Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết hồi lâu, đôi môi mỏng vẫn mím chặt.
“Không đưa.” Một lúc sau, Quyền Mạch Ngự chỉ nói hai chữ này.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Tư Tuyết ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Ngài làm gì thế? Có thể đừng ấu trĩ như vậy không? Đừng ầm ĩ nữa được không?” Tư Tuyết hét to với Quyền Mạch Ngự.
Bây giờ nàng gần như sắp phát điên lên rồi. Đây là món quà Lăng Chiến tặng nàng trong lễ trưởng thành khi nàng mười tám tuổi, nàng coi nó là bảo bối, lúc nào cũng mang theo bên người.
“Trẫm sẽ đưa cho ngươi một cái mới.” Quyền Mạch Ngự mấp máy môi, trầm giọng nói.
“Ta không cần! Ta chỉ cần cái này thôi, nếu ngài không đưa cho ta… muốn ép ta động thủ phải không?” Tư Tuyết bất đắc dĩ nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, sắc mặt sâu xa, không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Trẫm nói không đưa là không đưa.” Quyền Mạch Ngự nói từng câu từng chữ, dừng một lúc, hắn lại bổ sung: “Nếu ngươi muốn động thủ thì trẫm có thể tiếp ngươi bất cứ lúc nào.”
Tư Tuyết ngẩn người, dùng sức cắn răng.
Một lát sau Tư Tuyết không dài dòng nữa mà đứng dậy muốn trực tiếp động thủ với Quyền Mạch Ngự, còn chưa kịp làm gì Quyền Mạch Ngự đã dùng một tay chặn tay nàng lại. Sau đó động tác của Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng di chuyển, hắn xoay cả người Tư Tuyết sang một hướng khác, xé bỏ quần áo của Tư Tuyết.
Ngay sau đó Tư Tuyết cảm thấy bờ vai nặng trĩu, Quyền Mạch Ngự khoác quần áo lên người nàng.
“Mặc vào.” Quyền Mạch Ngự nhàn nhạt nói.
Tư Tuyết đè một tay lên giường, một tay siết chặt quần áo, dùng sức cắn môi, nàng hít sâu một hơi rồi mới mặc quần áo vào. Sau khi thắt nút thắt cuối cùng, Tư Tuyết xoay người nhìn Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự đang nhìn chiếc đồng hồ trong tay, ánh mắt hắn lạnh như băng.
“Mau đưa cho ta.” Tư Tuyết vươn tay về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nắm đồng hồ bỏ túi trong tay nhìn Tư Tuyết.
“Trẫm vừa nói gì ngươi vẫn chưa nghe rõ sao?” Giọng điệu của Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt, không nghe được chút cảm xúc nào.
“Quyền Mạch Ngự, thật sự không vui chút nào
đâu, ngài mau đưa cho ta đi, nó rất quan trọng với ta.” Tư Tuyết thấp giọng nói.
Quyền Mạch Ngự vẫn không nói gì cả.
Tư Tuyết vẫn luôn vươn tay ra, cuối cùng nàng rũ tay xuống, mím môi không cam tâm.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một lúc rồi trực tiếp đứng dậy rời đi.
Tay áo hắn vừa vung lên thì cả cánh cửa đã đổ xuống dưới đất, Thanh Nha trốn ở ngoài cửa lập tức giật nảy mình. Quyền Mạch Ngự đi ra ngoài nhìn Thanh Nha một cái khiến cho Thanh Nha sợ đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.
“Hoàng hoàng hoàng thượng…” Thanh Nha vội gọi Quyền Mạch Ngự.
Không biết vì sao nàng ấy thấy hôm nay Hoàng thượng thực sự đáng sợ.
“Đi bôi thuốc cho nàng ấy.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt sai bảo.
“Vâng ạ.” Mặc dù Thanh Nha không biết vì sao phải bôi thuốc nhưng vẫn lập tức lên tiếng.
Sau khi Quyền Mạch Ngự bỏ đi, Thanh Nha cực kỳ cẩn thận tiến vào trong điện. Lúc này Tư Tuyết đang ngồi trên giường với khuôn mặt tức giận.
“Cô nương… ngài sao thế ạ?” Thanh Nha cẩn thận hỏi.
Rốt cuộc hôm nay sao vậy, Hoàng thượng và cô nương nhà nàng ấy đều có dáng vẻ như muốn giết người.
“A! Thật ghê tởm! Quyền Mạch Ngự, ta và ngài không đội trời chung!” Tư Tuyết đưa tay cầm lấy chiếc gối, hai tay nàng dùng sức xé rách chiếc gối, không ngừng gào thét.
“Soạt” một tiếng, chiếc gối đã bị Tư Tuyết xé làm đôi, sợi bông ở bên trong bay tứ tung trong nháy mắt. Thanh Nha cứ đứng đó nhìn Tư Tuyết bạo phát, nàng ấy bị dọa đến mức hồi lâu không nói ra lời.
“Ngài vẫn ổn chứ ạ? Cô nương ơi?” Thanh Nha không nhịn được hỏi.