Triệt Dịch nhìn Tư Tuyết, mím môi lại, buông lỏng tay Tư Tuyết ra rồi đỡ Hi Thần lên khỏi mặt đất.
Hi Thần lảo đảo đứng dậy, hung tợn trừng Tư Tuyết, con mắt của nàng ta bị Tư Tuyết đánh hơi bị xanh, đột nhiên Tư Tuyết bật cười một tiếng.
“Tư Tuyết! Bản hộ vệ sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Hi Thần đang định lao về phía Tư Tuyết.
Triệt Dịch ở phía sau kéo Tư Tuyết lại, không cho nàng ta tiến tới.
Nhưng mà Tư Tuyết thì lại không có ý định bỏ qua cho Hi Thần, ngay sau đó nàng sờ trên đai lưng lấy một nắm thuốc bột, vung nó vào mặt Hi Thần.
“A! Mặt của ta! Đau quá!” Đột nhiên Hi Thần che mặt và hét lên.
Triệt Dịch lập tức giật mình, vừa định muốn xem mặt của Hi Thần thì Tư Tuyết cười lên hai tiếng, nhấc chân chạy đi mất.
Thế là vào mấy ngày kế tiếp, Tư Tuyệt không hề cảm thấy mất mặt chút nào. Vì gương mặt của Hi Thần còn sưng to hơn gương mặt của nàng, mà một con mắt của nàng ta còn bị tím xanh, không biết trong lòng Tư Tuyết đắc ý biết bao nhiêu.
Mấy ngày nay Hi Thần không dám đi ra ngoài, vài lần cần đi ra ngoài đều phải đeo khăn che mặt lại, trong lúc đó nàng ta cũng đi gặp Quyền Mạch Ngự để cáo trạng nhưng Quyền Mạch Ngự không để ý tới nàng ta.
Mấy ngày nay Tư Tuyết luôn dùng thuốc do mình chế tạo nên khuôn mặt của nàng đã gần như khỏi hẳn, ngày nào cũng gọi đám người ở điện Cô Tinh đi đánh bạc.
Nhưng mà dù sao giấy cũng không gói được lửa, Quyền Mạch Ngự vẫn biết về chuyện này, vừa nghe đến Tư Tuyết thắng không ít tiền, không hiểu sao Quyền Mạch Ngự lại tức giận
Tư Tuyết muốn tiền làm cái gì? Còn không phải là vì sau này có thể rời khỏi hắn.
“Ha ha ha! Ta lại thắng! Đưa tiền, đưa tiền!” Tiếng cười của Tư Tuyết vang vọng thật lâu.
Khuôn mặt của những người thua tiền thật uể oải, bọn họ miễn cưỡng đưa tiền cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết lấy tiền và cười một cách thỏa mãn.
Có số tiền này, sau này rời khỏi Cô Vực cũng đủ cho để cho nàng sinh sống rồi, e he he he…
“Cô nương, trời đã tối rồi, mau trở về thôi.” Thanh Nha nói với Tư Tuyết.
Nghe Thanh Nha nói
như vậy, Tư Tuyết gật đầu rồi vươn vai một cái.
“Ngày mai lại chơi tiếp nhá!” Tư Tuyết nói câu này với mọi người rồi mới chịu đi.
Trở lại tẩm điện của mình, Tư Tuyết đang đi tới cửa thì đột nhiên nhìn thấy Quyền Mạch Ngự đang tựa vào cửa với vẻ mặt âm trầm.
“Chủ tử.” Tư Tuyết ngượng ngùng cười, kêu Quyền Mạch Ngự một tiếng.
Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, không nói gì.
“Nào nào nào, mời ngài vào, mời ngài vào.” Tư Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười, kéo Quyền Mạch Ngự đi vào bên trong.
Quyền Mạch Ngự ngồi xuống ghế, Tư Tuyết vội vàng rót nước cho hắn.
“Chủ tử uống nước này.” Tư Tuyết nở một nụ cười nịnh nọt.
Quyền Mạch Ngự chỉ nhìn thoáng qua, không lấy tách trà.
Thấy Quyền Mạch Ngự không nhận lấy, đột nhiên Tư Tuyết không cười nữa, nhếch miệng, nàng đặt tách trà xuống bàn, ngồi xuống ở bên cạnh Quyền Mạch ngự.
Nàng có chọc gì tới hắn đâu, cần gì phải làm vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.
Quyền Mạch Ngự hờ hững hỏi: “Nghe nói gần đây ngươi thắng rất nhiều tiền?”
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy, Tư Tuyết giật mình, dự cảm không lành lập tức dâng lên trong lòng.
“Ha ha…” Tư Tuyết cười một cách ngu ngốc: “Mấy người đó nói nhảm đấy, chủ tử, ta chỉ thắng một chút xíu thôi à.”
“Đưa lên đây.” Quyền Mạch Ngự nói.
Trong nháy mắt nụ cười của Tư Tuyết cứng đờ.
“Chủ tử, ngài nói cái gì?” Tư Tuyết cảm thấy cả người không ổn chút nào.
Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn lại Tư Tuyết, hơi nheo mắt lại.
“Trẫm nói, mau đưa hết toàn bộ tiền thắng cho trẫm.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.