Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 217


trước sau

Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, toàn bộ ký ức nguyên chủ đều xuất hiện trong đầu Ngôn Cảnh Tắc, hắn thậm chí còn biết được chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, chỉ là những chuyện đó ít nhiều đều có hơi mơ hồ, làm hắn thấy không rõ chi tiết.

Nguyên chủ cũng giống hắn, cũng tên Ngôn Cảnh Tắc.

Hắn sinh ra cực tốt, cha rất có bối cảnh, mẹ là giáo sư đại học, anh chị lớn hơn một đám cũng vô cùng có tiền đồ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn không chịu qua một chút khổ, ở niên đại rất nhiều người cơm đều ăn không đủ no, hắn mỗi ngày ăn ngon uống tốt mặc tốt, mỗi ngày sống đến không biết bao nhiêu tiêu sái.

Đương nhiên hắn cũng có khuyết điểm, hắn rất lười.

Anh chị hắn một người so với một người có tiền đồ, hắn lại có lệ không học tập, cả ngày nhớ thương ăn nhậu chơi bời.

Hắn là đứa con nhỏ nhất trong nhà, không chỉ cha mẹ sủng, anh chị hắn cũng sủng, tất cả mọi người đều cảm thấy bộ dạng hắn như vậy cũng không sao.

Phổ phổ thông thông bình bình đạm đạm mà qua cả đời, cũng khá tốt không phải sao?

Chỉ là thế sự khó liệu, mấy năm trước, nhà hắn đột nhiên xảy ra chuyện, cha mẹ anh chị tất cả đều tự thân khó bảo toàn, suy nghĩ cho an toàn của hắn, cha hắn liên hệ một lão chiến hữu, chuẩn bị đưa hắn đi một nơi thâm sơn cùng cốc làm thanh niên trí thức.

Nơi càng nghèo có đôi khi càng dễ an bài người chiếu cố hắn.

Nhưng nguyên chủ biết được trong núi kia đặc biệt nghèo, cũng không có biện pháp ra cửa mua, lập tức đã không muốn đi, chết sống náo loạn không đi, rơi vào đường cùng, cha nguyên chủ liền tìm quan hệ, đưa hắn đưa thôn Thượng Mộc.

Một chị dâu của nguyên chủ là người ở gần đây, nói nơi này dân phong không tồi, người nhà nguyên chủ mới đưa hắn tới, chỉ là bên này thì cha nguyên chủ không tìm được quan hệ nào, không có biện pháp nhờ người chiếu cố nguyên chủ.

Thôn Thượng Mộc thật sự khá tốt, chỗ này mưa thuận gió hoà, là đất lành, nguyên chủ chỉ cần ở bên này làm việc đàng hoàng, chuyện khác không nói, ít nhất không lo đói bụng.

Nhưng nguyên chủ…… Hắn không phải là người sẽ làm việc đàng hoàng.

Làm việc là không có khả năng, cả đời cũng không thể!

Chuyện nguyên chủ am hiểu nhất là nằm ườn để người ta đưa ăn đưa uống tới cửa.

Đáng tiếc, người thôn Thượng Mộc không phải cha mẹ hắn, không ai cung phụng hắn.

Thời điểm nguyên chủ tới thôn Thượng Mộc, trên người mang theo không ít tiền, còn có không ít đồ đạc đáng giá, ngay từ đầu hắn cũng sống không kém, nhưng sau đó tiêu sạch tiền do bán đồ mà có, hắn liền sống cành ngày càng thảm.

Hắn da mặt dày đi mượn lương thực, thậm chí gạt đồ ăn người ta.

Mượn chú này ít gạo, mượn nhà phía tây quả trứng, tìm cô gái thôn đông xin chút đồ ăn, lại xin thím thôn tây giúp đỡ một lần…

Ở niên đại vật tư thiếu thốn này, nguyên chủ lại có bản lĩnh mượn cọ sạch sẽ mọi người trong thôn!

Nguyên chủ đến từ thành phố lớn, người trong thôn tuy rằng có mâu thuẫn với “người trên đường” trấn trên, nhưng với người thành phố lớn lại bái phục từ đáy lòng, chung quy cảm thấy nguyên chủ không giống người thường.

Nhưng nguyên chủ vẫn sống đến mọi người đòi đánh như cũ.

Hắn mượn sạch người trong thôn, còn mượn không ít, một hạt gạo cũng không trả, ai sẽ thích hắn?

Ngay từ đầu những cô gái thấy hắn liền đỏ mặt, sau khi ý thức được nếu phải gả cho hắn, có khả năng vừa kết hôn đã phải cõng trên lưng một thân nợ nần thì đã tỉnh táo lại.

Đương nhiên, nguyên chủ tuy lười nhưng nếu chỉ có những chuyện đó, Ngôn Cảnh Tắc thấy cũng không coi là nhân tra.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy nguyên chủ là nhân tra là bởi vì chuyện phát sinh kế tiếp.

Nguyên chủ tới thôn Thượng Mộc đã hai năm, trên cơ bản tất cả mọi người đã biết gương mặt thật của nguyên chủ, không hề phản ứng hắn, nhưng có một người vẫn luôn giúp nguyên chủ.

Người nọ chính là Cố Minh Tu.

Cố Minh Tu rất có bản lĩnh, sau khi bắt đầu làm việc tốn sức, còn có năng lực sau khi hạ công nghĩ hết mọi biện pháp tìm thức ăn.

Xuống sông mò ốc nước ngọt bắt trai sông, xuống ruộng bắt ếch đồng đào cá chạch, một năm bốn mùa, y chung quy có thể tìm được thứ bỏ vào miệng.

Mà sau khi y tìm được đều sẽ đưa cho nguyên chủ một ít.

Trong nhà nguyên chủ là dòng dõi thư hương, hắn tuy không thích đi học nhưng xem không ít sách giải trí, với chuyện tình nam nam cũng rõ ràng thật sự, huống chi Cố Minh Tu làm đến rõ ràng như vậy…… Nguyên chủ đoán được Cố Minh Tu thích hắn.

Hắn rất tự đắc, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận các loại đồ vật của Cố Minh Tu.

Nhưng trong nhà Cố Minh Tu có một đống em trai em gái phải nuôi, có thể cho hắn tóm lại không nhiều lắm, căn bản không đủ hắn ăn uống, hắn lại chướng mắt Cố Minh Tu chân đất, không muốn tự hạ giá trị con người đi lấy lòng Cố Minh Tu muốn nhiều hơn một chút……

Được rồi, kỳ thật hắn có ám chỉ Cố Minh Tu, nhưng Cố Minh Tu sẽ nghĩ biện pháp tìm cái khác cho hắn ăn, lương thực trong nhà lại vẫn không chịu cho.

Nguyên chủ đối với chuyện này rất bất mãn.

Cũng chính là lúc này, nhị muội của Cố Minh Tu – Cố Ngọc Lan, trộm thứ đáng giá nhất trên tay nguyên chủ, một cây bút máy.

Bút máy này là mẹ nguyên chủ đưa cho hắn, lúc mua rất đắt, nguyên chủ trước đó không có tiền tiêu cũng nghĩ muốn bán nó đi, nhưng người bên này không biết nhìn hàng bán không được giá, hắn cũng không chịu bán.

Cố Ngọc Lan tay chân không sạch sẽ, thích chiếm tiện nghi nhỏ của người ta, trộm đồ người ta, thấy bút máy của nguyên chủ tốt, liền trộm.

Lúc ấy, kỳ thật nguyên chủ đã thấy, nhưng hắn không ngăn cản, bởi vì hắn nghĩ ra một biện pháp tốt.

Hôm nay nguyên chủ lại không đi bắt đầu làm việc, vẫn luôn ở trong phòng tính toán, tính toán đến buổi tối, Cố Minh Tu tới gõ cửa, đưa tới hai đốt đầu cành mía.

Nguyên chủ chỗ nào nhìn trúng được cái thứ này! Nhưng hắn hiếm khi mà vẻ mặt ôn hoà với Cố Minh Tu, bảo Cố Minh Tu vào phòng.

Sau đó nguyên chủ nói với Cố Minh Tu, nói em gái Cố Minh Tu trộm bút hắn, nói mình muốn báo nguy*.

(*ở đây ý là báo cảnh sát hoặc người có chức quyền xử lý được tội phạm, nếu là hồi xưa thì là quan phủ)

Nguyên chủ còn nói một số chuyện khác Cố Ngọc Lan làm, ví dụ như lúc nàng đi học tiểu học ở đây trộm bút chì của bạn học, hoặc là trộm lương thực trong thôn linh tinh —— nguyên chủ nhàn rỗi không có chuyện gì làm thường hay quan sát người khác, biết đến cũng nhiều hơn người khác trong thôn.

Nguyên chủ dùng những việc này uy hiếp Cố Minh Tu, để Cố Minh Tu cho hắn lương thực, nuôi hắn.

Cố Minh Tu không có biện pháp, chỉ có thể nghe theo nguyên chủ.

Chỉ là, Cố Minh Tu nguyên bản một người cung phụng bốn đứa em, cũng đã thật cố hết sức, hiện tại lại phải nuôi nguyên chủ, nuôi làm sao nổi?

Đặc biệt là, mấy đứa em đó của Cố Minh Tu, ngoại trừ Cố Ngọc Tiên, ba đứa khác cũng không phải dễ chọc.

Cố Ngọc Bảo cả ngày lấy cớ phải đi học không chịu làm việc thì thôi, còn yêu cầu ăn ngon uống tốt.

Cố Ngọc Lan đã không đi học, bắt đầu làm việc, nhưng nàng mới mười ba tuổi, vẫn là một cô bé, lấy công điểm rất ít, không thể giúp trong nhà, hơn nữa nàng xưa nay ích kỷ, có chút ăn ngon chỉ lo nhét vào miệng mình, việc nhà cũng không chịu làm, căn bản sẽ không thông cảm cho Cố Minh Tu.

Còn Cố Ngọc Khang nhỏ nhất… Đứa nhỏ này có điểm ngốc, con nhà người ta tuổi này đều có thể đi theo phía sau người trong nhà nhặt bông lúa nhặt rễ khoai lang, bé còn cả ngày tiểu trong quần, lại bệnh tật ốm yếu.

Hơn nữa có đôi khi càng ngốc tử như vậy càng không biết khắc chế, bé hơi không hài lòng là có thể khóc đến trời đất u ám, bức người ta không thể không theo bé.

Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, thôn Thượng Mộc cũng có rất nhiều quy định.

Tỷ như nói nuôi gà, ấn theo quy định, mỗi người chỉ có thể nuôi nửa con gà.

Cả nhà bốn người cũng chỉ có thể nuôi hai con gà, nhà tám người chỉ có thể nuôi bốn con gà, Cố gia năm người, miễn cưỡng nuôi ba con gà.

Gà là phải ăn lương thực, ăn không đủ thì không đẻ trứng, chẳng sợ Cố Minh Tu và Cố Ngọc Tiên đã biến đổi biện pháp tìm hạt cây cỏ giun dế gì đó cho gà ăn, ba con gà một ngày thường thường cũng chỉ đẻ một trứng.

Trứng này trên cơ bản đều cho Cố Ngọc Bảo ăn, ngẫu nhiên gà đẻ nhiều hơn một quả thì vào miệng Cố Ngọc Khang, nhưng từ khi nguyên chủ tới…… Nguyên chủ yêu cầu mỗi ngày ăn trứng gà.

Cố Minh Tu vì không để Cố Ngọc Lan ngồi tù chỉ có thể đồng ý, Cố Ngọc Bảo lại không vui, chẳng sợ Cố Minh Tu nói nguyên nhân, cũng vẫn luôn nháo.

Nguyên chủ thấy thế, sợ Cố Minh Tu không muốn nuôi mình, đã tiếp tục uy hiếp Cố Minh Tu, nói hắn biết Cố Minh Tu thích hắn, Cố Minh Tu nếu không cung hắn ăn uống, hắn sẽ tuyên dương ra ngoài.

Cố Minh Tu chỉ có thể tiếp tục cung phụng nguyên chủ.

Mà chuyện này hoàn toàn chọc giận Cố Ngọc Bảo.

Cố Ngọc Bảo trong lúc vô ý nghe được đối thoại của nguyên chủ và Cố Minh Tu, cảm thấy giữa nguyên chủ và Cố Minh Tu có miêu nị, thế mà viết tin nặc danh cử báo nguyên chủ đồng tính luyến ái, lại dạy em trai nhỏ nhất của mình nói với bên ngoài Cố Minh Tu không biết xấu hổ, cùng Ngôn Cảnh Tắc bên nhau.

Cố Ngọc Khang vì được Cố Ngọc Bảo cho một cái trứng gà, bé chịu nó, còn nói khắp nơi.

Cố Ngọc Khang không chỉ có tuổi nhỏ, còn là một ngốc tử, những thứ bé nói người khác chung quy cảm thấy là sự thật, hơn nữa còn có tin nặc danh cử báo……

Người thôn Thượng Mộc đều bị sợ ngây người!

Nguyên chủ và Cố Minh Tu kỳ thật cái gì cũng không có, bọn họ chỉ cần một mực chắc chắn bọn họ không có quan hệ, người khác cũng không có chứng cứ —— đầu năm nay, người nhà quê lại không hiểu chuyện nam nam này.

Kết quả, khi đó nguyên chủ phát hiện Cố Minh Tu nuôi không được mình, lại có chủ ý mới, nói Cố Minh Tu là đồng tính luyến ái, coi trọng hắn còn chưa nói còn có ý đồ cưỡng bách hắn.

Hắn còn mượn cớ này uy hiếp người xử lý chuyện này, nói nếu bọn họ không cho hắn một chút chỗ tốt, hắn sẽ phải đem chuyện người thôn Thượng Mộc làm đồng tính luyến ái, còn cưỡng bách thanh niên trí thức tuyên dương ra ngoài.

Vừa lúc khi đó có thanh niên trí thức khác xuống nông thôn bị người trong thôn khi dễ, chuyện nháo thật sự lớn, bên trên đưa xuống văn kiện bảo không thể khi dễ thanh niên trí thức, nguyên chủ lại xem qua không ít sách nói chuyện một bộ một bộ……

Hơn nữa, cho dù cha mẹ nguyên chủ gặp chuyện không may, nhưng trên tay nhiều ít có vài mạng lưới quan hệ, nguyên chủ bình thường làm trò thanh niên trí thức, những người đó cũng không quản hắn, nhưng khi hắn xảy ra chuyện, những người đó vẫn sẽ giúp một phen.

Người thôn Thượng Mộc, còn có người trấn trên có quê ở đây rất sợ nguyên chủ làm lớn chuyện, hơn nữa còn có người bên trên tạo áp lực, nên nhanh chóng đã xử lý chuyện này.

Nguyên chủ dựa vào chuyện này uy hiếp người ta, cuối cùng thành một công nhân nhà máy phân hóa học ở trấn trên, Cố Minh Tu thì sao? Hắn bị định tội, bị bắt lại, bắn chết.

Trước khi Cố Minh Tu bị bắt đi, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Người cử báo được điều tra ra là em trai y viết, em út y lại nói khắp thôn bảo y và Ngôn Cảnh Tắc có quan hệ, Cố Ngọc Lan sợ xả ra chuyện mình trộm bút máy, cũng một mực chắc chắn là y thích Ngôn Cảnh Tắc mới cho Ngôn Cảnh Tắc lương thực.

Toàn bộ trong nhà cũng chỉ có Cố Ngọc Tiên nói chuyện giúp đỡ Cố Minh Tu, nhưng này hữu dụng được ở đâu chứ?

Cố Minh Tu khổ 21 năm, không qua được một ngày lành, cuối cùng cứ như vậy bị một viên đạn kết thúc.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến những ký ức này, tức giận đến không chịu được.

May mắn, nguyên chủ cũng không có kết cục tốt.

Mấy năm sau, cha mẹ nguyên chủ sửa lại án xử sai, nguyên chủ trở lại kinh thành, tiếp tục bắt đầu ngày lành của hắn, còn chơi bời khắp nơi, cũng chính là lúc ấy, đột nhiên nghiêm đánh.

Nghiêm đánh cũng không có gì, mấu chốt là lúc nghiêm đánh, Cố Ngọc Tiên không biết từ nơi nào xông ra.

Mấy năm qua đi, nàng lớn lên, bộ dáng cũng có thể xem là không tồi, còn trang điểm một chút…… Nàng nói nguyên chủ chơi lưu manh với nàng, cưỡng bách nàng, nói xong còn đâm đầu chết trước cửa cục cảnh sát……

Chuyện này nháo đến không nhỏ, lại có người muốn đối phó nhà nguyên chủ nhúng tay, cha mẹ nguyên chủ không bảo vệ hắn được, nên nguyên chủ cũng bị hình phạt giống Cố Minh Tu, bởi vì nghiêm đánh nên cũng phải ăn đạn.

Cũng coi như là thiện ác đến cùng cũng có báo!

Ngoài ra, những đứa em của Cố Minh Tu… Cũng đều không có kết cục tốt.

Không nói đến Cố Ngọc Tiên, Cố Ngọc Bảo sau khi không có ca ca, sao nó có thể đi học được? Nó chỉ có thể trở về làm việc, nhưng nó cũng lười như nguyên chủ, thật ra nghĩ cách đầu cơ trục lợi kiếm tiền, cố tình không đủ thông minh, cuối cùng đã bị bắt lại.

Cố Ngọc Lan thích trộm đồ, cũng vào ngục giam.

Cố Ngọc Khang là thằng ngốc, sau khi Cố Minh Tu xảy ra chuyện, Cố Ngọc Tiên bắt đầu xuống đất làm việc nuôi gia đình, không rảnh chăm sóc bé, bé rớt xuống sông, chết đuối.

Cũng là vì người Cố gia một đám liên tiếp xảy ra chuyện, Cố Ngọc Tiên mới có thể liều chết cũng muốn lộng chết nguyên chủ.

Cũng may, hiện tại hắn đã xuyên tới……

“Ngôn thanh niên trí thức, anh không sao chứ?” Cố Minh Tu lại hỏi một câu.

“Tôi không sao.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn có ký ức
nguyên chủ, đối với “nhà” mình cũng đã hiểu biết, lúc này vào nhà tìm một cây nến bậc lửa.

Phòng nguyên chủ là Cố gia trước kia cho hạ nhân ở, thật sự rất nhỏ, bên trong cũng không có gia cụ gì, bởi vì nguyên chủ lười đi đổ bồn cầu, còn có một mùi khó ngửi…

Ngôn Cảnh Tắc thấy rõ bộ dáng trong phòng, cảm thấy đặc biệt mất mặt.

Cố Minh Tu lại cực kỳ cao hứng, cực lực khắc chế đôi mắt mới không nhìn lung tung.

Y rất thích Ngôn thanh niên trí thức, đặc biệt muốn làm bạn với Ngôn thanh niên trí thức, Ngôn thanh niên trí thức nguyện ý cho y vào cửa, y vô cùng cao hứng.

“Mấy năm nay, cảm ơn cậu chiếu cố.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

“Không cần cảm tạ, là tôi nên làm… Anh từ rất xa tới, chúng tôi hẳn nên chiêu đãi anh cho tốt.” Cố Minh Tu cũng cười cười, Ngôn thanh niên trí thức trước kia sống ở thành phố lớn, thân thể lại không tốt, tới nông thôn chỗ bọn họ chịu tội nhiều……

Ngôn Cảnh Tắc cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Minh Tu, phát hiện Cố Minh Tu chỉ sợ còn chưa ý thức được y thích nguyên chủ.

Cố Minh Tu là chàng trai nhà nông chưa đọc bao nhiêu sách, nào biết rằng chuyện nam nam là như thế nào?

Nguyên chủ tai họa người ta thì thôi, thế mà còn dẫm lên máu thịt người ta sống ngày lành, thật là làm người ghê tởm!

“Tôi lười như vậy, cũng chỉ có cậu không chê tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Minh Tu giật mình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trước kia Ngôn Cảnh Tắc đều là nói mình thân thể không tốt, chưa bao giờ nói mình lười……

“Uống miếng nước đi.” Ngôn Cảnh Tắc rót một ly nước cho Cố Minh Tu.

Nguyên chủ có yêu cầu rất cao với chất lượng sinh hoạt, tuy hắn bán rất nhiều của cải lấy tiền mặt, nhưng còn để lại bình thuỷ và cái ly. Nước trong này là ban ngày hắn đi lấy bên chỗ xích cước đại phu* cũng ở Cố gia này, còn nóng hổi.

(*cũng là đại phu ở thôn, nhưng mình cũng không rõ sao lại gọi là xích cước đại phu, chắc giỏi như Xích Cước Đại Tiên)

Cố Minh Tu kinh hỉ mà cầm lấy cái ly.

Cố Minh Tu kỳ thật không quá rõ ràng mình vì sao lại thích Ngôn Cảnh Tắc, cũng không biết thích này của mình rốt cuộc là kiểu thích gì.

Y chỉ biết, y có khổ có mệt, chỉ cần nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, trong lòng y đã thoải mái, nhẹ nhàng.

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc thế mà nguyện ý nói chuyện với y… Một ngày mỏi mệt tựa hồ nháy mắt đã tan đi.

Nhưng y vẫn mỏi mệt.

Ngôn Cảnh Tắc biết mấy ngày nay trong thôn đang thu hoạch khoai, việc rất nhiều, cũng không giữ Cố Minh Tu lâu, nói nói mấy câu với Cố Minh Tu rồi bảo Cố Minh Tu trở về ngủ.

Chờ Cố Minh Tu đi rồi, hắn mới nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ chuyện mình phải làm tiếp theo.

Hắn không biết trước khi mình xuyên qua là ai, lại ở vào thời đại nào, nhưng từ đáy lòng hắn cảm thấy thời đại này rất áp lực, cho nên trước khi hắn xuyên qua, hẳn là sống ở một thời đại tương đối cởi mở?

Mặc kệ thế nào, nơi này thật là…… Không biết làm hắn nên nói cái gì.

Chế ước với con người quá lớn!

Hắn hiện tại ngoại trừ trồng trọt, tựa hồ cái gì cũng làm không được!

Thành phần như nguyên chủ, mấy năm nay nếu không có tình huống đặc thù thì vô luận như thế nào cũng không đảm đương nổi làm công nhân, chuyện khác cũng làm không được……

Về sau hắn làm sao lấp no bụng mình? Chẳng lẽ thật sự phải đi trồng trọt?

Chỉ là trồng trọt…… Hắn thật sự không muốn trồng!

Từ ký ức nguyên chủ nhìn lại, việc kia quá mệt mỏi……

Ngôn Cảnh Tắc bi ai phát hiện, mình đại khái là bị nguyên chủ ảnh hưởng, cũng trở nên lười.

Nhưng tuy hắn không muốn làm việc, nhưng nghĩ đến đi làm việc có thể nhìn thấy Cố Minh Tu…… Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy ngày mai vẫn muốn đi.

Đương nhiên, hắn còn có việc khác cần hoàn thành.

Ngôn Cảnh Tắc mở cửa đi ra ngoài vệ sinh, cuối cùng trở về phòng ngủ.

Còn vì sao đi vệ sinh cũng phải chạy ra ngoài… Ha hả, bồn cầu nguyên chủ đầy kẹt, vẫn luôn không chịu đổ!

May là bồn cầu này có cái nắp đó!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ngủ ở nhà, Cố Minh Tu cũng đã nằm lên giường.

Hôm nay lúc y về nhà, cảm thấy cả người đều như muốn bay lên.

Ngôn Cảnh Tắc vậy mà ôn nhu với y như vậy, y cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc!

Ngày mai y sẽ tìm cách bắt mấy con cá chạch gì đó, đưa qua cho Ngôn Cảnh Tắc vậy.

Y mang theo chút ngọt ngào, chậm rãi ngủ mất.

Cố gia có hai gian phòng, Cố Minh Tu và Cố Ngọc Bảo ở một phòng, Cố Ngọc Lan Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Khang ở một phòng.

Lúc Cố Minh Tu ngủ, Cố Ngọc Lan móc ra một cây bút máy từ trong ngực, trộm thưởng thức.

Hôm nay nàng trộm giấu khoai lang, nhưng không chỉ lấy về nhà những củ đó, nàng đã sớm gặm trước mấy củ ngon hơn.

Ngoài ra, nàng còn có thu hoạch khác —— nàng từ chỗ Ngôn thanh niên trí thức trộm được một cây bút.

Đây chính là bút máy, thôn bọn họ tổng cộng cũng chỉ có hai ba cây! Càng quan trọng là, bút máy thật đáng giá, ngày khác nàng trộm bán bút đi, chắc chắn có thể được một số tiền lớn!

Cố Ngọc Lan càng nghĩ càng vui vẻ.

“Chị, sao chị không ngủ?” Cố Ngọc Tiên hỏi, nàng và Cố Ngọc Lan Cố Ngọc Khang chính là ngủ chung một giường.

“Ngủ bây giờ nè.” Cố Ngọc Lan một lần nữa cất bút, nằm sấp xuống ngủ.

Cố Ngọc Tiên vội một ngày đã sớm mệt mỏi, thấy chị đã ngủ, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đã dậy.

Nhưng hắn không lập tức bắt đầu làm việc, mà là đi ra ngoài thôn.

Trên đường hắn đụng phải mấy người trong thôn, người ta nhìn thấy hắn không đi làm việc, một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không ai chào hỏi hắn…

Ngôn Cảnh Tắc cũng không để ý điểm này, hắn dọc theo lộ bùn đi về hướng trấn trên, cuối cùng dừng lại ven một đoạn đường rất hẻo lánh.

Nơi này có một loại thực vật hắn không quen biết, này thực vật có hơi giống cây trúc, chỉ là lá cây rất lớn, cành khô rất nhỏ…… Dù sao người nơi đây đều thích dùng loại lá của thực vật này tới gói bánh chưng*.

(Bánh chưng (chú thích: tiếng Hán 裹蒸[guǒ zhēng], âm Hán-Việt “quả chưng”, thường gọi là裹蒸粽 “quả chưng tống”), được coi là “Trà điểm vương” (vua món điểm tâm), là đặc sản chính hiệu của thành phố Triệu Khánh, tỉnh Quảng Đông, một loại bánh nhà nhà đều biết ở khu vực Lĩnh Nam. Bánh chưng Triệu Khánh truyền thống có hình gối hoặc hình kim tự tháp Ai Cập. Nguyên liệu chủ yếu của bánh chưng Triệu Khánh truyền thống cũng là gạo nếp, đỗ xanh, thịt mỡ…

Nói chứ hình như đây là cái bánh ú)

Ngôn Cảnh Tắc đứng ở ven đường đợi trong chốc lát, đã thấy Cố Ngọc Bảo cõng cái bao, từ một đầu lộ khác đi tới.

Gần đây kỳ thật rất nhiều trường đều nghỉ học, Cố Ngọc Bảo học sơ trung cũng không dạy thứ gì, Cố Ngọc Bảo mỗi ngày đi học hơn phân nửa không phải vì học, khả năng không muốn làm việc nhà nông, nhân cơ hội lười biếng còn lớn hơn một chút!

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Cố Ngọc Bảo, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chờ Cố Ngọc Bảo đến gần…… Hắn đột nhiên xông qua, giữ chặt Cố Ngọc Bảo một phen, lại đẩy mạnh sang bụi trúc bên cạnh.

“Ai đó?” Cố Ngọc Bảo giật mình hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc đoạt lấy túi của Cố Ngọc Bảo, một chân đạp lên ngực Cố Ngọc Bảo: “Là tao… Tốt nhất là mày đừng kêu, nếu mày dám kêu, tao không ngại giết mày đâu.”

“Ngôn thanh niên trí thức?” Cố Ngọc Bảo khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười.

“Anh muốn làm gì?” Cố Ngọc Bảo nằm trên mặt đất, bị quăng ngã mà cả người đều đau, cũng đặc biệt sợ hãi.

Ngôn Cảnh Tắc có lười như thế nào thì vóc dáng hắn cũng cao nhất thôn Thượng Mộc, rất có lực uy hiếp, lúc này Cố Ngọc Bảo nằm ngửa nhìn hắn, càng cảm thấy hắn cao lớn.

“Không làm gì hết.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tao chỉ là nghĩ ra một ý kiến hay…… Cố Ngọc Bảo, mày nói xem, nếu tao nói với người khác mày chơi lưu manh tao, muốn cưỡng bách tao, bọn họ vì bồi thường cho thanh niên trí thức như tao, có khả năng cho tao chút chỗ tốt nào không? Tỷ như cho tao làm công nhân chẳng hạn?”

“Gì?” Cố Ngọc Bảo ngốc ra: “Anh lại không phải phụ nữ!” Hai thằng con trai chơi lưu manh cái gì?

“Sách mày đọc chạy đi đâu vậy? Không biết nam nam cũng có thể sao? Cổ đại đoạn tụ phân đào Long Dương chi hảo* nghe qua chưa? Muốn tao nói cho mày nghe một chút không?” Ngôn Cảnh Tắc nói xong, còn giảng lại đơn giản.

(*hai tích này về đồng tính trong lịch sử, rất nổi tiếng rồi, mọi người có thể Google ra liền nếu chưa biết)

Cố Ngọc Bảo càng nghe càng sợ hãi —— người này hiểu nhiều như vậy, không phải muốn làm gì nó chứ? Nó không cần đâu!

“Nhà tao muốn rèn luyện tao mới ném tao vào cái thôn này không quan tâm, nhưng nếu tao thật sự xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ đón tao về… Những người khác trong thôn đều cùng nhau làm việc, tao không tìm được cơ hội vu hãm bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mày thích hợp nhất.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thân thể tao không khỏe muốn đi chữa bệnh, không nghĩ tới trên đường thế mà bị mày chặn lại, mày còn định cưỡng bách tao…… Mày cảm thấy cốt truyện này thế nào?”

Cố Ngọc Bảo nhìn chân Ngôn Cảnh Tắc đạp lên ngực mình, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc quá vô sỉ.

Người này lại vu hãm nó như vậy! Sao hắn có thể vu hãm nó!

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tuy mày chỉ có mười lăm tuổi nhưng vóc dáng không thấp, cũng miễn cưỡng đủ dùng.”

Cố Ngọc Bảo nhỏ hơn Cố Minh Tu năm tuổi, nhưng lớn lên còn muốn cao hơn Cố Minh Tu một chút…… Hẳn là do Cố Minh Tu mười bốn tuổi đã đi làm việc nhà nông, còn ăn không ngon, mà nó không cần làm việc lại có thể được ăn.

Chỉ bằng điểm này, Ngôn Cảnh Tắc đã nhìn nó không vừa mắt, ngẫm lại chuyện sau này nó làm, không chỉ viết tin cử báo, sau đó bị người ta phát hiện tin cử báo là nó viết, còn thật danh chỉ ra và xác nhận ca ca mình…… Ha hả!

Hắn muốn giáo huấn người này một chút, cũng làm người này an phận một chút!

“Anh đây là vu hãm, người khác sẽ không tin!” Cố Ngọc Bảo nói.

“Đầu năm nay, muốn người ta tin tưởng quá đơn giản.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nói xong liền xách Cố Ngọc Bảo lên, lại từ trong bao bố của Cố Ngọc Bảo tìm ra giấy bút, nói với Cố Ngọc Bảo: “Tới đây, mày lập tức viết mấy phong thư tình cho tao đi!” Hắn muốn lấy được nhược điểm người này, để miễn người này tương lai nháo ra chuyện xấu.

“Tôi không viết!” Cố Ngọc Bảo thật kiên trì.

Ngôn Cảnh Tắc âm trầm mà nhìn Cố Ngọc Bảo: “Mày muốn bị đánh?”

Truyện convert hay : Trí Mạng Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện