Chuyện trong nhà Chu đại nhân Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết.
Ngày ấy sau khi viết chữ cho Lý tú tài bọn họ, Chu huyện lệnh đề ra riêng một câu “Vật lấy hi vi quý”*, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy rất có đạo lý, liền không tiếp tục hai mươi văn một chữ bán chữ mình nữa, mà là cùng hiệu sách lão bản xin nghỉ ba ngày, dùng để mua hàng tết gì đó.
(*đồ vật hiếm thì quý)
Vệ Lăng Tu cũng đi theo xin nghỉ.
Lúc y xin nghỉ, Triệu tú tài thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Triệu tú tài gia cảnh bình thường, lúc trước đi thu tú tài thứ tự cũng bình thường, lại không thể bái được lão sư tốt…… Sau khi đi tham gia một lần thi hương, ông liền ý thức được mình rất khó tiến thêm một bước nữa, lập tức từ bỏ khoa khảo.
Mấy năm nay, ông dạy học rất nhiều lúc không có việc gì để làm, cũng sẽ tiếp tục học tập, tri thức trước kia vẫn chưa quên, nhưng trình độ của ông thật sự rất bình thường.
Ít nhất, hiện tại Vệ Lăng Tu đề một ít vấn đề, ông đã trả lời không được.
Có đôi khi Vệ Lăng Tu nhắc tới sách gì đó, ông còn chưa từng xem qua!
Thu được một đệ tử như vậy, thật sự làm người ta đau mà cũng vui sướng…… Triệu tú tài nghĩ nghĩ, da mặt dày đi thỉnh giáo học vấn bạn cũ cùng trường, thuận tiện cũng khen khen Vệ Lăng Tu.
Vệ Lăng Tu bị Triệu tú tài khích lệ đang bị Ngôn Cảnh Tắc buộc trả bài.
Lại qua mười ngày qua liền phải ăn tết, thôn Hưng Yên gần đây có vài hộ nhân gia giết heo, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền đi mua một con heo trở về.
Đầu heo bôi muối lên chờ lúc ăn Tết tế tổ dùng, còn thịt heo…… Nửa chỉ heo ướp lên lưu trữ từ từ ăn, dư lại nửa chỉ một chia thành hai, Ngôn Cảnh Tắc lưu lại chân trước nhà mình ăn, lại khiêng lên chân sau còn lại.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ướp thịt heo, Vệ Lăng Tu ở bên cạnh học thuộc bài, hiện tại nhìn thấy động tác của Ngôn Cảnh Tắc, y tò mò hỏi: “Ngôn ca, ngươi muốn làm gì?”
“Đi đưa thịt cho nương ta.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Ngươi cùng ta đi đi.”
“Được.” Vệ Lăng Tu cao hứng đứng lên, sau đó liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi tiếp tục trả bài, nếu có chỗ sai, ta sẽ nhắc nhở ngươi.”
Vệ Lăng Tu trước kia mười năm thoại bản gì đó xem không ít, các loại kinh Phật càng sao chép không ít, chữ có trong đó đều nhận thức, ý tứ cũng đại khái lý giải, chính là sẽ không thuộc lòng……
Cho nên hắn hiện tại mỗi ngày nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu trả bài.
Vệ Lăng Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc khiêng chân heo đi ở phía trước, Vệ Lăng Tu cầm quyển sách theo ở phía sau, vừa đi còn vừa trả bài……
Người thôn Hưng Yên đã thấy nhiều không trách.
Tuy hài tử trong thôn vẫn sợ Ngôn Cảnh Tắc như cũ, nhưng ấn tượng của người lớn với Ngôn Cảnh Tắc thật sự tốt hơn rất nhiều: “Ngôn Đại hình như thật sự sửa đổi rồi.”
“Trước đó hắn tới đất trồng nhà ta muốn hái rau ăn, hắn thế mà còn trả tiền cho ta kìa!”
“Hắn mua gia cụ chỗ lão Lưu cũng trả tiền.”
“Thật là mặt trời mọc từ hướng tây……”
……
Ngôn Đại biến hóa thật sự rất lớn, còn có Vệ thiếu gia kia.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy y sẽ bị Ngôn Đại đánh, nhưng mà cũng không có!
Ngôn Đại đối với y…… Còn khá tốt?
Ngôn Cảnh Tắc có thể không đối tốt với Vệ Lăng Tu sao? Nhìn thấy Vệ Lăng Tu ngập ngừng trả bài không được, hắn liền muốn thơm thơm y.
Đáng tiếc hắn không dám.
Thời điểm vừa có được ký ức nguyên chủ, hắn cảm thấy Vệ Lăng Tu khẳng định yêu thảm nguyên chủ, nhưng sau lại cùng Vệ Lăng Tu nói nhiều câu, hắn mới phát hiện có khả năng là không phải.
Vệ Lăng Tu đi theo hắn rời khỏi Vệ gia, có lẽ chỉ là y ở Vệ gia bị khi dễ, không muốn ở nơi đó nữa.
Đời trước Vệ Lăng Tu gặp phải tình huống càng nghiêm trọng, còn bị người nhà quất roi, bằng hữu gì đó cũng đều tránh y, e sợ còn không kịp, y có khả năng…… Chỉ có chỗ nguyên chủ là có thể đi mà thôi?
Hiện tại thì không giống vậy!
Hiện giờ Vệ Lăng Tu có lựa chọn khác, có thể nào không thích hắn hay không? Nhưng hắn lại luyến tiếc bắt Vệ Lăng Tu chỉ có thể dựa vào hắn……
Ngôn Cảnh Tắc rối rắm.
Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng rối rắm.
Lúc trước ở Vệ gia, bọn họ bị người tính kế, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn che chở y, thậm chí làm y cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc thích y, nhưng mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc một chút biểu hiện cũng không có……
Ngôn Cảnh Tắc có phải…… cũng không thích y hay không? Chỉ là y đã cho Ngôn Cảnh Tắc tiền, Ngôn Cảnh Tắc mới nguyện ý giúp y?
Hai người đi một canh giờ, mới đến đến thôn mẫu thân nguyên chủ ở.
Mẫu thân nguyên chủ lớn lên cũng không xinh đẹp, chỉ là một phụ nữ nông thôn phổ phổ thông thông, lúc trước phụ thân nguyên chủ bán bà đi, kỳ thật cũng chính là đem bà đưa cho một lão quang côn* không có hài tử ở thôn bên cạnh, để bà sinh hài tử cho quang côn kia.
(*lão quang côn: nôm na là FA, trai độc thân á, hồi xưa quan niệm tới tuổi mười mấy là kết hôn, từ khoảng 25 trở lên mà chưa vợ bị gọi là lão quang côn rồi)
Quang côn này vóc dáng thấp bé, nhìn không thể làm việc mới vẫn luôn không cưới được tức phụ nhi, sau khi có mẫu thân nguyên chủ, ông ta đối với mẫu thân nguyên chủ còn rất không tồi, mẫu thân nguyên chủ liền khăng khăng một mực mà ở lại, sau lại cho sinh dục cho ông ta hai trai một gái, càng đứng vững vàng gót chân.
Trước kia khi nguyên chủ chưa đi làm ở sòng bạc thường tới nơi này, mẫu thân nguyên chủ trong nhà nghèo, sẽ không cho tiền nguyên chủ, nhưng nguyên chủ tới, bà vẫn sẽ cho ăn…… Sau đó nguyên chủ vào sòng bạc, chướng mắt miếng ăn này, hai nhà cách lại xa nên cũng chưa quay lại đây.
Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc lại đây, nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, vừa gầy vừa già này bị hoảng sợ.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không nói thêm cái gì, hắn để lại một phần tư chỉ heo, cho bà một túi bạc mười lượng, liền mang theo Vệ Lăng Tu đi rồi, tiếp tục nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu trả bài.
Thôn Hưng Yên bên này, mùa đông cũng có rau xanh củ cải có thể ăn, mọi người còn mua sắm măng khô và rong biển làm hàng tết, cho nên món có thể ăn không ít.
Về đến nhà, Ngôn Cảnh Tắc cắt măng khô đã ngâm, liền bắt đầu băm móng heo, chuẩn bị làm móng heo hầm măng khô.
Kết quả đang băm, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu có cỗ kiệu bị người nâng tới bên này, người đi bên cạnh cỗ kiệu còn hỏi: “Xin hỏi, nơi này chính là chỗ ở của Ngôn tiên sinh đúng không?”
“Ngôn tiên sinh?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu.
“Chính là Ngôn Cảnh Tắc Ngôn tiên sinh, nghe nói cũng gọi là Ngôn Đại, hắn ở tại nơi này?” Người khác cung cung kính kính hỏi, hắn làm hạ nhân nhưng nhìn cũng có đọc sách.
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một đao hạ xuống, móng heo kia đã bị nhẹ nhàng băm ra.
“Ngôn tiên sinh ở đâu?” Lại một âm thanh vang lên, Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu, liền thấy một người trung
niên bộ dáng văn sĩ từ trong kiệu xuống.
“Ta chính là Ngôn Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc lại một đao hạ xuống.
Văn sĩ trung niên có chút cạn lời: “Ngươi chớ có nói đùa……”
Nhưng mà văn sĩ trung niên vừa dứt lời, bởi vì con đường không dễ đi nên Lý tú tài dừng ở phía sau liền đuổi kịp tới: “Chu đại nhân…… Chu đại nhân, ngài đã gặp Ngôn tiên sinh rồi à?”
Trung niên văn sĩ: “……”
Văn sĩ trung niên ngốc ra.
Văn sĩ trung niên này chính là Chu đại nhân bên huyện kế bên, ông yêu nhất là thư pháp, ngày ấy nhìn thấy bái thiếp của đám người Lý tú tài liền kinh vi thiên nhân*, muốn cùng đám người Lý tú tài lãnh giáo một phen.
(*nhìn thấy là vô cùng kinh ngạc)
Kết quả đám người Lý tú tài thế mà nói với ông bái thiếp không phải bọn họ viết, mà là một người khác viết, hơn nữa sở hữu bái thiếp đều là do một người viết!
Chu đại nhân gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy người này, liền ngồi thuyền lại đây, xuống thuyền, lại vội vội vàng vàng bảo người nâng ông đi tìm người.
Kết quả…… Cái người bộ dáng đồ tể này, chính là vị Ngôn tiên sinh thư pháp xuất chúng kia?
Chu đại nhân đều sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc băm móng heo xong rồi: “Chư vị, mời vào.”
Chu đại nhân đi vào, liền thấy nhà chính trống rỗng chỉ để một cái án thư, trước bàn ngồi một người trẻ tuổi 17-18 tuổi, đang xem sách, trừ cái này ra, thế mà không còn đồ vật gì.
Nhưng ông cũng không thất vọng.
Bởi vì ông đến gần án thư vừa nhìn liền thấy được chữ làm ông kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay bớt thời giờ viết sách cho Vệ Lăng Tu xem, dùng đều là kiểu chữ mình mới học. Để Vệ Lăng Tu nhìn những chữ đẹp này, đề cao trình độ giám định và thưởng thức khá tốt.
Quan trọng nhất chính là…… Hắn cũng muốn khoe ra khoe ra!
Mấy ngày nay Vệ Lăng Tu mỗi ngày đều khen hắn!
Hiện tại, mấy tờ giấy Vệ Lăng Tu cầm học bài bị Chu đại nhân nâng lên, cầm như đạt được chí bảo.
Ngôn Cảnh Tắc không thể không triển lãm một phen bản lĩnh của mình cho Chu đại nhân, bởi vì Chu đại nhân vẫn luôn không đi, hắn còn thỉnh Chu đại nhân ở lại ăn cơm, ăn một bữa măng khô nấu móng heo.
Hắn mua giường còn có bàn ghế gì đó, thợ mộc trong thôn lão Lưu còn chưa làm xong, mời Chu đại nhân ăn cơm dùng bàn ghế vẫn là do tùy tùng Chu đại nhân mượn từ nhà nông kế bên.
Sau đó, Ngôn Cảnh Tắc lại từ trên người Chu đại nhân kiếm lời một mớ.
Người đọc sách muốn kiếm tiền thật sự quá dễ dàng, đương nhiên có thể dễ dàng như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì hắn quá thông minh!
“Chờ ngươi thi tú tài rồi có thể đi qua chỗ lão phu, cùng lão phu tham thảo học vấn.” Chu đại nhân trước khi rời đi nói với Ngôn Cảnh Tắc.
Lý tú tài hâm mộ không thôi, nhưng nghĩ đến thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc, rồi lại cảm thấy đương nhiên.
Từ chỗ Chu đại nhân kiếm lời một số tiền, hiệu sách lại sắp đóng cửa, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền không đi chép sách nữa, mà ở nhà yên ổn qua một năm.
Đương nhiên, trước đó, hắn cũng không quên đem chuyện Chu đại nhân tới nhà hắn bảo người của sòng bạc tuyên dương ra ngoài.
Vì thế, huyện Đông Cốc liền lại có lời đồn đãi: “Các ngươi nghe nói chưa? Chu đại nhân huyện kế bên đi đến nhà Ngôn Đại đó.”
“Sao ông ấy đến nhà Ngôn Đại?”
“Có lẽ có quan hệ với Vệ Lăng Tu…”
Cách vách huyện Chu đại nhân đi Ngôn Đại trong nhà.”
“Không phải nói nhà mẫu thân Vệ Lăng Tu rất lợi hại sao?”
……
Vệ Chí Viễn thật vất vả thuyết phục tộc nhân muốn đuổi Vệ Lăng Tu ra khỏi gia môn: “……”
Thôi được rồi, hiện tại ông cũng không dám làm như vậy.
Mẫu thân Vệ Lăng Tu họ Chu, Chu đại nhân huyện kế bên kia cũng họ Chu, bọn họ có thể có quan hệ gì không?
Ông bị Chu gia chèn ép nhiều năm như vậy, còn phải bị đè nặng…… Vệ Chí Viễn càng nghĩ càng nghẹn khuất, cố tình lại không hề có biện pháp.
Năm trước, Ngôn Cảnh Tắc mua giường và bàn ghế đều đưa tới, bọn họ rốt cuộc có thể thoải mái dễ chịu ngủ, không cần lại ăn cơm trên bàn sách.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc cho người may quần áo cho mình linh tinh, cũng đã làm tốt.
Chỉ là, hắn cho dù mặc vào áo dài vẫn không giống người đọc sách……
Đáng được ăn mừng chính là, hắn gần đây không phơi nắng nhiều, lại trắng hơn rất nhiều!
Sang năm, huyện thí sắp bắt đầu rồi!
Ngôn Cảnh Tắc đã có Lẫm sinh làm người bảo đảm cho hắn, kế tiếp yêu cầu hắn và Vệ Lăng Tu tìm ba đồng sinh khác, năm người bảo đảm lẫn nhau.
Người này chọn như thế nào thì……
Trấn trên, nhà tú tài nào đó đang mở học đường, một vài học sinh đang đi học.
Đang học, đột nhiên có một người to con mặc áo dài từ bên ngoài tiến vào.
“Nghe nói nơi này có đồng sinh tìm không thấy người bảo đảm lẫn nhau à? Không bằng cùng ta bảo đảm đi?” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới tú tài kia nhếch miệng cười.
Tú tài kia ngốc ra: “Ngôn Đại?”
“Là ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Ngươi thật to gan, thế mà dám tới chỗ ta hồ nháo…… Còn không mau đi ra ngoài!” tú tài kia vỗ cái bàn một cái, nói.
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lạnh mặt, trừng mắt nhìn hắn ta, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tú tài theo bản năng mà run run: “Không…… Chưa nói cái gì.”
Truyện convert hay :
Long Vương Y Tế Giang Thần Đường Sở Sở