Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ đâu!


trước sau

“Ngươi đừng có nói đông nói tây với ta, ngươi vội vã gả mình đi như vậy, ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ đâu!” Vân Hiên ngước mắt lên trừng Tư Tuyết, không hề yếu thế.

Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết lập tức ngẩn người.

Rõ ràng là đang nói chuyện Vân Hiên cố tình nâng giá lên cơ mà, sao lại kéo đến nàng rồi?

“Ta có gả hay không thì liên qua gì đến ngươi! Từ xưa đến nay có truyền thống trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ta từng này tuổi không phải đúng tuổi xuất giá hay sao? Thế nào, ta xuất giá còn cần ngươi đồng ý hay sao?” Tư Tuyết đáp thẳng lại.

Đúng là nực cười, những nam nhân kia tướng mạo bỉ ổi như vậy, nàng chỉ muốn lừa bọn họ đến mua cải trắng của nàng thôi, sao nàng có thể gả cho bọn họ chứ?

Nàng có phải đứa ngốc đâu.

“Ngươi!” Vân Hiên vỗ vào sạp cải trắng, đứng lên đối mặt với Tư Tuyết, tức giận không hề nhẹ.

Hàn Hâm đứng ở một bên nhìn, không hiểu sao đột nhiên hai người họ lại cãi nhau, lập tức thấy bất đắc dĩ.

“Cho dù trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng thì ngươi cũng phải tìm một người thích hợp với mình chứ, ngươi nói ngươi… thôi được rồi, ta chẳng muốn nói với ngươi nữa!” Vân Hiên thở hổn hển phất tay, không muốn tiếp tục nói chuyện với Tư Tuyết nữa.

Tư Tuyết chớp mắt, cười nhìn Vân Hiên.

“Hoá ra ngươi cũng thấy những nam nhân kia quá xấu, không hợp với ta phải không?” Tư Tuyết đột nhiên cười hỏi.

Vân Hiên nghe Tư Tuyết nói vậy thì ngước mắt lên trừng nàng, nhưng lại không nói gì cả.

“Yên tâm đi, Tư Tuyết ta là ai chứ, muốn lừa gạt thì phải hùng hồn vào, đương nhiên là ta không gả đâu!” Tư Tuyết nhún vai, nghiêm túc nói.

Vân Hiên cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, nhìn hồi lâu thì hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Tư Tuyết thấy Vân Hiên như vậy thì chẳng biết nói gì nữa, nàng quay đầu nhìn Hàn Hâm, Hàn Hâm lập tức ngẩn người, dò hỏi nhìn Tư Tuyết.

“Tên này không đáng tin cậy gì cả, đợi lát nữa có người đến mua rau thì ngươi nhận tiền, đừng quan tâm đến hắn ta, biết chưa?” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm.

“Được, ta thu tiền.” Hàn Hâm gật đầu.

Nghe Hàn Hâm trả
lời thì Tư Tuyết mới yên tâm, nàng hít sâu vài hơi mới có thể bỏ qua cho Vân Hiên.

Không lâu sau, Tư Tuyết đã thấy mấy người ôm mấy rương bạc chạy hết tốc độ đến đây, làm nàng hoảng đến mức nhảy bật dậy, suýt nữa muốn trốn đi.

Nhưng Tư Tuyết vừa nghĩ đến việc mình muốn làm chuyện lớn thì vội vàng giả vờ bình tĩnh, cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này ở phía khác cũng có một đám người ôm bạc chạy đến, hai bên đều chú ý đến đối phương, vội vàng lao về đây.

Tư Tuyết ho hai tiếng, cuối cùng vẫn đứng lùi sang bên cạnh một chút, lỡ như lát nữa bọn họ đụng thẳng vào người nàng thì sao bây giờ.

“A! Các ngươi đứng lại cho ta! Tiểu Bản cô nương là của ta!”

“Ngươi là tên khốn kiếp! Người đầu tiên chắc chắn là ta rồi!”

“Buồn nôn! Các ngươi mau đuổi theo! Đừng để hắn đến trước!”

Tư Tuyết đứng tại chỗ mở to mắt xem kịch, Hàn Hâm cũng bị doạ, chỉ có Vân Hiên là bày ra bộ mặt coi thường.

Rất nhanh sau đó từng hướng lại có người ôm bạc chạy hết tốc độ đến đây.

“Ta muốn mua một trăm bắp cải trắng! Ở đây có hai vạn lượng bạc!” Cuối cùng một người chạy đến trước sạp cải trắng của Vân Hiên, đặt hết mấy rương bạc trước mặt hắn ta.

Vân Hiên ngước mắt lên nhìn người đó, không thèm để ý.

“Được được được, một trăm bắp cải trắng, ngươi tuỳ ý chọn đi, ta đếm xem có đủ bạc hay không.” Hàn Hâm lập tức nở nụ cười, vội vàng đi đếm tiền.

Vừa nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng bán được rồi, sắp được về điện Cô Tinh thì Hàn Hâm hết sức vui mừng,

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện