Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Chương 51: Thế giới thứ tư - Hoàng đế và tướng quân
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Sau khi vào thu, nguyên bản lá cây xanh biết đều dần trượt sang sắc vàng, sôi nổi rụng xuống.
Viện tử phủ tướng quân phủ đầy lá cây, hạ nhân quét tước cũng không kịp, Sở Đình Tu dứt khoát bảo người dừng quét tước, tùy ý để Diễn Võ Trường bị lá cây chất đầy, nhìn xem cũng có một phen phong cảnh.
Hôm nay không có triều hội, Sở Đình Tu nhẹ nhàng thở ra, sáng sớm liền ở trên Diễn Võ Trường huấn luyện, trường thương chém ra, lá rụng khô vàng bị kình khí đánh tứ tán bay, giống như vô số hoàng điệp bay múa trong không trung.
Y đã rất lâu không vui sướng đầm đìa mà luyện thương, sau khi đánh qua một hồi, không chỉ có thân thể giãn khai, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, đối với chuyện ngày mai còn phải ứng đối một đám người bảo thủ kia, cũng không bài xích quá.
Sở Đình Tu quan bái thượng tướng quân, phong Trấn Bắc Hầu, chưởng binh mã thiên hạ, nhưng mỗi khi đối mặt những tên quan văn đánh không được lại biết nói chuyện kia, y lại cảm thấy đau đầu.
Tổ phụ Sở Đình theo Thái Tổ hoàng đế đánh hạ vạn dặm giang sơn Đại Tề, sau đó đã được phong làm Trấn Bắc Hầu, trấn thủ phương bắc, Sở Đình Tu cũng ở phương bắc lớn lên.
Y từ nhỏ sinh sống trên lưng ngựa, đi theo phụ thân luyện ra một thân võ nghệ, hàng năm chiến đấu với Nhung tộc, làm cho y dụng binh như thần, chỉ mới 17-18 tuổi, cũng đã thành Thiếu tướng quân mỗi người kính phục nơi biên cương.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, y sẽ giống như phụ thân y, vẫn luôn sinh hoạt ở bắc địa, vì Đại Tề bảo hộ biên cương.
Nhưng mà sự tình thoát ra ngoài ý muốn.
Lúc Thái Tổ hoàng đế thời trẻ tranh đấu giành thiên hạ, bị thương thân thể, đăng cơ không mấy năm liền qua đời, sau khi ông qua đời, tiên đế kế vị.
Tiên đế yếu đuối, còn không phải Thái Tổ hoàng đế Hoàng Hậu sinh ra, cố tình vị Hoàng Hậu kia, lại là một nữ tử hùng tài đại lược không kém gì khai quốc hoàng đế.
Sau khi Tiên đế đăng cơ, quyền bính vẫn luôn trong tay Thái Hậu.
Tiên đế tuy rằng làm hoàng đế, nhưng mỗi ngày sống nghẹn khuất, ông lại là một người nhiều ưu tư suy nghĩ, tất nhiên tuổi thọ không dài, cuối cùng sớm chết đi.
Lúc này, Thái Hậu trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, liền từ bên trong mấy người con nối dõi của tiên đế tuyển ra đương kim thánh thượng, lúc ấy thánh thượng chỉ có mười tuổi.
Sau khi kim thượng đăng cơ, đại sự triều đình toàn bộ khống chế trong tay Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu bốn phía đề bạt mẫu tộc, diệt trừ dị kỷ, lại để mẫu tộc của bà là Chu thị áp đảo phía trên hoàng tộc Ngôn thị.
Chuyện này không thể nghi ngờ làm cho trong triều tiếng oán than dậy đất, cũng làm những người đi theo Thái Tổ hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, trên tay còn có binh mã ngo ngoe rục rịch, cuối cùng đã xảy ra phản loạn.
Phụ thân Sở Đình Tu, tiền nhiệm Trấn Bắc Hầu Sở Thành là một người hơi cũ kỹ, nhưng đối hoàng thất trung thành và tận tâm, ông nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, giúp đỡ bình định thiên hạ, lại trong chiến loạn vô ý qua đời, cuối cùng, Sở Đình Tu năm ấy hai mươi, chấp chưởng binh mã Sở gia.
Y niên thiếu khí thịnh, dụng binh không câu nệ hình thức, rất nhanh bình định được thiên hạ, thủ hạ Trấn Bắc quân trong chiến tranh càng được rèn luyện thành hổ lang chi sư.
Sở Đình Tu 23 tuổi năm ấy, được long trọng đón vào kinh thành.
Y không kiên nhẫn nhất là ứng phó những quan văn đó, lúc ấy cả người không được tự nhiên, cũng chỉ nghĩ sớm thoát thân, trở lại bắc địa.
Đáng tiếc, vừa thấy đế vương đã định chung thân.
Sở Đình Tu còn nhớ rõ ngày đó, y mặc quan phục Lễ Bộ đưa tới đi lên đại điện, vừa nhấc đầu liền thấy được đế vương ngồi trên long ỷ, tò mò mà nhìn y.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời y lại quên cả hành lễ, bị người ta nhắc nhở, mới cuống quít quỳ gối.
Tuy rằng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, nhưng y đã thấy rõ bộ dáng đế vương trên long ỷ.
Bệ hạ so với hắn nhỏ hơn ba tuổi, vừa mới cập quan, nhưng thân hình gầy yếu, nhìn chỉ khoảng 15-16 tuổi.
Hắn tướng mạo anh tuấn, nhưng cả người mang theo một cổ nhược khí, giữa mày tràn đầy ưu sầu, làm Sở Đình Tu hận không thể duỗi tay vuốt phẳng đôi mắt hắn.
Sở Đình Tu cũng không biết mình vì sao lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng y chính là có.
Nguyên bản muốn sớm ly kinh y theo Thái Hoàng Thái Hậu giữ lại, bắt đầu hiểu biết tình thế rắc rối phức tạp trong kinh thành, thế mới biết tất cả những gì đương kim thánh thượng sở hữu, đều bị niết trong tay Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn Trấn Bắc quân trên tay y, mượn sức không thành làm hại y vài lần, kim thượng lại liên hệ với y, hướng y xin giúp đỡ…
Sau khi vào kinh nửa năm, Sở Đình Tu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem người Chu gia nơi Thái Hoàng Thái hậu toàn bộ diệt trừ, Thái Hoàng Thái Hậu phong cảnh cả đời cũng bị đưa vào Phật đường, kim thượng nguyên bản chỉ là một con rối, cũng rốt cuộc trở thành một hoàng đế danh xứng với thực.
Sở Đình Tu đối với người ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia, có chút niệm tưởng đại nghịch bất đạo, nhưng y cũng không dám biểu lộ, vốn muốn công thành lui thân, không nghĩ đến đương kim thánh thượng lại bị Thái Hoàng Thái Hậu nuôi đến chữ cũng không đọc được mấy cái!
Kim thượng cả tấu chương cũng xem không hiểu, đừng nói xử lý những chuyện khác, mà trong triều không thiếu lão thần, đối với bệ hạ này cũng rất chướng mắt, hơn nữa Chu thị tuy rằng bị trừ, nhưng vì có thể để triều đình vận chuyển, Sở Đình Tu cũng không có biện pháp nhổ cỏ tận gốc —— Thái Hoàng Thái Hậu cầm giữ triều chính vài thập niên, lúc ấy trong triều đại bộ phận người đều có liên quan với Chu thị!
Kim thượng bước đi gian nan trong triều, chỉ có thể xin y giúp đỡ.
Sở Đình Tu cũng không có biện pháp trong tình hình mà rời đi, chỉ có thể căng da đầu, giúp kim thượng xử lý các loại sự vụ, lại mời đại nho nổi danh tới dạy dỗ kim thượng.
Y vốn là võ tướng, kỳ thật không thích xử lý những việc này, nhưng ngôi vị hoàng đế của kim thượng không xong, y chỉ có thể hỗ trợ tọa trấn.
Đến bây giờ, thời gian đã qua một năm.
Tùy tay ném một cái, đem trường thương ném tới trên kệ binh, Sở Đình Tu tắm gội thay quần áo, chuẩn bị tiến cung.
Tuy hôm nay không lâm triều, nhưng y vẫn phải tiến cung nhìn một chút, để tránh kim thượng xử lý tấu chương có lỗi.
Nghĩ đến không cần ở trên triều đình cãi cọ với người khác, lại có thể nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm, tâm tình Sở Đình Tu tốt hơn vài phần, thẳng đến lúc ra cửa khi gặp được muội muội do mẹ kế sinh ra của mình, Sở Đình Lan.
Nhìn thấy Sở Đình Lan, tâm Sở Đình Tu trầm xuống.
Lúc Thái Hoàng Thái Hậu cầm giữ triều chính, vẫn luôn không cho kim thượng thành hôn, nhưng chờ Thái Hoàng Thái Hậu rơi đài, trong triều liền thường có người đưa ra việc lập hậu cho kim thượng.
Mà người được chọn mọi người xem trọng nhất, chính là Sở Đình Lan. Bản thân Sở Đình Lan, cũng rất có hảo cảm với kim thượng, thậm chí chủ động đưa ra với Sở Đình Tu, muốn gả cho kim thượng.
Sở Đình Tu không có lý do ngăn trở, chỉ có thể đồng ý, cách mấy ngày trước, y cũng giống như những người khác, thỉnh cầu kim thượng lập hậu.
Y không muốn vào triều sớm, cũng là vì mỗi lần lâm triều, đều có người đề cập đến đại hôn của kim thượng.
Mà y chỉ cần nghĩ đến kim thượng sẽ có Hoàng Hậu, liền như có đàn kiến bò trong tim, thống khổ vạn phần.
Nhưng bệ hạ là hoàng đế, đây là chuyện sớm hay muộn, thậm chí ngoại trừ Hoàng Hậu, sau này còn sẽ có các cung phi khác.
“Đại ca.” Sở Đình Lan nhìn thấy Sở Đình Tu, thướt tha lả lướt mà hành lễ.
Mẹ kế Sở Đình Tu là thế gia đại tộc sinh ra, sau khi cùng phụ thân Sở Đình Tu thành hôn, ở bắc địa sống không quen, liền mang theo Sở Đình Lan sinh sống ở kinh thành, nuôi Sở Đình Lan giống như bà, thành một đại tiểu thư tri thư đạt lý.
Sở Đình Tu nhất quán không biết nên làm sao ở chung với vị muội muội này, gần đây ghen ghét dữ dội, nhìn thấy muội muội liền khó chịu, nhưng lại trách không được muội muội y…
Trách chỉ trách chính y, là kẻ bất trung bất hiếu, khốn nạn làm người ghê tởm.
Sở Đình Tu hàng năm đánh giặc, không giận tự uy, cũng giỏi che giấu cảm xúc của mình, lúc này miễn cưỡng
Thái độ Sở Đình Tu làm Sở Đình Lan thấy thực sự lãnh đạm, làm nàng tâm sinh bất mãn, nàng cúi đầu che lấp biểu tình của mình, lại từ bên hông lấy ra một cái túi tiền.
Thời điểm lại ngẩng đầu lên, trên mặt nàng chỉ còn lại thẹn thùng, đem túi tiền trên tay đưa cho Sở Đình Tu, Sở Đình Lan nói: “Đại ca, ta thêu cho bệ hạ cái túi tiền.”
Sở Đình Tu hô hấp cứng lại: “Mang đồ vào cung không ổn đâu."
“Đại ca, ngươi mang đồ vật tiến cung, tất nhiên không có vấn đề.” Sở Đình Lan nói, lại mang điểm cầu xin nhìn về phía Sở Đình Tu: “Đại ca…”
Sở Đình Tu rốt cuộc vẫn nhận lấy túi tiền.
Đem túi tiền nhét vào trong lồng ngực, Sở Đình Tu vội vàng tiến cung, biết bệ hạ đang đi học, liền trước tiên đi gặp mấy vị đại thần phụ chính.
Mấy đại thần kia là Sở Đình Tu tuyển trung với thánh thượng, đáng tiếc đều không muốn nhìn thấy y, đối với y rất có ý kiến, y cùng bọn họ ở chung, cũng rất không thoải mái.
May mà chưa đến nửa canh giờ, bệ hạ cũng học xong, mời y cùng dùng bữa.
Sở Đình Tu thường xuyên được bệ hạ mời cùng dùng bữa, sớm đã tập thành thói quen, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng như cũ.
Y lấy ra một cái khăn tay ướt lau mặt, sửa sang lại quần áo, mới đến đến trước mặt bệ hạ.
Một năm này, không có Thái Hoàng Thái Hậu khống chế, đương kim thánh thượng thêm được không ít thịt, lại không giống bộ dáng gầy như cây gậy trúc trước đó, tướng mạo cũng càng thêm anh tuấn.
Sở Đình Tu nhìn thấy hắn, trong lòng liền cao hứng vạn phần, rồi lại không tránh được phỉ nhổ chính mình.
“Ái khanh, đây là rượu hoa đào mới từ Giang Nam đưa tới, ái khanh nếm thử.” Đương kim thánh thượng lấy ra một bầu rượu, đổ một chén rượu cho Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu thụ sủng nhược kinh, thanh âm cũng có chút phát run: “Bệ hạ…”
“Ái khanh nếm thử xem.” Hoàng đế nhìn Sở Đình Tu, lộ ra tươi cười.
Cổ họng Sở Đình Tu khát khô, cầm lấy chén rượu liền uống một hơi cạn sạch.
Rượu này ngọt nị hơi quá mức, ở giữa còn cay đắng.
Không, này không phải cay đắng, đây là… hương vị mê dược.
Sở Đình Tu trong lúc nhất thời như bị sét đánh.
Y đã trải qua không ít sóng to gió lớn, trong tối ngoài sáng ám sát, không biết gặp đã bao lần, đối các loại dược vật đều có điều hiểu biết, nếm một cái là có thể nếm ra được rượu bị hạ dược.
Lại thấy lúc bệ hạ rót rượu cho mình, quả nhiên chuyển động cái ly một chút.
Trong lúc nhất thời, Sở Đình Tu hô hấp không thuận, tim đập nhanh hơn.
Mê dược không nhanh phát tán như vậy, giờ khắc này, y lại thanh tỉnh trước nay chưa từng có.
Thái Hoàng Thái Hậu đã thất thế, nhưng giữa mày bệ hạ buồn khổ chưa từng biến mất… Có phải đều là vì y không?
Bệ hạ lúc trước chán ghét Thái Hoàng Thái Hậu, hiện tại có phải chán ghét y không?
Cũng đúng, hiện tại toàn bộ triều đình, không sai biệt lắm nằm dưới sự khống chế của y, y còn quản thúc bệ hạ rất nhiều...
Từ xưa đến nay, người nắm quyền giống y đa phần không có kết cục tốt, y sợ là cũng không ngoại lệ.
Bệ hạ nếu hạ dược vào rượu y, hẳn là còn có chuẩn bị khác, muốn lưu y lại, mà giờ này khắc này, y có hai lựa chọn.
Một là bắt cóc bệ hạ, phá cửa mà ra, cũng có một con đường sống.
Nhưng vậy về sau, y lại nên như thế nào?
Hai tà hoàn toàn tù | cấm bệ hạ? Kể từ đó, bệ hạ tất nhiên hận y tận xương.
Thiên hạ này dù gì cũng là thiên hạ của Ngôn gia, người khác sẽ không phục y, khẳng định cũng sẽ chiến loạn, y không nắm chắc có thể trở thành người thắng cuối cùng.
Hoặc là… thuận theo ý bệ hạ ?
Người có tâm tư xấu xa như y, vốn không nên tồn tại, y phối hợp với bệ hạ, bệ hạ hẳn là có thể buông tha người nhà của y.
Không có bọn họ khống chế, bệ hạ cũng sẽ vui vẻ một chút chứ?
“Ái khanh, lại uống vài chén.” Hoàng đế lại đổ một chén rượu cho Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, đè thấp thanh âm nói: “Bệ hạ, thân thích nhà ta, trong quân cùng bào, đều đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, bệ hạ nếu muốn trong triều vững vàng, vạn không thể lại khơi mào giết chóc.”
Ngồi đối diện Sở Đình Tu, hoàng đế sắc mặt đại biến, cuống quít trốn về phía sau, không nghĩ đâm phải cái ghế, té ngã trên đất.
Sở Đình Tu theo bản năng mà muốn đi đỡ: “Bệ hạ……”
“Bệ hạ!” Tiếng kinh hô hồn độn đồng thời vang lên, cùng lúc đó, một đám tướng sĩ võ trang hạng nặng đột nhiên xuất hiện trong phòng, những đao kiếm trường cung đó, tất cả đều nhắm ngay Sở Đình Tu.
Hết chương 51.
---
Chương này qua cổ đại rồi nên văn phong tui edit sẽ khác 1 tí, nó hán việt nhiều hơn một tí. Kiếp nào Tu Tu cũng chịu khổ hết trơn á huhu ????