Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Bảo bối, ta nhìn trúng nàng rồi


trước sau

Khóe miệng của nam tử kia từ từ còn lên, nở nụ cười.

“Bảo bối, ta tên là Tiêu Trục Mặc, nhớ kỹ nhé…” Giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người ấy lại vang lên lần nữa.

“Nhớ cái đầu ngươi ấy!” Tư Tuyết hét lên một tiếng lớn, muốn đá hắn ta một cước.

Tiêu Trục Mặc vẫn không ngừng nhoẻn môi, hắn ta dễ dàng bắt lấy chân của Tư Tuyết. Tư Tuyết ngây người, tiếp tục dùng một cái chân khác đá hắn ta.

Lần này Tiêu Trục Mặc vẫn dễ dàng tránh được, trái lại Tư Tuyết đá trượt lần này suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Tư Tuyết dùng sức rút chân mình về, cả người nàng nhào một vòng rồi mới đứng vững được. May là vẫn chưa ngã, nếu không thì mất mặt chết mất.

“Bảo bối đừng nhúc nhích.” Tiêu Trục Mặc nhìn Tư Tuyết, cười như không cười nói.

“Con khỉ khô! Lão nương…” Tư Tuyết tức giận đến mức muốn bùng nổ, sau đó đã chuẩn bị vung nắm đấm lên.

Đột nhiên Tư Tuyết phát hiện mình thật sự không cử động được, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Tư Tuyết há to miệng muốn nói chuyện lại không thể phát ra tiếng, tiếng mắng chửi như mắc ở cổ họng, khó chịu không tả được.

Nụ cười của Tiêu Trục Mặc lại càng thêm lớn hơn.

“Không ngờ lần này thừa dịp loạn lạc trà trộn vào Cô Vực lại có thu hoạch lớn như vậy…” Tiêu Trục Mặc tới gần bên tai Tư Tuyết thổi một hơi cực kỳ mập mờ.

Tư Tuyết muốn mắng hắn lại chẳng thể nói được câu nào, tức đến sắp thổ huyết.

Tiêu Trục Mặc đưa tay nắm lấy một sợi tóc của Tư Tuyết, giọng nói hơi khàn khàn: “Bảo bối, ta nhìn trúng nàng rồi, cùng đi với ta chứ?”

Nghe hắn ta nói vậy thì Tư Tuyết rất tức giận nhưng lại không nói nổi một câu, chỉ đành trợn trừng hai mắt nhìn hắn ta.

“Sao? Không nói gì thì ta coi như nàng đồng ý nhé?” Tiêu Trục Mặc cười khẽ.

Đồng ý cái đầu ngươi! Ngươi cố ý!

Bây giờ Tư Tuyết rất muốn dùng một cục gạch đánh chết hắn ta, rốt cuộc vì sao lúc này nàng lại không thể cử động cũng không thể nói chuyện chứ!

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận thù của Tư Tuyết, sắc mặt của Tiêu Trục Mặc trầm xuống. Nàng vẫn có thể giữ lý trí, đúng là có
chút bản lĩnh.

“Ngoan bảo bối, đừng làm ầm ĩ…” Tiêu Trục Mặc đưa tay ôm eo Tư Tuyết, thấp giọng nói.

Trong chớp mắt ấy, Tư Tuyết chỉ thấy đầu óc của mình trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều bay đi hết, ánh mắt nàng cũng dần dần tan rã.

Tiêu Trục Mặc cười, đôi môi mỏng gợi cảm tới gần đôi mắt của Tư Tuyết, cúi đầu muốn hôn khoé mắt nàng, hàng lông mi dài của Tư Tuyết khẽ rung động, nhưng không hề phản kháng.

Lúc hắn ta sắp hôn trúng nàng thì một thanh kiếm sắc nhọn bay về phía Tiêu Trục Mặc, sắc mặt hắn ta thay đổi trong nháy mắt, tránh về phía sau.

Cùng lúc đó Tư Tuyết đã tỉnh táo lại, nàng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của Quyền Mạch Ngự, nàng lập tức sững người, không hiểu sao Tư Tuyết lại có cảm giác hốt hoảng.

“Người của trẫm mà ngươi cũng dám đụng vào, trẫm thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!” Quyền Mạch Ngự chuyển ánh mắt đang đối mặt với Tư Tuyết sang phía Tiêu Trục Mặc, trầm giọng nói.

Tiêu Trục Mặc cười mỉa mai.

“Đúng là ta không đánh lại ngươi, nhưng nếu ta muốn trốn thì ngươi cho rằng ngươi ngăn được ta sao?” Tiêu Trục Mặc chậm rãi mở miệng hỏi.

Tư Tuyết lập tức bùng nổ trong nháy mắt, nàng tức giận thở hổn hển trừng mắt nhìn Tiêu Trục Mặc, dường như trong đôi mắt nàng có thể phun lửa.

“Bà nội ngươi! Lão nương không ra uy thì ngươi coi ta là con mèo bệnh phải không!” Lửa giận của Tư Tuyết đã phun trào, không thể nhịn được nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện