Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 12


trước sau

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.


Chương 12 


Tác giả: Quyết Tuyệt


Edit: Kaorurits 


Ngôn Cảnh Tắc cầm hộp cơm, như cũ đi nhà ăn mua mấy món ăn mặn xong mới về nhà. 


Lúc hắn về đến nhà cũng không cách biệt giờ cơm chiều bao nhiêu, vừa mở cửa đã nghe được mùi đồ ăn thơm lừng.


Tưởng nãi nãi lúc vừa vào thành phố, các đồ vật trong phòng bếp bà đều không dám dùng, nhưng bà rất vui vẻ học, từ từ cũng học xong, hiện giờ trong nhà nấu cơm nấu ăn đều là bà làm.


Thậm chí tiết mục TV bà thích xem nhất cũng là chương trình dạy nấu ăn. 


Nửa năm qua đi, bà còn dựa vào lão thái thái nhà bên chỉ cách trồng rau, có được một người bạn, hai bà lão thu nhặt rất nhiều thùng xốp, bên trên để đất trồng các loại hành lá, rau hẹ, ớt linh tinh này kia, tiết kiệm không ít tiền.


Hôm nay lão thái thái còn còn dùng chính rau hẹ mình trồng xào trứng gà, còn xào thêm hai phần rau dưa.


Lão thái thái nấu cơm chỉ có một khuyết điểm duy nhất là bà tiếc không dám dùng nhiều dầu mỡ, nhung mà Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cũng chẳng sao, ít dầu mỡ một chút khỏe mạnh, tốt cho cơ thể. 


Ngôn Cảnh Tắc vừa vào cửa, lão thái thái liền tiếp đón, Tưởng Bình Tu vốn ở trong phòng học bài cũng ra tới, ánh mắt dừng trên người Ngôn Cảnh Tắc liền không dời đi.


Bị cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn, thân Ngôn Cảnh Tắc lại có xúc động. 


Đương nhiên, ở trước mặt lão thái thái, hắn vẫn phải thu liễm, thậm chí còn tận lực ngầm chịu đựng.


Bằng không, hắn chung quy cảm thấy mình có hơi cầm thú. 


Nhà bọn họ ăn cơm không đúng giờ, mọi người đều đói bụng, người về đủ, cơm lại ngon, liền có thể ăn ngay, như hôm nay Ngôn Cảnh Tắc đã trở lại, là có thể ăn cơm được.


Lúc ăn cơm, Tưởng nãi nãi hỏi: “Tiểu Ngôn, con hiện tại muốn đi học lại muốn làm việc kiếm tiền, có phải rất mệt không?”


Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Cũng không mệt, nãi nãi, bà xem con cả ngày ngồi ở nhà, mệt mỏi chỗ nào chứ?”


“Động não cũng mệt mà.” Tưởng nãi nãi nói: “Tiểu Ngôn, ta mới biết được nhóc Bình nó gần đây không phải làm việc ở nhà, mà là không đi làm luôn… Chung quy không thể để con nuôi bọn ta, ta ở đây có chút tiền…”


Tưởng nãi nãi đem hộp gỗ Tưởng Bình Tu cho bà ra, định đưa Ngôn Cảnh Tắc.


Ngôn Cảnh Tắc lúc Tưởng nãi nãi nói chuyện, cũng đã đoán ra ý định của Tưởng nãi nãi, nhìn thấy hộp gỗ kia, liền rõ ràng mọi chuyện hơn.


“Nãi nãi, đều là người một nhà, phân chia  rõ ràng như vậy làm gì? Tiền của con chính là tiền của mọi người.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Tưởng nãi nãi cười nói.


Tưởng nãi nãi cũng đã chuẩn bị tư tưởng Ngôn Cảnh Tắc không chịu nhận tiền, thậm chí khuyên Ngôn Cảnh Tắc lấy tiền như thế nào cũng đã nghĩ đến. 


Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng lại nói bọn họ là người một nhà?


Tưởng nãi nãi ngốc ra: “Người một nhà sao?”


Tưởng Bình Tu cũng sửng sốt.


Cậu trước kia đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, lúc đó Ngôn Cảnh Tắc bảo họ là người một nhà, mặc kệ với ai đều nói như thế… Lúc ấy cậu nghe xong, trong lòng còn ngọt ngào, nhung hiện tại… nãi nãi cậu vẫn còn đang ở đây mà!


Ngôn Cảnh Tắc cũng biết, hắn nói với  Tưởng nãi nãi, chỉ sợ là ném quả kinh thiên đại lôi, nhưng chuyện này Tưởng nãi nãi cuối cùng cũng sẽ biết, hơn nữa… Nửa năm trước, kỳ thật hắn hoặc nhiều hoặc ít đã châm một châm dự phòng cho Tưởng nãi nãi. 


Hắn thường sẽ cũng lão thái thái nói chuyện đời sống gì đó, cũng nói chuyện ở nước ngoài đàn ông với nhau có thể kết hôn, coi như tin tức nói cho Tưởng nãi nãi nghe.


Lão thái thái này, cùng bà nói gì bà cũng đều tin tưởng, bây giờ đã cảm thấy đàn ông kết hôn với nhau cũng thật bình thường. 


Nhưng mà chuyện này thì Tưởng Bình Tu chuyên tâm học tập trong phòng sợ là không biết. 


Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nãi nãi, kỳ thật con cùng với Bình Tu, là đối tượng của nhau.”


“Cái gì?” Tưởng nãi nãi trợn mắt há hốc mồm, bà tuy rằng nghe nói nước ngoài đàn ông với đàn ông đều có thể kết hôn, nhưng bà chưa từng nghĩ tới cháu mình cùng với Ngôn Cảnh Tắc…… Bà vẫn luôn cảm thấy cháu mình ở bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc chính là một kẻ tuỳ tùng.


Tưởng Bình Tu càng là trợn tròn mắt, thân thể lại một lần khó có thể khống chế mà run lên.


Cậu không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng sẽ đem chuyện này nói cho nãi nãi cậu, nãi nãi nếu tức giận thì làm sao bây giờ?


Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới Tưởng Bình Tu khác thường, hắn biết rõ, lúc này trấn an được Tưởng nãi nãi, chính là trấn an Tưởng Bình Tu, lập tức nói với Tưởng nãi nãi: “Nãi nãi, thật sự xin lỗi, con dạy hư Bình Tu… Nhưng bà yên tâm, bọn con sẽ bên nhau cả đời, con nhất định đối tốt với hai người.”


Tưởng nãi nãi còn có hơi choáng váng: “Hai đứa như thế nào sẽ lại bên nhau, con sao lại coi trọng nhóc Bình?”


“Em ấy rất tốt, con liền thích em ấy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.


“Ta không phải nói nhóc Bình không tốt, chính là…” Tưởng nãi nãi đương nhiên cảm thấy cháu mình rất tốt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc coi trọng tôn tử của bà, bà vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.


Trước kia ở trong thôn, Ngôn Cảnh Tắc là người xuất sắc nhất, Tưởng Bình Tu thì không giống vậy, cậu là người không được người ta thích.


Lúc Tưởng Bình Tu còn nhỏ, thường bị người ta đánh, bà mỗi lần thấy thương tích trên người cháu mình, đều đau lòng không chịu được, lại không hề có biện pháp nào…


“Nãi nãi, bà có khả năng không biết, con đi học cao trung, là Bình Tu chu cấp tiền.” Ngôn Cảnh Tắc bắt được tay Tưởng nãi nãi: “Em ấy lúc đó làm thủ công vất vả, mới cho con có thể học xong cao trung thật tốt, sau con lại lên đại học, em ấy đi theo lên đây làm công, cũng là vì kiếm tiền cho con đi học, nếu không có em ấy, cũng không có con hiện tại.”


Tưởng nãi nãi thật đúng là không biết chuyện này, không khỏi ngốc lăng.


Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Kỳ thật những gì em ấy làm cho con so với những gì con làm cho em ấy còn nhiều hơn, chỉ là trước kia con quá nghèo, không cho em ấy được cái gì… Nhưng mà hiện tại con có tiền, lại nói tiếp, tiền của con rất nhanh sẽ để em ấy quản."


Ngôn Cảnh Tắc nói, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa Tưởng Bình Tu: “Bình Tu, đây là tiền nửa năm này anh tích cóp được, em cầm đi!”


Tưởng Bình Tu mộc ngơ ngác nhìn Ngôn Cảnh Tắc, không động đậy, Ngôn Cảnh Tắc liền cường ngạnh mà đem thẻ nhét vào trong tay cậu.


“Cảnh Tắc ca…” Tưởng Bình Tu muốn cự tuyệt.


Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía Tưởng nãi nãi: “Nãi nãi, chúng con là thật tình yêu nhau, bà đừng chia rẽ chúng con.”


Tưởng nãi nãi bị Ngôn Cảnh Tắc nói làm đầu óc choáng váng, lúc này cũng chỉ nhớ rõ một sự kiện: “Các con ở bên nhau, vậy con cái phải làm sao bây giờ?”


"Con không nghĩ đến chuyện có con, nhà con dù sao còn có đệ đệ, con không có con cũng không quan hệ, Bình Tu nếu muốn con cái, chúng con có thể đi nhận nuôi một đứa, cùng họ với Bình Tu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.


Đây là Ngôn Cảnh Tắc đã sớm suy xét.


Lại nói tiếp, bọn họ ở nông thôn đặc biệt coi trọng nuôi con dưỡng già, kiểu gì cũng muốn có con cái, nhưng chính hắn nếu thật sự muốn có, nhận nuôi một đứa cũng như nhau thôi. 


Tưởng nãi nãi quả nhiên không ý kiến: “Vậy được!”


“Nãi nãi, bà đồng ý chúng con ở bên nhau?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


“Ta nghe lời Bình Tu.” Tưởng nãi nãi lúc này mới nhớ tới bọn họ

đang nói về chuyện của tôn tử, lập tức nhìn về phía Tưởng Bình Tu.


Tưởng Bình Tu vẫn luôn lo lắng, cũng thật sợ hãi, sợ nãi nãi mình sẽ tức giận, sẽ không đồng ý.


Chuyện này cũng không tốt, nếu là nãi nãi cậu tức điên lên thì làm sao bây giờ?


Kết quả, nãi nãi cậu vậy mà bị Ngôn Cảnh Tắc nói dăm ba câu liền đả động được.


Tưởng Bình Tu quả thực không thể tin được hết thảy chuyện trước mắt!


“Bình Tu, em nguyện ý cùng anh ở bên nhau không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


Tưởng nãi nãi cũng nhìn về phía chính cháu mình. 


Bị hai người nhìn, Tưởng Bình Tu mặt lại đỏ: “Em nguyện ý!” Cậu đương nhiên nguyện ý cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, trên đời này, không còn chuyện gì khiến cậu nguyện ý hơn!


Ngôn Cảnh Tắc thấy cậu đồng ý, cười nhìn về phía Tưởng nãi nãi: “Nãi nãi, bà yên tâm, chúng con nhất định sẽ sinh sống thật tốt.


Tưởng nãi nãi hơi mờ mịt gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Từ từ, các con ngủ chung một phòng, cái này…”


“Nãi nãi bà yên tâm, Bình Tu còn nhỏ, chúng con sẽ không làm gì đó đâu.” Ngôn Cảnh Tắc bảo đảm nói.


Tưởng nãi nãi khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Bình Tu còn nhỏ? Nó cũng không nhỏ nữa…  Ta chính là… Các con hai thằng con trai…” Hai thằng con trai làm sao ngủ?


Ngôn Cảnh Tắc: “……” Lão thái thái rối rắm hóa ra là vì cái này?!


Cũng là do nông thôn phổ biến kết hôn sớm, tốt nghiệp sơ trung liền bắt đầu tìm đối tượng, có đối tượng đính hôn trước, về sau tới rồi tuổi lại làm giấy hôn thú, thậm chí rất nhiều người trước khi kết hôn đã sinh được vài đứa nhóc rồi…


Nhưng mà lão thái thái rối rắm chuyện này, hắn lại không cách nào nói chuyện này với bà được…


Xấu hổ chết được!


Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Tưởng Bình Tu cũng tò mò mà nhìn mình, trong mắt tràn đầy ham muốn thăm dò. 


Đứa nhỏ này……Đại khái cũng không biết hai nam nhân ngủ như thế nào.


Trong nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có hắn tư tưởng không thuần khiết nhất.


Ngôn Cảnh Tắc tư tưởng không thuần khiết, không trả lời vấn đề của lão thái thái.


Hắn nhanh ăn xong chén cơm, sau đó nói: “Con còn có công việc, con đi trước.”


Hắn vào phòng, nhưng kỳ thật không vội, như cũ chú ý động tĩnh bên ngoài, sau đó liền nghe được Tưởng Bình Tu ngượng ngùng mà nhìn nãi nãi mình: “Nãi nãi, xin lỗi…”


“Không có việc gì, nãi nãi biết, đều là trời sinh, còn có người đem mình biến thành phụ nữ nữa.” Tưởng nãi nãi nói.


Tưởng Bình Tu có điểm ngốc lăng, cậu cũng không biết, nãi nãi tư tưởng lại cởi mở như vậy! 


Tưởng nãi nãi lại nói: "Nhóc Bình, con đừng đi biến thành phụ nữ nhé, nếu không là không có tiền đâu.”


Tưởng Bình Tu có điểm dở khóc dở cười: “Nãi nãi, con không có đâu.” Cậu là nam, cậu rất tán thành chuyện này, chỉ là không biết vì cái gì, cậu chính là thích Ngôn Cảnh Tắc, hiện tại còn càng ngày càng thích, không muốn rời đi.


"Không biến là được.” Tưởng nãi nãi nhẹ nhàng thở ra, nếu cháu trai muốn biến thành cháu gái, bà có hơi chịu không nổi.


Bất quá tôn tử như bây giờ…


“Nhóc Bình, về sau có phải nãi nãi không cần tích cóp tiền cưới vợ cho con không?” Tưởng nãi nãi đột nhiên lại hỏi.


Từ lúc Tưởng Bình Tu còn rất nhỏ, bà liền bắt đầu phát sầu, lo lắng tương lai lấy không ra tiền cho tôn tử cưới vợ, tôn tử sẽ độc thân luôn… Hiện tại tôn tử bà không cần cưới vợ, bà đột nhiên nhẹ nhàng hết cả người. 


Tưởng Bình Tu: “……”


Ngôn Cảnh Tắc đang nghe lén: “……”


Hết chương 12.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện