Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 237


trước sau

Chương 237


Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.


Tô Mặc Tu cảm thấy mình có hơi phạm tiện.


Nhưng y khắc chế không được cảm tình của mình.


Trước kia Ngôn Cảnh Tắc đối xử với y không tốt, y cũng thích, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc chỉ thoáng đối xử với y tốt hơn một chút, y thậm chí muốn ôm chặt lấy Ngôn Cảnh Tắc, kể ra những ủy khuất mình phải chịu từ nhỏ đến lớn.


Cắn phần thịt trong miệng để làm mình thanh tỉnh hơn một chút, Tô Mặc Tu nuốt xuống một ngụm nước bọt có cả máu, nhận lấy bánh bao: "Ta tự mình ăn."


"Ăn xong rồi, đệ lại tắm rửa một lần đi." Ngôn Cảnh Tắc lại nói, nói rồi thì nhìn về phía Dương Nhất Minh: "Dương sư đệ, phiền toái ngươi đi tìm cái chậu tắm về đây."


Vừa nói hắn vừa lấy một ít linh thảo trị thương trong túi trữ vật ra.


Người tu chân không cần tắm rửa, tự thân linh lực vận chuyển, trên người tự nhiên khiết tịnh, nhưng Tô Mặc Tu hiện tại đã không làm được như vậy.


Y cần phải tắm rửa.


Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc còn ý thức được, tuy hiện tại Tô Mặc Tu không có biện pháp thông qua ăn đan dược hoặc là linh thảo để trị thương, nhưng dùng linh thảo ngâm tắm, hắn lại dùng thần thức hỗ trợ thì vẫn có thể dùng linh lực giúp Tô Mặc Tu chữa khỏi một ít tổn thương trên thần thức.


"Ta lập tức đi." Dương Nhất Minh nhanh chân đã chạy mất.


Tô Mặc Tu lại sửng sốt.


Mấy ngày y đã không tắm rửa, trên người còn có vết máu khô cạn, thật sự rất khó chịu, nhưng y cho rằng...... Ngôn Cảnh Tắc không chú ý đến.


Dương Nhất Minh đã mang về một chậu tắm.


Nhưng chậu tắm này rõ ràng là chính cậu ta vừa mới chế tác, lại trực tiếp đào rỗng một cây đại thụ thô tráng chế tạo ra.


"Dương sư đệ, phiền toái ngươi lại đi mua chút đồ dùng sinh hoạt." Ngôn Cảnh Tắc lại dặn dò Dương Nhất Minh lần nữa.


Dương Nhất Minh lại một lần nữa chạy đi.


Chờ Dương Nhất Minh đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc bắt pháp quyết chuẩn bị một thùng nước ấm, lại cho linh thảo vào đó, lúc này mới nhìn về phía Tô Mặc Tu: "A Tu, tới tắm một chút nhé?"


Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, có chút không dám tin tưởng.


Trong mắt đại sư huynh y không chấp nhận được nửa hạt cát, dĩ vãng tuyệt đối không làm loại chuyện này, cũng sẽ không săn sóc như vậy.


Không, kỳ thật cũng không phải...... Trước đó vị đại sư huynh này vô cùng săn sóc Tô Mặc Nhiên.


Tô Mặc Tu vốn định nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc rời đi, chính mình lại tắm rửa, nhưng nghĩ đến Tô Mặc Nhiên lại nháy mắt không còn tâm tư này, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo.


Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc ngây ngẩn cả người.


Tô Mặc Tu đây là tắm rửa, cũng là ngâm thuốc tắm trị thương, cho nên hắn không tính toán rời đi, chuẩn bị lưu lại hỗ trợ.


Nhưng hắn sao cũng không nghĩ đến, Tô Mặc Tu thế mà không nói một lời, cứ trực tiếp cởi quần áo.


Hai mắt Ngôn Cảnh Tắc đều nhìn thẳng, trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng lên......


Tô Mặc Tu lại có điểm ngốc ra.


Y đã chuẩn bị tinh thần Ngôn Cảnh Tắc bị y dọa chạy, kết quả hai mắt Ngôn Cảnh Tắc cứ thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm y.


Ngôn Cảnh Tắc không thích y, nhưng thích thân thể y sao?


Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu lại không có động tác gì.


Lúc này Ngôn Cảnh Tắc mới ý thức được mình chằm chằm người ta có hơi lâu, ngượng ngùng mà nói: "Bên ngoài trời lạnh... đệ nhanh đi vào ngâm đi."


Nhiệt độ không khí trên Bích Tiêu Phong rất lạnh!


Lúc nói chuyện, Ngôn Cảnh Tắc vẫn không dời đi được tầm mắt của mình.


Kỳ thật...... Tô Mặc Tu là chuẩn đạo lữ của hắn, nhìn chút thôi cũng không sao đúng không?


Lại nói tiếp, Tô Mặc Tu một chút cũng không tránh hắn như vậy, tuyệt đối là yêu thảm hắn.


Tô Mặc Tu vào chậu tắm, còn chưa phục hồi tinh thần lại, kết quả Ngôn Cảnh Tắc còn nói: "Ta chà lưng cho đệ." Kỳ thật cũng không phải chà lưng...... Hắn rất thuần khiết, hắn chỉ là muốn giúp Tô Mặc Tu trị thương.


Tuy không tiếp xúc cũng có thể, nhưng tiếp xúc hiệu quả càng tốt hơn mà, khụ khụ!


Tô Mặc Tu không cự tuyệt.


Chuyện tốt như vậy, y không có khả năng cự tuyệt.


Thời điểm tay Ngôn Cảnh Tắc đụng tới phần lưng mình, cả người Tô Mặc Tu run lên, chỉ cảm thấy toàn thân mình đều mềm nhũn.


Y lại một lần nữa cảm thấy chính mình không có tiền đồ, nhưng khi tay Ngôn Cảnh Tắc hoạt động trên lưng y, y không dậy nổi một chút ý niệm bài xích nào.


Linh lực dũng mãnh tràn vào thân thể y kia còn cho y biết, Ngôn Cảnh Tắc đang giúp y trị thương.


Đại sư huynh của y không thích y, nhưng vẫn giúp y trị thương... Là nhớ thương tình cảm vài thâp niên của bọn họ ư?


Kỳ thật đại sư huynh thật sự rất tốt, chỉ là không yêu y mà thôi...


Mấy ngày trước đây Tô Mặc Tu đều luôn rất thống khổ, hôn mê vài lần, nhưng lại bị đau đến tỉnh.


Nhưng lúc này giờ phút này, y có loại cảm giác cả người mình được ấm áp vây quanh, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Cùng lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc lại phát hiện, thần thức Tô Mặc Tu tựa hồ đang trở nên mạnh hơn.


Thần thức kia còn rất giống thần thức của hắn.


Nhưng thần thức Tô Mặc Tu không có mạnh như hắn, hơn nữa hình như đã từng bị thương, thoạt mạnh thoạt yếu nhìn có hơi rối loạn.


Ngôn Cảnh Tắc hỗ trợ chải vuốt một chút, thuận tiện rửa mặt bị hắn phun máu cho Tô Mặc Tu đang ngủ.


Rửa mặt Tô Mặc Tu, nhìn đặc biệt ngon miệng, Ngôn Cảnh Tắc rất sợ bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì không nên làm, cuối cùng chỉ có thể cắn răng dùng một kiện pháp y của mình bọc Tô Mặc Tu đã ngủ lại, rồi đặt lên giường.


Mà lúc này, Dương Nhất Minh đã đợi thật lâu bên ngoài.


Ngôn Cảnh Tắc đi ra ngoài đã thấy được Dương Nhất Minh bị trận pháp mình ngăn lại.


"Ngôn sư huynh, ta mua đủ các loại đồ dùng sinh hoạt rồi đây." Dương Nhất Minh vốn ngồi cạnh bàn đá trong sân, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, cậu vội vàng đứng dậy, cầm túi trữ vật tranh công.


"Không tồi." Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận nhìn thoáng qua, khích lệ nói.


Dương Nhất Minh tức khắc có cảm giác thụ sủng nhược kinh, đại sư huynh Ngôn Cảnh Tắc này địa vị ở Huyền Minh Tông rất cao, được đại sư huynh khích lệ làm cậu thật cao hứng.


"Ta thay A Tu cảm ơn ngươi." Ngôn Cảnh Tắc nói, trong túi trữ vật này, các loại đồ vật cái gì cần có đều có cả, Dương Nhất Minh thật dụng tâm.


"Ta có làm cái gì đâu..." Dương Nhất Minh có điểm ngượng ngùng: "Đây là cửa hàng dưới chân núi đề cử cho đệ tử ngoại môn lên núi bái sư, nghe nói những đệ tử ngoại môn đó đều sẽ mang đủ nguyên bộ."


Có rất nhiều người tới Huyền Minh Tông bái sư, trong đó có không ít người vừa tới thậm chí chỉ là người thường, cũng cần phải có mấy thứ nồi chén gáo bồn rồi còn đệm chăn linh tinh.


Những thứ đó Huyền Minh Tông không cung cấp, bởi vậy bọn họ phải xuống dưới chân núi chọn mua, tự mình mang lên núi.


Dương Nhất Minh thiên phú không tốt, là Tam linh căn, theo lý ở Huyền Minh Tông chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn, nhưng cậu là đệ tử nội môn, còn có thể ở tại Bích Tiêu Phong...... Đây đều là bởi vì cậu là một đơn vị liên quan.


Phụ thân cậu ta từng có ơn với phụ thân Ngôn Cảnh Tắc.


Mà thân là một đơn vị liên quan, cậu không hề thiếu tiền, cho nên một bộ đồ dùng sinh hoạt này, cậu mua loại tốt nhất.


"Ta nên cảm ơn ngươi, mấy ngày trước cũng ít nhiều có ngươi chiếu cố A Tu." Ngôn Cảnh Tắc nói.


Dương Nhất Minh càng kích động hơn, cậu không nghĩ tới mình thế mà cũng có một ngày được đại sư huynh cảm tạ.


Nhưng còn chưa đợi cậu nói gì, đã nghe được đại sư huynh nói tiếp: "Về sau A Tu cứ để ta chiếu cố."


Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, Dương Nhất Minh không cảm thấy có cái gì không đúng.


Tuy cậu rất sùng bái Tô sư huynh, nhưng phía trước cũng không thân cận với Tô sư huynh, so sánh ra, vẫn là Ngôn sư huynh và Tô sư huynh quan hệ càng tốt hơn.


Hiện tại Ngôn sư huynh muốn chiếu cố Tô sư huynh cũng là chuyện bình thường.


Tô sư huynh xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không thể cùng Ngôn sư huynh kết làm đạo lữ, nhưng Tô sư huynh sau này chỉ có thể sống vài thập niên, vài thập niên này Ngôn sư huynh ở bên cạnh y cũng là tất nhiên.


"Ngôn sư huynh, vậy ngươi có gì phân phó, cứ tìm ta." Dương Nhất Minh nói.


"Được." Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một khối đá đưa tin cho Dương Nhất Minh. Hắn vốn đang định đưa chút đồ vật cho Dương Nhất Minh, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến...... Thứ tốt trên tay Dương Nhất Minh còn nhiều hơn hắn.


Phụ thân Dương Nhất Minh chỉ có duy nhất một nhi tử là Dương Nhất Minh, còn không như phụ thân hắn nuôi nhi tử là kiểu nuôi thả, ông ấy hận không thể đem toàn bộ thứ tốt cho Dương Nhất Minh.


Cho nên đừng nhìn Dương Nhất Minh rất yếu, ở Huyền Minh Tông, người khinh thường cậu rất nhiều, nhưng kẻ dám khi dễ cậu, một tên cũng không có.


Sau khi Dương Nhất Minh rời đi, Ngôn Cảnh Tắc trở về phòng, ngồi bên cạnh Tô Mặc Tu đả tọa, thuận tiện giúp Tô Mặc Tu trị thương.


Thương thế của Tô Mặc Tu rất nhanh đã trị hết, y hiện giờ không khác gì người thường.


Là người thường, mà không phải người tu chân.


Ngôn Cảnh Tắc nhắm mắt lại, yên lặng bắt đầu tu luyện.


Tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, nhưng sau khi tu luyện một đoạn thời gian thì thân thể đã không chịu nổi, chỉ có thể tạm thời dừng lại.


Nhưng mà hẳn không bao lâu nữa hắn có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.


Nguyên chủ sớm đã Kim Đan hậu kỳ, cách Nguyên Anh kỳ chỉ còn kém một bước, vẫn luôn không có biện pháp tới Nguyên Anh kỳ là bởi vì cảnh giới không đủ, nhưng hiện giờ thần thức hắn đã mạnh như vậy, cảnh giới cũng đủ, tự nhiên có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ dễ như trở bàn tay.


Lại nói tiếp, hắn có được thần thức mạnh như vậy là do trước khi xuyên qua, hắn kỳ thật là một đại năng nào đó? Tỷ như tu sĩ Độ Kiếp kỳ mấy ngàn năm trước gì đó.


Từ từ, thường

tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều rất lớn tuổi, nếu thật như vậy, vậy hắn và Tô Mặc Tu ở bên nhau, tuyệt đối là trâu già gặm cỏ non......


Vẫn là đừng nên nghĩ mấy cái đó!


Hắn hiện tại vẫn còn trẻ!


Cũng bất quá chính là so với Tô Mặc Tu lớn hơn 50-60 tuổi, tuổi gấp đôi Tô Mặc Tu mà thôi!


Ở Tu chân giới, chút số tuổi này có tính là gì đâu!


Ngôn Cảnh Tắc yên lặng dùng tay bưng kín mặt mình.


Lúc tu luyện, thời gian trôi thật sự rất nhanh, chỉ trong chốc lát thế mà đã qua mấy canh giờ, mà lúc này, Tô Mặc Tu cuối cùng cũng tỉnh lại.


"A Tu, thương thế của đệ đã ôn, đệ yên tâm, sau này đệ nhất định có thể tu luyện." Ngôn Cảnh Tắc nói.


Tô Mặc Tu có thể cảm giác được thân thể mình đã không còn đau đớn, chỉ là đan điền và kinh mạch tất cả đều biến mất, mặc dù có linh lực bi y hấp thu, cũng sẽ tan đi trong nháy mắt.


Y đã sớm biết chuyện này, cũng không ngoài ý muốn, thật ra biểu cảm Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu làm y ngây ngẩn, không tự giác mà lên tiếng: "Ừm."


Trả lời xong, y lại không khỏi ảo não.


Y biết Ngôn Cảnh Tắc đang lừa y.


Trừ phi y sửa thành tu ma, đi chiêu số rèn luyện thân thể, bằng không khó có thể tiếp tục tu luyện.


"Đệ đã ngủ thật lâu rồi, có muốn ăn gì đó không?" Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.


Trước đó tuy Tô Mặc Tu đã ăn một chút nhưng sau khi ngâm thuốc tắm, lại ngủ suốt một ngày, lúc này xác thật đói bụng.


Y không biết Ngôn Cảnh Tắc vì sao đối xử với y tốt như vậy, nhưng y nguyện ý hưởng thụ cái tốt này: "Muốn."


Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy, lập tức liền lấy ra một ít thức ăn, hắn còn lấy ra một cái nồi, tính toán nấu một món canh -- Dương Nhất Minh mua thức ăn có thể ăn trực tiếp, trên cơ bản toàn bộ là bánh bao bánh gì đó hoặc là vịt nướng gà nướng, mấy thứ có nước vì không dễ mang nên cũng chưa mua, hắn nấu chút canh vừa lúc có thể ăn cùng.


Tuy nguyên chủ đã rất nhiều năm không ăn gì, nhưng hắn nhớ rõ nguyên chủ khi còn nhỏ ăn cơm thường hay có canh.


Canh nóng hầm hập, ăn chắc cũng thoải mái.


Còn nấu canh phải nấu như thế nào, còn không phải bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nước thôi sao?


Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một khối linh thạch, đánh một pháp quyết hệ hỏa mình không quen thuộc lắm, chuẩn bị nấu canh.


Kết quả pháp quyết của tu sĩ Kim Đan kỳ quá mức lợi hại, nồi kia tuy chất lượng tốt, nhưng vẫn là nồi dành cho người thường đun bằng củi lửa, trực tiếp bị hắn thiêu ra một cái lỗ to.


Ngôn Cảnh Tắc: "......"


Tô Mặc Tu: "......"


Ngôn Cảnh Tắc yên lặng mà lấy ra một cái lò luyện đan nguyên chủ mua nhưng chưa bao giờ dùng qua.


Đan lô không dễ hư, lần này hắn lại chú ý hỏa hậu, cuối cùng không ngoài ý muốn, nhiều nhất chính là nguyên liệu nấu ăn trong canh, bởi vì độ nóng quá cao, nấu đến hơi nát một chút.


Lại nấu tiếp phỏng chừng có thể thành cháo, luyện ra đan dược được luôn.


Ngôn Cảnh Tắc không có mặt mũi nào trực tiếp đưa canh cho Tô Mặc Tu, tự mình nếm một ngụm trước.


Đây là có quái gì vậy trời! Cái này cũng có thể ăn sao?!


Ngôn Cảnh Tắc đưa bánh bao đã hâm nóng lại cho Tô Mặc Tu, lại rửa sạch hết mớ canh kia: "Ta thử lại."


Tô Mặc Tu một bên gặm bánh bao, một bên nhìn Ngôn Cảnh Tắc dùng lò luyện đan nấu canh.


Y biết nấu cơm, sau khi chạy ra khỏi Tô gia y học không ít kỹ năng sinh tồn, sau lại bái nhập Huyền Minh Tông, mặc kệ là đại sư huynh Ngôn Cảnh Tắc này hay là sư phụ y đều sẽ không quản chuyện cơm nước của y, ngoại trừ đệ tử tạp dịch đến đưa đồ ăn, ngẫu nhiên y cũng sẽ tự mình nấu.


Nhưng y không nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc.


Ngôn Cảnh Tắc có lẽ là bởi vì áy náy với y mới có thể thay đổi thái độ lớn như vậy, nhưng thử qua vài lần cũng sẽ từ bỏ thôi, không cần y lắm miệng.


Về sau bọn họ một kẻ tu ma, một người tu tiên, sẽ không còn giao thoa.


Không, bọn họ chắc chắn có giao thoa.


Y muốn giết Tô Mặc Nhiên, y còn là ma tu, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn sẽ muốn giết y.


Tô Mặc Nhiên......


Y không có chứng cứ, nhưng chung quy y cảm thấy, từ nhỏ đến lớn hết thảy những gì mình tao ngộ, rất nhiều đều là bút tích của Tô Mặc Nhiên.


Đó là con yêu thú mấy ngày trước kia...... Lúc ấy Tô Mặc Nhiên bị Ngôn Cảnh Tắc ôm đi, chính là nhìn vào y mà cười.


Tô Mặc Nhiên được Tô gia toàn lực bồi dưỡng, còn từng có một vài kỳ ngộ, cũng là Kim Đan sơ kỳ như y. Ở bên trong bí cảnh, Tô Mặc Nhiên còn vẫn luôn không động thủ, lúc ấy trạng thái rất tốt, còn y, thật ra y ở trong bí cảnh một đường đi tới bị chút thương, đều đã tiêu hao hết đan dược.


Sư huynh y mang Tô


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện