Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 210


trước sau

May mắn mình thiết lập nhân vật bây giờ là Cảnh công tử mất trí nhớ!

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Ngôn Tu: “A Tu, ngươi qua ngồi cạnh ta đi!”

Đang lạnh lùng mà nhìn các ảnh vệ khác, Ngôn Tu lập tức đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống: “Cảnh Tắc.”

“A Tu, chúng ta cùng nhau ăn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

“Ừm.” Ngôn Tu lên tiếng, đổi đồ ăn trước mặt Ngôn Cảnh Tắc thành món mình đã lấy.

Còn những món khác… Y sẽ tận lực ăn nhiều, không cho chủ nhân ăn!

Ngôn Tu nhanh như bay mà ăn, đắc ý mà nhìn quét một vòng các ảnh vệ xung quanh.

Đáng tiếc y hàng năm mặt không biểu cảm, những ảnh vệ đó lại đều rất trì độn, không một ai nhận thấy được y đắc ý, còn có người nói: “Hóa ra thiếu gia ngươi thích ăn mấy món này, về sau ta sẽ mua nhiều thêm một chút.”

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới tình huống này, có hơi muốn cười.

Trước đó ở Minh Giáo, Ngôn Tu vẫn luôn mang mặt nạ, hắn cũng không dễ dàng nhìn ra cảm xúc của Ngôn Tu, nhưng hiện tại…… Tối hôm qua sau khi biết được Ngôn Tu đã sớm thích mình, hắn đột nhiên là có thể nhìn ra rất nhiều cảm xúc của Ngôn Tu.

Sau khi nhìn ra được rồi… thì cảm thấy rất có ý tứ.

Ngôn Tu đây là muốn ăn sạch bữa sáng người khác mua cho hắn, không cho hắn ăn? Vì tránh để Ngôn Tu ăn quá nhiều bụng không thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng ăn xong bữa sáng Ngôn Tu chuẩn bị cho hắn: “Ta ăn no rồi.”

Ngôn Tu ăn luôn nửa cái bánh bao còn lại trên tay: “Ta cũng no rồi!”

Ăn xong bữa sáng, Ngôn Cảnh Tắc liền lên xe ngựa.

Những ảnh vệ đó bao gồm cả Ngôn Tu đều cưỡi ngựa, nhưng hắn vẫn luôn ngồi xe ngựa, nhóm ảnh vệ chung quy cảm thấy hắn đặc biệt yếu, cũng không dám để hắn cưỡi ngựa.

Đương nhiên hắn cũng thích ngồi xe ngựa…… Hắn không thích ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng.

Hơn nữa, thời điểm ở Minh Giáo, nhóm ảnh vệ cơ bản đều che mặt, Ngôn Tu cũng vẫn luôn mang mặt nạ, người khác cũng không quen biết bọn họ, nhưng gương mặt này của hắn rất nhiều người nhận thức, hiện giờ bọn họ cách chỗ Minh Giáo còn chưa xa, nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Nhưng chờ đến phủ Lương Châu Giang Nam thì không cần lo lắng nữa.

Minh Giáo đều đã bị giết, nơi đó còn là Giang Nam, ai có thể nhận ra hắn được?

Ngôn Cảnh Tắc vào xe ngựa đã phát hiện trên ghế xe ngựa thế mà trải lên chăn bông.

Hai nha hoàn cùng hắn ngồi xe ngựa còn hướng hắn tranh công: “Cảnh công tử, ngươi tối qua bị mệt, ngồi chỗ mềm một chút tương đối tốt hơn.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía ngoài xe ngựa, Ngôn Tu lúc này đã lên ngựa, phấn chấn oai hùng.

“A Tu, ngươi có thể vào trong xe ngựa trò chuyện với ta được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Ngôn Tu không chút do dự vào xe ngựa: “Cảnh Tắc, ngươi muốn nói gì?”

“Tùy tiện tâm sự, nói chuyện trước kia của chúng ta.” Ngôn Cảnh Tắc tránh ra một vị trí để Ngôn Tu ngồi xuống.

Tối qua thượng Ngôn Tu bị hắn lăn lộn có gần hai canh giờ, vẫn là đừng nên cưỡi ngựa.

“Ừm.” Ngôn Tu đáp ứng, ngồi xuống bên người Ngôn Cảnh Tắc, lại căn bản không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói: “Cánh tay ngươi có mỏi không? Ta giúp ngươi xoa xoa?” hôm qua y ngủ trên cánh tay Ngôn Cảnh Tắc suốt hơn nửa buổi tối.

“Không mỏi, nhưng ta muốn ngươi xoa xoa cho ta.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Tay Ngôn Tu run lên, sau đó lập tức bắt lấy cánh tay Ngôn Cảnh Tắc.

Hai nha hoàn kia lại ngốc ra —— đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Cho dù muốn xoa, hẳn cũng là xoa eo chứ? Sao lại xoa cánh tay?

“A Tu ngươi đối với ta thật tốt.” Ngôn Cảnh Tắc dọc theo đường đi đều khen Ngôn Tu.

Ảnh vệ ở bên ngoài đánh xe và ảnh vệ tránh dưới gầm xe đều nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, không khỏi có điểm ê ẩm.

Bọn họ cũng biết xoa cánh tay mà, sao chủ nhân không tìm bọn họ xoa?

Bọn họ rất buồn bực, Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng cũng buồn bực.

Một đám ảnh vệ này hận không thể tất cả đều bò lên nóc xe hắn đúng không, hắn sắp không còn gì riêng tư đây nè.

Vốn dĩ Ngôn Cảnh Tắc tính toán chậm rãi đi, trên đường chơi chơi một chút, hiện tại lại muốn đi cho nhanh.

Chờ tới phủ Lương Châu, hắn sẽ an bài cho nhóm ảnh vệ một chút chuyện làm, để bọn họ bận rộn lên, như vậy bọn họ liền không rảnh nhìn chằm chằm hắn!

Xe ngựa có hơi chấn, nhưng do trên chỗ ngồi lót chăn nên làm người dễ chịu rất nhiều……

Ngôn Cảnh Tắc lôi kéo Ngôn Tu ở trong xe nói chuyện, nghỉ ngơi một ngày, lúc trời sắp tối, bọn họ dừng lại ở một cái thôn nọ.

Nhóm ảnh vệ tiêu tiền thuê phòng trong thôn ngủ, Ngôn Tu còn cướp việc bố trí phòng cho Ngôn Cảnh Tắc ở, sau đó y bảo Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi trong phòng, tự mình lại gánh nước, bắt đầu giặt khăn trải giường đêm qua bọn họ đã dùng.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình chỉ sợ thật sự không đủ nỗ lực, Ngôn Tu cả ngày hôm nay đều rất có tinh thần thì thôi, mới vừa dàn xếp xong lại còn chạy đi giặt khăn trải giường.

Nhưng hai nha hoàn lại rất hâm mộ Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh công tử, thiếu gia thật thương ngươi.” nam nhân bình thường làm sao làm chuyện như vậy? Vợ mình sinh con làm dơ khăn trải giường, bọn họ cũng không muốn giúp đỡ giặt một chút, muốn vợ mình mới sinh con xong tự đi giặt.

“Thiếu gia đau ta nhất.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, kết quả hắn vừa dứt lời, liền có ảnh vệ xông ra: “Cảnh công tử, ngươi có quần áo muốn giặt sao? Ta giúp ngươi giặt nha?”

“Cảnh công tử, ta có thể giúp ngươi giặt chăn.”

“Ta cũng giặt nữa!”

……

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt bọn họ.

Hai nha hoàn lúc này cũng bắt đầu mặt đầy ngạc nhiên mà đánh giá Ngôn Cảnh Tắc.

Vị Cảnh công tử này các nàng xem ra tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng cũng không tính là đứng đầu, vì sao những tiêu sư đó một đám đều chạy tới lấy lòng Cảnh công tử?

Phải biết rằng, đây là một nam nhân!

Thế đạo này thay đổi rồi sao? Nam nhân đều thích nam nhân?

Hơn nữa các tiêu sư này có phải có hơi lớn mật rồi không? Cảnh công tử là người của Ngôn thiếu, bọn họ thế nhưng còn muốn giúp hắn giặt quần áo!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết trong mắt hai nha hoàn kia, mình đã trở thành lam nhan họa thủy mê hoặc rất nhiều người.

Tối hôm nay, hắn ôm Ngôn Tu, nỗ lực cho tốt một phen.

Sau đó sang ngày hôm sau, hắn phát hiện Ngôn Tu càng thêm tinh thần, làm cái gì cũng tràn ngập nhiệt tình.

Không hổ là người tập võ, thể lực quá xịn!

Ngôn Cảnh Tắc ôm Ngôn
Tu hàng đêm sênh ca, thời gian qua nhanh như bay, không bao lâu, bọn họ đã đến phủ Lương Châu.

Phủ Lương Châu bên này cũng không có môn phái võ lâm gì, người thường chiếm đa số, cuộc sống mọi người còn phổ biến giàu có, trên đường cái cũng vô cùng náo nhiệt.

Bên này kiến trúc và phong thổ khác rất lớn với Minh Giáo ở phương bắc, từ khi vào thành, những ảnh vệ đó đã không kịp nhìn ngắm, cũng không nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc nữa.

Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này thực vừa lòng, hắn ngồi trong xe ngựa, dựa vào trên người Ngôn Tu giả vờ ngủ bù, trên thực tế lại đang trộm tu luyện.

Sau khi hắn luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, nội lực đã không thể tiến thêm được nữa, lúc này hắn liền muốn nghiên cứu ra một cái cửu trọng, tiếp tục tu luyện.

Muốn làm ra một phương pháp tu luyện nội công mới hoàn toàn cũng không dễ dàng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn có tin tưởng vào bản thân mình.

Người khác có thể làm ra nhất đến bát trọng, hắn khẳng định có thể làm ra cửu trọng, thập trọng, thậm chí thập nhất trọng thập nhị trọng.

Còn phải làm như thế nào thì… Đương nhiên chính là tiến hành thử nghiệm!

Người bình thường để nội lực trong cơ thể mình đi loạn chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không sợ.

Hắn có lực khống chế với nội lực quá mạnh, phát hiện không đúng sẽ kéo ngay nội lực lung tung rối loạn về đường chính, căn bản không cần lo lắng xảy ra chuyện.

Cho dù có bị Ngôn Tu phát hiện…… Ngôn Tu cũng chỉ sẽ coi như nội lực tán loạn trong thân thể hắn lại xảy ra vấn đề.

Ngôn Cảnh Tắc rất nhàn nhã, Ngôn Tu bị hắn dựa vào lại càng ngày càng khẩn trương, cơ bắp đều căng thẳng.

Bọn họ đã tới phủ Lương Châu, những người khác chắc chắn sẽ nói thân phận của chủ nhân cho chủ nhân nghe.

Những ngày trước đó là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời y.

Tuy luôn có các ảnh vệ khác quấy rầy, nhưng chủ nhân và y như hình với bóng, bọn họ mỗi tối đều sẽ bên nhau thân thiết, đây là cuộc sống trước kia y nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng hiện tại, hết thảy đã sắp phải kết thúc.

Chẳng sợ chủ nhân còn mất trí nhớ, sau khi biết thân phận của y, chắc chắn không muốn lại ở bên y!

Y bây giờ không chỉ không muốn để chủ nhân khôi phục ký ức, còn không muốn để chủ nhân biết hết thảy chuyện trước kia, tỷ như y và các ảnh vệ khác không có gì khác biệt, đều chỉ là người phụ trách bảo vệ chủ nhân mà thôi.

Y không nên có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng y khắc chế không được.

Cuộc sống hạnh phúc như vậy y không muốn buông tay, muốn dài hơn một chút, rồi lại càng muốn dài hơn một chút.

Y thậm chí muốn mang chủ nhân đi rời xa những người khác.

Nhưng như vậy không được.

Chủ nhân hiện tại đã không còn nội lực, chỉ có một mình y, y lo lắng mình không bảo vệ chủ nhân tốt được.

Vậy y phải làm gì bây giờ?

“Thương đội” dừng lại tại một tòa nhà, Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc đang ngủ trong lồng ngực, tựa hồ sắp tỉnh lại, y duỗi tay đi điểm huyệt ngủ của hắn.

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

Sau khi phát hiện Ngôn Tu thật ra là thích mình, càng ngày hắn càng có thể nhìn ra cảm tình của Ngôn Tu đối với mình.

Hắn tùy tiện thơm Ngôn Tu một ngụm, Ngôn Tu cũng có thể cao hứng nửa ngày, rõ ràng rễ tình đâm sâu với hắn, còn mọi chuyện lấy hắn làm đầu.

Ngôn Tu như vậy, theo lý vô luận như thế nào cũng sẽ không phản bội hắn.

Kết quả…… Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của hắn?

Ngôn Tu rốt cuộc muốn làm cái gì?

Ngôn Cảnh Tắc có chút tò mò, bắt đầu giả bộ ngủ.

Còn việc vì sao hắn phải giả bộ ngủ thì… Ngại quá, lúc Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của hắn, hắn đang khống chế nội lực trong cơ thể mình chạy lung tung, cho nên Ngôn Tu điểm huyệt hắn hoàn toàn vô dụng.

Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của Ngôn Cảnh Tắc, ôm Ngôn Cảnh Tắc xuống xe ngựa.

Lúc ảnh vệ xung quanh nhìn qua, y làm một động tác “im lặng”, ý bảo bọn họ Ngôn Cảnh Tắc ngủ rồi.

Các ảnh vệ đều không lên tiếng, mọi người đều nhịp mà đi về phía nhà đã sắp xếp cho chủ nhân ở.

Nơi đó đã được các ảnh vệ thu dọn trước tiên, Ngôn Tu đặt Ngôn Cảnh Tắc lên giường, nhìn về phía các ảnh vệ khác: “Chủ nhân mất trí nhớ, mấy ngày nay vẫn luôn bất an, buổi tối cũng ngủ không an ổn, hiện tại thật vất vả mới ngủ được, chúng ta không cần quấy rầy hắn, đi ra ngoài nói chuyện.”

Y muốn thuyết phục những người này giấu giếm thân phận của chủ nhân!

Truyện convert hay : Tu La Chiến Thần Giang Sách

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện