Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Sao ngài lại không tin ta… ta đánh ngực ngài đấy


trước sau

“Tư Tuyết, ngươi lại giả vờ ư?” Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt nói với Tư Tuyết.

Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì vẻ tội nghiệp trên mặt Tư Tuyết hơi không giữ được, khóe miệng nàng không kìm được mà co rút.

“Chủ tử, ta không giả vờ, ta thật sự không giả vờ, sao ngài lại không tin ta… ta đánh ngực ngài đấy…” Tư Tuyết chu môi lên, mặt đầy ấm ức.

Quyền Mạch Ngự cũng lười nói nhảm với Tư Tuyết, hắn đưa tay ra giữ lấy cổ tay Tư Tuyết, sắc mặt của Tư Tuyết biến đổi trong nháy mắt.

Quyền Mạch Ngự không cho Tư Tuyết bất cứ cơ hội giãy dụa nào, ngón tay thon dài của hắn đặt lên gân xanh nhô lên trên cổ tay nàng, đến một điểm nào đó thì hắn dùng sức ấn một cái. Tư Tuyết lập tức kêu đau, ngón tay nàng mở ra, thùng nước bị thả xuống đất. Toàn bộ nước trong thùng hất vào người Tư Tuyết khiến toàn thân nàng đều ướt đẫm.

Không đợi Tư Tuyết lấy lại tinh thần, Quyền Mạch Ngự đã nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, Tư Tuyết thật sự sợ đau nên vội vàng buông thùng nước ra.

“Đừng đừng đừng chủ tử, ta tự bỏ xuống, ta tự bỏ xuống…” Tư Tuyết hoảng sợ nói với Quyền Mạch Ngự.

Lúc này Quyền Mạch Ngự mới hừ lạnh một tiếng, rút tay về. Sau đó hắn xoay người nhìn Hi Thần, sắc mặt nặng nề.

“Xách thùng nước đứng ở đây một ngày đi, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói với Hi Thần.

“Hoàng thượng…” Sắc mặt Hi Thần trắng bệch trong nháy mắt, nàng ta há miệng, khó khăn lắm mới bật ra được hai chữ.

Quyền Mạch Ngự không quan tâm đến Hi Thần mà quay người nhìn Tư Tuyết.

“Như vậy ngươi đã hả giận chưa?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt hỏi.

Tư Tuyết đang vỗ cánh tay tê mỏi của mình, thấy Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn mình thì hơi ngây người, sau đó Tư Tuyết mới nhớ ra vừa rồi Quyền Mạch Ngự hỏi mình đã hả giận hay chưa.

“Hả giận? Hả giận gì chứ? Ngài cho rằng bắt nàng ta đứng một ngày thì đã có thể đền bù sự đau khổ của ta khi đứng lâu như vậy sao?” Tư Tuyết khó chịu
nói.

Sắc mặt Hi Thần thay đổi trong nháy mắt. Nàng còn muốn thế nào nữa chứ? Nàng mới đứng đây một lúc thôi mà nàng ta thì phải đứng cả ngày đấy!

“Vậy ngươi nói xem, làm thế nào thì ngươi mới hả giận?” Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt nhìn Tư Tuyết.

Tư Tuyết lắc lắc cánh tay của mình, nhíu mày. Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.

“Chủ tử… cánh tay ta mỏi quá… đau quá…” Giọng nói của Tư Tuyết như sắp khóc đến nơi.

Quyền Mạch Ngự tức khắc cảm thấy có một ngọn lửa quỷ quái đang bùng lên trong bụng mình. Sau khi nhìn chằm chằm Tư Tuyết mấy giây thì hắn đưa tay xoa bóp cánh tay cho Tư Tuyết, khiến Tư Tuyết sững người.

“Trẫm hỏi ngươi làm thế nào mới hả giận?” Quyền Mạch Ngự rũ mắt, vừa xoa bóp cánh tay cho Tư Tuyết vừa hỏi.

Thấy Quyền Mạch Ngự xoa bóp cánh tay cho Tư Tuyết, Hi Thần lập tức không chịu nổi đả kích này, suýt nữa thì ngất đi.

Tư Tuyết nhìn thấy Hi Thần như vậy thì không nhịn được mà nhoẻn môi nở nụ cười: “Hi Thần đại nhân ghen rồi phải không?”

“Ngươi!” Đôi mắt của Hi Thần trợn trừng, nhưng nàng ta không biết phải phản bác Tư Tuyết thế nào, tức giận thở hổn hển.

Quyền Mạch Ngự lườm Hi Thần, hắn nhướng mày.

“Hi Thần, chú ý bổn phận của ngươi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.

Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Hi Thần lập tức sững sờ, sau đó nàng ta cúi đầu, dùng sức cắn răng, dường như muốn cắn nát cả hàm răng của mình.

“Vâng ạ, thuộc hạ chưa từng quên bổn phận của mình.” Hi Thần cắn chặt răng, từng câu từng chữ như phun ra từ hàm răng của nàng ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện