Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Ta một lòng trung thành với chủ tử


trước sau

Nhìn dáng vẻ khoa trương của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không nhịn được mà đen mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng bị ám khí gây thương tích, hắn đâm Chi Huy hẳn vào thịt nàng để lấy ám khí ra cũng chẳng thấy nàng rên một câu. Bây giờ chỉ bị ngã xuống đất… còn có thảm ở dưới mà nàng lại kêu đau như thế.

Quyền Mạch Ngự cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, Tư Tuyết nhất thời chột dạ, không biết nên làm gì tiếp theo, đành phải tiếp tục giả vờ.

“Chủ tử… người ta đau quá… ngài hãy nói một câu gì đi…” Tư Tuyết chu môi ấm ức nói với Quyền Mạch Ngự.

Dù thế nào thì hắn cũng phải nhìn nàng một cái chứ, nếu không thì nàng một mình diễn kịch độc thoại xấu hổ lắm. Tên mặt đơ Quyền Mạch Ngự này, trên mặt chẳng thể hiện gì cả, có biết đáng sợ lắm không hả?

“Cửa là do ngươi làm hỏng phải không?” Quyền Mạch Ngự không để ý đến Tư Tuyết, lạnh lùng hỏi.

Nếu để hắn biết Tư Tuyết không muốn để hắn hôn nên cố ý làm hỏng cửa… Thì hắn sẽ đánh gãy chân nàng mất!

Tư Tuyết sững người, sau đó bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh.

“Không phải đâu ạ, chủ tử, thật sự không phải đâu…” Tư Tuyết vội vàng giải thích, nàng lắc đầu như trống bỏi.

Quyền Mạch Ngự hừ lạnh: “Tốt nhất là đúng như ngươi nói.”

Tư Tuyết lập tức cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh dâng lên, gương mặt cũng cứng đờ.

“Chủ tử, ta thề! Ta không lừa ngài! Chủ tử, ta một lòng trung thành với ngài mà, sao ngài lại không tin ta chứ…” Tư Tuyết hít hít mũi, dáng vẻ giống như đang cố nén nước mắt.

Dáng vẻ này của Tư Tuyết khiến Quyền Mạch Ngự không đành lòng lắm.

“Được rồi, đứng lên trước đã.” Quyền Mạch Ngự thở dài, hơi bất đắc dĩ nói với Tư Tuyết.

Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết lập tức cười vui vẻ, đưa tay về phía Quyền Mạch Ngự.

“Chủ tủ, kéo ta lên đi.” Tư Tuyết cười nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự đúng là hơi bất đắc dĩ, một giây trước còn ấm ức muốn khóc mà một giây sau
đã cười được ngay, hắn cũng không biết đâu mới là thật.

Cuối cùng Quyền Mạch Ngự vẫn đưa tay kéo Tư Tuyết lên, Tư Tuyết mượn sức của Quyền Mạch Ngự leo lên, cả người không có sức dựa vào trên người Quyền Mạch Ngự.

“Đau…” Tư Tuyết tiếp tục nũng nịu với Quyền Mạch Ngự, thuận tiện chấm mút.

“Được rồi, lát nữa trẫm sẽ xoa bóp cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, hờ hững nói.

Nghe lời nói của Quyền Mạch Ngự thì Tư Tuyết càng cười vui vẻ hơn, cả cái đầu của nàng trực tiếp cọ trên người Quyền Mạch Ngự.

Sau đó Quyền Mạch Ngự đưa Tư Tuyết vào trong điện, hắn vung tay áo lên, cánh cửa bị hỏng lại được Quyền Mạch Ngự dùng nội lực nâng từ dưới đất lên, một lần nữa đóng cổng lại.

Tư Tuyết nhìn thấy thì cười cười: “Chủ tử giỏi quá.”

Quyền Mạch Ngự quay đầu lại nhéo mặt của Tư Tuyết: “Có muốn trẫm dạy ngươi không?”

“Được được được, khi nào chủ tử rảnh thì nhất định phải dạy ta đấy!” Tư Tuyết vội gật đầu như giã tỏi.

Quyền Mạch Ngự cứ yên lặng nhìn Tư Tuyết như vậy mà không nói gì.

Lúc trước khi hắn nhốt Tư Tuyết ở trong nhà lao, hắn đã nghe nói rõ ràng nữ nhân này cũng nội lực rót vào rơm rạ để cạy mở khoá. Rõ ràng có thể sử dụng nội lực một cách thuần thục bây giờ lại còn giả ngốc với hẳn sao? Nàng thật sự cho rằng hắn là kẻ ngốc sao?

Trên người nữ nhân này có rất nhiều bí mật, nàng lại cực kỳ biết cách giả vờ, rốt cuộc Tư Tuyết có phải là tên thật của nàng hay không đây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện