuyết: “Một văn tiền cũng là tiền mà, có muốn không, nếu không muốn thì thôi.”

“Muốn, đưa ta.” Tư Tuyết vội đưa tay ra lấy.

Lúc tay của hai người chạm vào nhau thì một thanh kiếm bén nhọn chặt tới phía hai người.

Sắc mặt của Vân Hiên và Tư Tuyết đồng thời thay đổi, vội vàng rút tay về, tránh lưỡi kiếm.

Sau đó họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đang cầm kiếm chỉ vào bọn họ, Hàn Hâm cũng giật mình, vội vàng tiến lên cầm kiếm.

“Thừa Ảnh?” Sau khi Vân Hiên nhìn thấy bóng dáng của người kia thì giật mình.

Thừa Ảnh ho khan, tiến lên hai bước.

“Ngươi làm gì vậy? Không ở bên cạnh Hoàng thượng mà chạy tới đây làm gì, Qua Nguyệt đâu?’ Vân Hiên lập tức nổi giận.

“Hoàng thượng có lệnh, không được để nam nhân khác chạm vào Tư Tuyết cô nương.” Thừa Ảnh nghiêm túc nói.

Nghe Thừa Ảnh nói vậy, mọi người đều ngẩn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời bầu không khí rất xấu hổ.

Hàn Hâm chưa từng gặp Thừa Ảnh nên không
biết Thừa Ảnh là ai, cơ mà hình như Vân Hiên đại nhân nhận ra hắn ta.

“Các ngươi thật là, vẫn luôn đi theo ta phải không? Có phải ta làm gì các ngươi cũng đi theo phải không?” Tư Tuyết thật sự không thể nhịn được nữa.

Tên Quyền Mạch Ngự này thật sự không thể quá đáng hơn được nữa.

“Cái này cũng không phải, có lúc chúng ta cũng không đi theo, ví dụ như lúc cô nương đi đại tiểu tiện hoặc là lúc cô nương đi ngủ, còn có cả…” Mặt Thừa Ảnh không đổi sắc.

“Được rồi, được rồi, dừng lại đi!” Tư Tuyết thật sự không nhịn được nữa, nói với Thừa Ảnh.

Tư Tuyết cắt lời hắn ta, Thừa Ảnh lập tức ngừng lại, không nói gì nữa.

Sau đó, Tư Tuyết hít sâu mấy lần mới bình phục tâm trạng, nàng nhất định phải rời đi, nhất định phải rời đi!

“Một người khác đâu? Trở về báo với Quyền Mạch Ngự xem hôm nay ta đã làm gì đúng không?” Sau khi hồi phục tâm trạng, Tư Tuyết quay đầu nói với Thừa Ảnh.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, Thừa Ảnh hơi ngẩn người.

“Không, không phải… Chẳng qua Qua Nguyệt đang ở chỗ tối nào đó chưa xuất hiện mà thôi!” Thừa Ảnh vội phản bác.

Nếu để Tư Tuyết biết bọn họ làm gì thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao, dù sao thì bọn họ cũng đã làm ám vệ nhiều năm như vậy rồi.

“Thôi đi, ở điện Cô Tinh các ngươi quen thuộc địa hình nên ta không cảm nhận được, các ngươi nghĩ rằng ở đây ta không nhận ra sao? Ta có phải đứa ngốc đâu!” Tư Tuyết nói với Thừa Ảnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện