Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Pn1: Đại Thọ


trước sau

Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu cả ngày bồi cạnh Giản Vân Tu, không làm việc đàng hoàng, Ngôn Quốc Tề rất bất mãn.

Ông kiếm lời nhiều tiền như vậy, cuối cùng chắc chắn phải cho con trai, nhưng con trai chỉ biết chơi, giữ được gia nghiệp sao?

Với lại, con ông thích đàn ông, như vậy ông sẽ không có cháu! Vậy ông kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?

Nhưng ông và con trai quan hệ không tốt, ông lại không dám đi chỉ trích con, chỉ có thể tự mình nóng lòng, thuận tiện cùng mấy ông bạn già có giá trị con người địa vị không khác ông là mấy, phun tào một chút.

Bạn bè Ngôn Quốc Tề đều an ủi ông, nói quản lý công ty có thể tìm người làm giám đốc chức nghiệp, con trẻ mà… Hiện tại không phải có thể đi ra nước ngoài dựng nghiệp sao?

Hơn nữa mọi người đều không khác nhau lắm, con cái nhà bọn họ tuy rằng có tiền đồ hơn Ngôn Cảnh Tắc một chút, cũng không thích đàn ông, nhưng ba mươi mấy tuổi còn không chịu kết hôn……

Ngôn Quốc Tề cũng chỉ có thể thở dài: “Hầy, chuyện con cái này, tôi tính toán cho nó sự nghiệp, nhưng nó chỉ biết chạy theo một thằng con trai, về sau không có tiền thì phải làm sao?”

“Sao có thể không có tiền a, ông để tiền nhiều chút cho nó, cứ lấy lợi tức thôi cũng tiêu không hết rồi!” Bạn bè Ngôn Quốc Tề sôi nổi nói, trong lòng lại có điểm đắc ý —— đứa nhỏ nhà bọn họ tuy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tốt xấu so với Ngôn Cảnh Tắc có tiền đồ hơn!

Nhưng mà, nháy mắt mấy năm qua đi……

Ha hả!

Ngôn Quốc Tề cả ngày oán giận, thằng con kia của ông nghe nói chỉ biết nói chuyện yêu đương, một chút không để bụng đến công ty, mở rộng công ty hơn rất nhiều!

Nghe nói, hắn còn chỉ mỗi sáng đến công ty hai ba tiếng đồng hồ!

Trong hai ba tiếng đồng hồ này, hắn có thể một bên mở họp, một bên xem văn kiện, còn xử lí toàn bộ công việc hoàn mỹ…… Ngôn Quốc Tề lúc trước kỳ thật không phải oán giận con trai, mà là đang khoe con trai à?

Mọi người trong lòng ê ẩm, đột nhiên phát hiện nước ngoài có một người đầu tư lợi hại đột nhiên quật khởi, thế mà chính là Ngôn Cảnh Tắc.

Tốc độ kiếm tiền kia của hắn nhanh như con ngựa thoát cương ấy!

Ừm, bọn họ cũng muốn dùng từ “con ngựa hoang” càng dễ hình dung hơn một chút, nhưng trong lòng thật không thoải mái…… Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ muốn dùng “chó hoang” hình dung Ngôn Cảnh Tắc kìa.

Những người đã từng an ủi qua Ngôn Quốc Tề, hiện tại gặp Ngôn Quốc Tề, một đám đều “Ha hả ha hả” không ngừng.

Nghe được Ngôn Quốc Tề oán giận con trai không chịu quản lý Tề Thịnh, càng là có điểm muốn động thủ với Ngôn Quốc Tề.

Lão già này cũng quá không biết tốt xấu! Có đứa con tốt như vậy thế mà còn không biết đủ!

Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc thích con trai…… Đứa nhỏ nhà bọn họ còn không chịu kết hôn kìa!

Vì thế, thời điểm Ngôn Quốc Tề ở bên ngoài muốn tham khảo người ta cách giáo dục con cái, liền phát hiện căn bản là không có ai nguyện ý tám với ông chuyện này.

Ông chỉ có thể về nhà tám với vợ mình.

Ngôn Quốc Tề mấy năm nay, không thiếu lần ngoại tình, ông cũng không phải không quản được bản thân, thuần túy chính là không muốn quản, muốn hưởng thụ.

Nhưng ông là một người rất thanh tỉnh, cũng có đầu óc.

Tỷ như ông thanh tỉnh mà biết, năm đó mình là vì tiền đi nịnh bợ cha vợ, cưới vợ, người ta không có lỗi gì với ông, thật ra còn có ơn với ông.

Cho nên mấy năm nay, ông đối với cha vợ vẫn luôn thực kính trọng, đối với vợ cũng thực kính trọng, muốn gì cấp nấy, trở về nhà cũng nguyện ý khom lưng cúi đầu.

Đúng là vì như vậy nên mẹ Ngôn cũng không tính toán ly hôn.

Người già cũng già rồi, dù sao bà cũng không muốn ngủ, cứ kệ đi! Đương nhiên ly hôn là không có khả năng, về sau gia sản của ông già đều sẽ cho con trai bà.

Mẹ Ngôn hiện tại cũng không ở cùng với cha Ngôn, mỗi ngày sống cuộc sống của mình, ngẫu nhiên ông già trở về, hai người cũng có thể tâm sự.

Hiện tại nói đến chuyện con trai không chịu quản lý Tề Thịnh……

Mẹ Ngôn nói: “Siêu Siêu mới 30 tuổi, có vài người tuổi này còn đang học kìa! Ông cứ gấp gáp như vậy làm gì?”

Cha Ngôn nói: “Bà không biết Cảnh Tắc nó thông minh cỡ nào đâu! Tôi cảm thấy nếu nó tới quản lý công ty, nói không chừng có thể làm công ty nâng cao một bước.”

Nhưng mà mẹ Ngôn không chịu: “Nó còn nhỏ mà! Hiện tại lại phải xem công ty của mình, lại phải làm đầu tư đã rất mệt, ông không biết xấu hổ còn bắt nó quản Tề Thịnh?”

Cha Ngôn bị mẹ Ngôn nói một câu “Nó còn nhỏ mà!” dọa sợ hết hồn.

Càng làm cho ông vô ngữ chính là, mẹ Ngôn vừa mới nói xong con trai còn nhỏ, liền nói: “Tôi cảm thấy hiện tại quan trọng nhất là để Siêu Siêu sinh một đứa nhỏ!”

Con bà con nhỏ sao bà còn bắt nó sinh em bé?

Mẹ Ngôn lại nói: “Mấy ngày nữa không phải vừa lúc đại thọ 60 của ông sao? Làm cho tốt một chút, đến lúc đó chắc chắn Siêu Siêu sẽ lại đây, chúng ta liền hỏi nó một chút… Tôi muốn ôm cháu! Hầy, A Lệ bên kia cũng phải hỏi một chút!” hiện tại bà sầu nhất, chính là con trai con gái cũng chưa có con!

Con gái bà cả đối tượng cũng không có!

Cha Ngôn đồng ý.

Đại thọ sáu mươi của Ngôn Quốc Tề là tổ chức ở trung tâm tổ chức chuyên môn, mời không ít người, Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đương nhiên cũng muốn lại đây.

Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau hai năm, đại khái là cuộc sống thật sự quá thoải mái, thói ở sạch thế mà nhẹ đi một chút.

Y ra cửa về nhà vẫn muốn thay quần áo gì đó, nhưng ở nhà thì khá hơn nhiều, không bao giờ lấy một thứ liền phải rửa tay một lần nữa.

Thói ở sạch của y vốn dĩ có nhân tố tâm lý nhất định, dựa theo cách nói của bác sĩ tâm lý, chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn thì khó, nhưng giảm bớt bệnh trạng không khó.

Nhưng tuy thói ở sạch có chuyển biến tốt đẹp, tính cách Giản Vân Tu lại vẫn quá mức đơn thuần.

Ngôn Cảnh Tắc luôn lo lắng y sẽ bị người ta khi dễ.

Nhưng trên thực tế…… Có hắn ở cạnh, ai dám khi dễ Giản Vân Tu?

Tiệ mừng thọ của Ngôn Quốc Tề là vào buổi tối, nhưng buổi chiều liền có người lại đây, chờ tới buổi tối, đại sảnh yến hội càng có không ít người.

Cao Bác Hào là đi theo cha mình cùng tới.

Mấy năm nay, công ty Cao Bác Hào làm khá tốt, nhưng anh ta một chút cũng không được người ta chú ý, bởi vì còn có người so với anh ta càng xuất sắc hơn, là Ngôn Cảnh Tắc.

Cầm một chén rượu đứng ở sảnh yến hội, Cao Bác Hào tâm tình phức tạp.

Lúc trước Đổng Thanh Lâm cùng anh ta ở bên nhau, còn nhớ mãi không quên Ngôn Cảnh Tắc, chuyện này làm anh ta bị đả kích rất lớn, bất quá lúc ấy tuy anh bị đả kích, trong lòng vẫn có một cỗ khí, cảm thấy Đổng Thanh Lâm không thích mình là ánh mắt Đổng Thanh Lâm không tốt, cảm thấy mình so với Ngôn Cảnh Tắc xuất sắc hơn.

Nhưng mà cũng không.

Ngôn Cảnh Tắc nơi chốn so với anh đều mạnh hơn, lại làm anh bị đả kích lần nữa.

Hiện tại, anh cũng không còn khí phách hăng hái cùng nhuệ khí trước kia.

“Chờ lát nữa Ngôn Cảnh Tắc ra tới, con phải nói chuyện với cậu ta nhiều vào, mấy đứa là bạn cùng lứa, có thể làm bạn bè.” Cha Cao Bác Hào nói với anh, ông biết con mình và Ngôn Cảnh Tắc vì Đổng Thanh Lâm kia mà có mâu thuẫn, nhưng chuyện này đã qua được hai năm, con ông cũng không làm gì Ngôn Cảnh Tắc, hẳn là cũng không sao.

Cao Bác Hào cười khổ gật đầu.

Cao Bác Hào kỳ thật cũng muốn cùng Ngôn Cảnh
Tắc nói chuyện, nhưng anh không tìm được cơ hội.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn nói chuyện với những người cỡ tuổi ba hắn, địa vị cũng không khác mấy. Anh không dễ xông lên, cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Đột nhiên, tiếng dương cầm du dương vang lên.

Cao Bác Hào ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giản Vân Tu đang đàn tấu trước dương cầm, mà Ngôn Cảnh Tắc đã đi đến bên cạnh Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu đánh đàn rất nhiều lần nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt kia tràn đầy đều là tình yêu.

Hai người này đứng chung một chỗ, xứng đôi nói không nên lời, mà tiếng dương cầm của Giản Vân Tu càng tựa như tiếng trời.

Cao Bác Hào từ nhỏ gia cảnh giàu có, đã học qua âm nhạc, lúc trước anh thích Đổng Thanh Lâm có một nguyên nhân chính là Đổng Thanh Lâm đàn dương cầm rất tốt.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Giản Vân Tu…… Anh đột nhiên phát hiện, Đổng Thanh Lâm so với Giản Vân Tu, không khác gì vịt so với thiên nga.

Sao lúc trước anh lại coi trọng Đổng Thanh Lâm?

Cao Bác Hào đột nhiên không muốn tìm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện nữa.

Tiệc mừng thọ Ngôn Quốc Tề viên mãn hoàn thành.

Nhưng sau tiệc mừng thọ, chờ khách khứa đều đi rồi, Ngôn gia liền không viên mãn.

Hôm nay người trong nhà đều ở đây, Ngôn Quốc Tề liền nói với Ngôn Cảnh Tắc, muốn tìm người mang thai con cho hắn, kết quả Ngôn Cảnh Tắc mở miệng liền cự tuyệt: “Không được.”

“Siêu Siêu con yên tâm, chờ nó ra đời ma ma nuôi giúp con, con có thể kiếm một đứa cho Vân Tu luôn.” mẹ Ngôn nói, chỉ để mỗi con mình có con thật không công bằng, kia cũng có thể cho Giản Vân Tu một đứa! Dù sao nhà bọn họ nuôi nổi!

“Không được, chúng con đều không cần con cái.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn không muốn con cái, một chút cũng không muốn.

Còn để Giản Vân Tu có con… Muốn cũng đừng nghĩ! Giản Vân Tu là của một mình hắn!

“Hai đứa không muốn có con, vậy gia sản trong nhà về sau làm sao bây giờ? Tề Thịnh đã nói để lại cho con mà!” Ngôn Quốc Tề sốt ruột. Ông xem trên mạng có vài người nói, trong nhà không có ngôi vị hoàng đế kế thừa, có con hay không cũng chẳng sao, nhưng nhà bọn họ không giống a! Nhà bọn họ có tiền như vậy mà!

Ngôn Quốc Tề tư tưởng cũ kỹ, bằng không lúc trước cũng sẽ không một hai bắt con trai sửa họ “Ngôn”.

Mà chờ con trai sửa họ, ông liền nói, về sau tài sản Ngôn gia là con trai kế thừa, còn tài sản Vương gia là con gái kế thừa.

Đương nhiên, bởi vì tài sản nhà mẹ đẻ của vợ so ra kém tài sản trên tay ông, nên ông sẽ bồi thường cho con gái một ít sản nghiệp nữa.

“Có thể cho chị.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Quốc Tề không đồng ý: “Không được, nó họ Vương!”

Ngôn Cảnh Tắc đều hết chỗ nói rồi, hắn không rõ Ngôn Quốc Tề làm gì mà để ý một cái dòng họ như vậy: “Dù sao con cũng không muốn có con, con cũng không cần Tề Thịnh.”

“Cái thằng tiểu tử thúi! Tề Thịnh mày cũng không cần hả?!” Ngôn Quốc Tề cũng muốn đánh người: “Mày không cần không sợ ba lại sinh một đứa, cho người khác hả?” Ông tuy đã 60 nhưng cũng không phải không thể sinh! Hơn nữa có rất nhiều người nguyện ý sinh cho ông!

“Ông còn muốn một đứa con nữa?” mẹ Ngôn nổi bảo, bà chắc chắn không thể sinh, có thể sinh cũng không muốn sinh, người này muốn sinh con riêng bên ngoài sao?

“Kia nó không cần thì làm sao bây giờ? Đều là tại bà đó!” cha Ngôn nói, ngay từ đầu còn nghĩ vợ mình có thể đuổi Giản Vân Tu đi kìa, kết quả vợ ông không biết tại sao lại thế này, thế mà bị Giản Vân Tu thu phục.

Mẹ Ngôn bất luận như thế nào cũng không muốn gia sản đưa cho người khác, lập tức nói: “Để A Lệ sinh hai đứa, một đứa họ Ngôn, một đứa họ Vương, tương lai công ty cho con A Lệ đi!” Con gái bà cũng giống bà, chắc chắn sẽ không không cần tiền!

Cha Ngôn tức khắc tâm động, nhìn qua con gái —— ông chỉ muốn có đứa cháu cùng họ ông, là con trai hay con gái sinh thật ra không sao cả.

Ngôn Cảnh Tắc cũng nói: “Ý kiến hay, chị, chị đồng ý không?”

Vương Anh Lệ có điểm mê man: “Ngôn Cảnh Tắc em điên rồi? Nhiều tiền như vậy đều cho chị?”

“Tiền em đủ tiêu rồi.” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Em thật xác định?” Vương Anh Lệ nhìn về phía em trai mình.

“Xác định!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Chị đây lập tức đi sinh liền!” Vương Anh Lệ nói. Sinh thêm đứa nhỏ có thể được nhiều tiền như vậy, thằng ngốc mới không muốn! Em trai cô đúng là đồ ngốc.

Ngôn Quốc Tề ngốc: “Lập tức liền sinh?”

Ngôn Cảnh Tắc cũng có chút ngốc —— chị không phải không đối tượng sao? Bởi vì việc này mà mẹ cứ nhắc mãi.

Vương Anh Lệ nói: “Vốn dĩ con chỉ tính toán sinh một đứa, cứ như vậy lại vãn thêm mấy năm cũng không sao, hiện tại nếu tính toán sinh hai đứa phải bắt đầu chuẩn bị trước một chút.”

“Vậy ba đứa nhỏ đâu” Ngôn Quốc Tề cả kinh: “Con không phải định tìm cái gì… ngân hàng tinh trùng kia chứ?”

“Con đã sớm tìm được rồi, là anh ấy.” Vương Anh Lệ chỉ vào thư ký nam đi theo bên mình nói, người này lớn lên tốt, chỉ số thông minh cũng cao, đặc biệt thích hợp làm ba của con cô, cô đã sớm lựa chọn.

Người thư ký nam luôn luôn ổn trọng bên người Vương Anh Lệ hướng tới cha Ngôn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Chào bá phụ, con là bạn trai Anh Lệ.”

Ngôn phụ: “……” Được rồi…… Con ông có bạn trai là được!

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Chị hắn mỗi ngày mang theo thư ký kỳ thật là anh rể? Thật làm người ta không thể tưởng được!

Cha Ngôn đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, lại lần nữa nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Chị con muốn sinh em bé, bận lắm, con hỗ trợ quản lý công ty chắc cũng được chứ?”

Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa cự tuyệt: “Ba, con còn nhỏ mà!”

Ngôn Quốc Tề: “……” Mày còn nhỏ? Vậy mày có bản lĩnh đừng “yêu sớm” cho ba!

Là đứa nào một bên nói chuyện với ba, một bên chơi đùa cái tay Giản Vân Tu hả?

Ông khổ quá mà! Gia nghiệp lớn như vậy đưa ra, con trai vậy mà còn không cần!

Truyện convert hay : Chiến Thần Long Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện