“Ngài đi đi! Ta không muốn để ý đến ngài nữa!” Tư Tuyết hét to đẩy Quyền Mạch Ngự ra, sau đó tiếp tục bụm mặt dựa vào thân cây.
Quyền Mạch Ngự thở dài tiếp tục kéo Tư Tuyết.
“Đừng tức giận nữa, nghe lời nào.” Quyền Mạch Ngự cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất với Tư Tuyết.
Nha đầu này một khi tức giận thì lửa giận không hề nhỏ, còn dám ồn ào với cả hắn, đúng là ghê gớm. Tuy nhiên đây cũng là do hắn gây ra, hắn đành phải nhịn thôi.
“Ngài đi đi, vừa rồi ngài cười ta, ta không muốn ở với ngài nữa, ngài đi đi!” Tư Tuyết hoàn toàn không nể tình.
Lần này Quyền Mạch Ngự hoàn toàn bó tay, cứ đứng tại chỗ như vậy.
Cuối cùng Quyền Mạch Ngự quyết tâm, đưa tay tóm lấy tay của Tư Tuyết, một tay khác ôm eo nàng, kéo cả người nàng từ trên cây ra.
Tư Tuyết bất mãn hừ hừ hai tiếng, dùng tay che kín mặt mình, không cho Quyền Mạch Ngự nhìn.
“Là trẫm sai, trẫm cam đoan sẽ không cười ngươi nữa.” Quyền Mạch Ngự xích lại gần bên tai Tư Tuyết, nhẹ nhàng nói.
Tư Tuyết lập tức ngẩn người, không nói gì cả.
“Ngoan nào, trở về với trẫm, nếu ngươi muốn huấn luyện thì mấy ngày nữa trẫm dẫn ngươi đến quân doanh, nơi đó thích hợp để huấn luyện hơn nơi này.” Quyền Mạch Ngự dựa cằm ở đầu vai Tư Tuyết, khàn giọng nói.
“Thật vậy ư?” Tư Tuyết im lặng trong chốc lát rồi buồn bã hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi vậy thì Quyền Mạch Ngự khẽ cười: “Đương nhiên là thật.”
Lúc này Tư Tuyết mới từ từ hạ tay xuống, quay người ra sau lưng Quyền Mạch Ngự, nhảy lên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn.
Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó hai tay ôm chân Tư Tuyết, ước lượng trọng lượng của nàng.
Đúng là hết cách với nha đầu này.
Sau đó Tư Tuyết dựa mặt trên lưng Quyền Mạch Ngự, không nói gì cả.
Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì, đi theo con đường cũ trở về.
“Chủ tử.” Giọng nói buồn bã của Tư Tuyết truyền đến.
“Sao?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết im lặng trong chốc lát.
“Đau quá đi…”
“Ừ.”
“…”
Tư Tuyết ấm ức bĩu môi, tựa trên lưng Quyền Mạch Ngự, chính nàng cũng cảm thấy mặt mình đã sưng như cái móng heo rồi, đôi
mắt cũng chỉ còn lại một đường nhỏ. Chắc chắn bây giờ nhìn nàng xấu xí lắm, may mà không bị Lăng Chiến nhìn thấy.
“Chủ tử, lát nữa đừng để Vân Hiên nhìn thấy ta.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Nếu lát nữa tên kia thấy được thì không phải sẽ cười nàng đến chết sao? Đời này nàng chưa từng mất mặt như vậy đâu.
“Được.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng đồng ý.
“Chủ tử, ngài đi chậm một chút, đợi đến lúc trời tối hẵng trở về, ta sợ mất mặt.” Tư Tuyết nhỏ giọng nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ngươi mà cũng sợ mất mặt sao?” Quyền Mạch Ngự không nhịn được hỏi.
Tư Tuyết ngây người một chút rồi thở hổn hển đập vào người Quyền Mạch Ngự.
“Đương nhiên ta sợ mất mặt rồi! Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao hả? Nếu không ngài cũng thử để bị đốt đi.” Tư Tuyết tức giận hét to.
Quyền Mạch Ngự cười, không để ý đến Tư Tuyết, ngược lại tăng tốc độ dưới chân.
Nếu như đợi đến lúc trời tối thì không biêt mặt Tư Tuyết sẽ sưng đến mức nào nữa.
“Trẫm không ngốc như ngươi, sẽ không bị ong vò vẽ đốt đâu.” Quyền Mạch Ngự thờ ơ nói, trong giọng nói còn kèm theo sự mỉa mai.
Tư Tuyết lập tức giận đến mức cắn răng. Cuối cùng Tư Tuyết ôm bụng tức không nói gì cả.
Không lâu sau Quyền Mạch Ngự đã đưa Tư Tuyết trở về, sau khi vào nội điện thì Quyền Mạch Ngự lập tức truyền thái y đến khám mặt cho Tư Tuyết. Thái y hốt hoảng kê đơn cho Tư Tuyết rồi lui xuống dưới.