Translator: La Hán
Beta: Anh Đào
Bàn về chuyện so tài võ nghệ quan trọng nhất là biết dừng đúng lúc, để lại đường lui cho cả hai.
Nếu lúc này đang ở trong cuộc thi, dựa vào động tác ban nãy thì có lẽ Nghê Yến Quy đã bị cấm thi đấu ngay lập tức rồi.
Sư phụ từng nói, con người có mấy chỗ có huyệt vị chí mạng, chỗ ấy của con trai chính là một trong số đó. Nơi này rất dễ bị tổn thương, sư phụ nghiêm giọng dạy dỗ học trò: “Nhẹ thì phải điều trị mười lăm ngày, nặng thì... chuyện này rất khó nói.”
Nói tóm lại, đây là một nơi nguy hiểm hại người hại mình, là đại kỵ trong võ học.
Nghê Yến Quy ấn vào đầu gối, rõ ràng cô định thúc vào vùng bụng của Trần Nhung, không ngờ anh đột nhiên lao người về phía trước, đầu gối của cô đã dừng lại ngay bên cạnh nơi chí mạng kia.
Cuối cùng cũng là vì cô học hành không giỏi giang.
“Không phải giết không tha sao?” Đôi chân của Trần Nhung run lẩy bẩy, anh mấp máy môi, cất giọng khẽ khàng như thể không còn hơi sức nữa vậy.
“Anh cũng... phạm tội không đáng chết.” Cô tức giận, nhưng hễ anh bị thương là cô lại không biết phải làm sao.
Hơi thở của anh dần dần từ hổn hển đến nhẹ nhàng. Anh bất chợt gỡ mặt nạ xuống một cách thô bạo, dây buộc mặt nạ hất tung mái tóc của anh lên, có hai ba lọn tóc dựng lên.
Ánh trăng soi rõ khuôn mặt tái nhợt của anh.
Gương mặt anh đanh lại, mím chặt môi thành một đường thẳng sắc bén rõ nét.
Anh chàng này như một lưỡi dao, và cũng giống như một lưỡi dao sắc bén. Có thể ngụy trang một thứ sắc bén thành một miếng đậu phụ, đúng là tài giỏi.
“Chưa dùng được lâu.” Trần Nhung bỗng nhiên mở lời.
“Hả?” Nghê Yến Quy co người dựa vào cột, dường như cô cũng đau rúm người lại.
Anh chỉ xuống bên dưới, “Chưa dùng được lâu, đã gãy rồi.”
“Còn đau không?” Cô sốt sắng hỏi han, “Sẽ không gãy thật chứ?”
“Ai biết được.” Anh nhìn lên bầu trời đêm, bộ dạng hờ hững cứ như không phải đang nói chuyện của mình.
“Tôi đi bệnh viện với anh.” Nghê Yến Quy bẻ ngón tay, an ủi anh: “Ví dụ như ngón tay của chúng ta, nếu đứt rồi được cấp cứu kịp thời thì có thể nối lại.”
Trần Nhung duỗi thẳng chân.
Anh vừa động đậy, cô đã sợ hãi đứng phắt dậy, khom lưng xuống hỏi: “Sao thế?”
“Cơn đau qua rồi.” Anh thở hắt ra, bám vào cây cột định đứng dậy.
Nghê Yến Quy đi hai bước đến bên anh, đỡ lấy cánh tay anh, “Đi đâu? Tôi đỡ anh đi.”
Trần Nhung cũng thẳng thắn đáp: “Đi thử chức năng xem đã hỏng chưa?”
Cô trợn tròn mắt.
Bước chân của anh có phần tập tễnh.
Cô đỡ anh thật chắc, lúc đi xuống bậc thang, nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Trước khi đến cửa trước của tòa nhà nghiên cứu, phải đi lên ba bậc thang, cô lại nói: “Chậm thôi, đừng vội.”
Trần Nhung nhìn cô một cái, “Lo anh hỏng à?”
“Anh không lo sao?”
“Sức lực của em rất lớn.” Anh than thở.
Nghe thấy vậy, mặt Nghê Yến Quy lập tức tái mét. Nếu cô là một đứa con gái bình thường, đụng thì đụng nhưng chắc hẳn anh sẽ không gặp vấn đề gì quá to tát. Nhưng từ nhỏ cô đã tập võ, bạo lực hơn những cô gái bình thường. Tai nạn xảy ra quá đột ngột, cô không nhớ ra cô đã dùng bao nhiêu lực để đạp vào chỗ đó của anh.
Đừng nói là mười phần, dù cô chỉ dùng có năm phần thì xác suất Trần Nhung xảy ra chuyện cũng không nhỏ.
Cơn gió thổi vào từ một đầu khác của hành lang, vang lên những tiếng vi vút dữ dội.
Nghê Yến Quy cố tình cản gió cho anh. Xung quanh chẳng có một ai, nhưng cô lại hạ giọng nói: “Anh muốn đi thử chức năng ở phương diện nào?”
Anh hờ hững đáp: “Em nói xem?”
Cô nghẹn họng, “Đi đâu thử?”
Tòa nhà nghiên cứu không phải nơi dậy học. Tầng hai là nơi mà giáo viên và sinh viên dùng để khai thác công trình nghiên cứu. Tầng một có một gian thông tầng, hai gian phòng triển lãm còn lại dùng để làm nơi báo cáo kết quả. Trong lúc không ai làm việc, các phòng ở nơi này đều được khóa cửa.
Trần Nhung nói: “Đến phòng vệ sinh.”
Nghê Yến Quy đỡ anh đến trước cửa, “Tôi không vào nữa đâu. Tôi đứng ngoài này canh chừng cho anh.” Cô còn dặn thêm: “Nếu không có vấn đề gì thì đừng có lề mề lằng nhằng.”
“Ừ.” Anh đóng cửa lại.
Mạch suy nghĩ ngừng trệ của Nghê Yến Quy lúc này mới sống trở lại. Cô đã quên sửa lời của anh, chỗ đó của anh không phải do “bạn gái” đá vào, vì hai người đã chuyển sang mối quan hệ “Bạn trai/bạn gái cũ” rồi.
Trải qua một trận đánh lộn, Nghê Yến Quy hơi thả lỏng thắt lưng. Cổ trang rườm rà phức tạp, cô cầm vạt áo chỉnh tới chỉnh lui rồi lại chỉnh lại dây đai thắt lưng, gỡ chiếc mũ ni cô xuống. Mái tóc rối xù, cô vén tóc lên, buộc mấy vòng dây thành đuôi ngựa rồi đội mũ lên đầu.
Một lúc lâu sau, Trần Nhung vẫn chưa có động tĩnh.
Cô thầm nghĩ, sao lại kiểm tra lâu như vậy, là do không đứng lên được sao?
Cô đi qua đi lại. Vạt váy quá dài, suýt chút nữa cô đã bị vấp ngã. Cô xách tà váy, cuộn lại mấy vòng rồi dắt lên dây đai thắt lưng. Chiếc váy cổ trang biến thành chiếc váy dài chín phân.
Đi qua đi lại mấy vòng, cô bất chợt nhớ ra những quảng cáo nổi bần bật ở trên trang web kia, lẽ ra ban nãy nên giới thiệu cho Trần Nhung.
Bên đầu khác của hành lang đột nhiên truyền đến giọng của đàn ông, “ ́y, đúng, tôi về lấy tài liệu. Được, để tôi bảo bạn sinh viên đó ngày mai qua đó.”
Người đi đến là một thầy giáo.
Bạch Nhân gõ cửa phòng vệ sinh, hỏi: “Trần Nhung, xong chưa?”
Không ai đáp lại.
Sinh viên đến phòng vệ sinh không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng nếu bị giáo viên bắt gặp học sinh đang làm này làm nọ bên trong, thế thì gay go rồi.
Nghê Yến Quy đẩy cửa ra, nhanh chóng lẻn vào trong, khẽ đóng cửa lại. Cô khẽ hỏi: “Trần Nhung?”
Trong gian vệ sinh đầu tiên vang lên một tiếng “Ừm”.
Cô ghé lại gần cánh cửa đó, nói: “Nhanh lên chút, có giáo viên tới rồi.”
Vừa dứt lời, thầy giáo nọ càng ngày càng đến gần, “Phải, thời gian quá gấp, chắc là hoàn thành xong trước Tết.”
Không kịp ra ngoài, Nghê Yến Quy vội vàng trốn vào gian vệ sinh thứ hai.
Trần Nhung đột ngột mở cửa ra, kéo cô vào trong.
Cửa gian vệ sinh được đóng lại.
Thầy giáo kia đi vào phòng, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “May mà năm nay Tết khá muộn, nếu không thì tôi cũng lo.”
Vòi nước trong phòng vệ sinh được vặn mở, tiếng nước chảy “ào ào”. Quá trình này, thầy giáo đều đang bàn nội dung dự án nghiên cứu. Sao đó, ông ta đi ra ngoài, giọng vang lên ở ngoài hành lang, vẫn còn nói chuyện điện thoại.
Cơ thể gồng căng của Nghê Yến Quy thả lỏng ra.
Phòng vệ sinh được thiết kế không có chướng ngại vật, rộng bốn mét vuông, rất rộng rãi, là một không gian có thể động tay động chân được.
Nhưng cô ghé sát vào vách cửa, dành không gian còn lại cho Trần Nhung. Cô nói: “Đợi thầy giáo đi khỏi, tôi sẽ ra ngay, anh cứ tiếp tục.”
Trần Nhung đứng phía sau cô, “Không ra được.”
Cô không kìm được, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Anh không cởi quần, mà chỉ kéo khóa quần xuống.
Nhìn mấy cái cũng chẳng sao, cũng không phải lần đầu mới nhìn thấy. Nghê Yến Quy ho khan một tiếng, quay lại chuyện chính: “Đây là... không có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề.” Trần Nhung trầm giọng như đang đè nén gì đó, “Không ra được.”
“Vì sao không ra được?”
Anh thở hắt ra một hơi, “Không có gì kích thích.”
Cũng phải.
“À, lần trước anh đã
cài cho tôi phần mềm chặn quảng cáo, nhớ không? Tôi gửi cho anh mấy đoạn quảng cáo nhỏ, muốn kích thích như nào, có kích thích đó.
Nghê Yến Quy lấy điện thoại ra, tắt phần mềm chặn quảng cáo rồi nhấp thẳng vào đoạn quảng cáo.
“Em nhắc anh nhớ rồi.” Trần Nhung cũng lấy điện thoại ra, nhấn vào album ảnh.
Cô liếc qua, nói bằng giọng hơi châm chọc: “Chắc anh không tải quảng cáo xuống xem đâu nhỉ? Đúng là tầm thường.
Vừa mới nói xong, anh phóng to một bức ảnh trong album.
Nghê Yến Quy bĩu môi, cô muốn xem xem sở thích của cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này là tuýp người nào.
Trần Nhung rất phối hợp, đưa ảnh cho cô xem.
Không phải quảng cáo, cũng chẳng phải nữ nghệ sĩ, mà là Nghê Yến Quy.
Đó là kỷ niệm trong thời kỳ mặn nồng. Đôi mắt cô xếch lên, đôi môi mọng đỏ hơi hé, nhìn thế nào cũng thấy cũng thấy có vẻ vô ý, nhưng thực chất lại tràn ngập sự dụ dỗ tâm cơ. Ngày hôm đó, cô chọn chiếc váy hai dây màu đỏ tươi.
Cô thích anh, chưa từng che giấu ý đồ của mình.
Nhưng bây giờ không giống ngày ấy nữa. Nghê Yến Quy sẵng giọng quát: “Anh không được xem.”
“Vì sao?” Anh khăng khăng đòi xem, hơn nữa còn xem ngay trước mặt cô.
“Chúng ta không phải mối quan hệ như lúc đó nữa.”
“Ồ.” Trần Nhung không buồn ngước mắt nhìn cô, chỉ nhìn chăm chú bức ảnh. Có hình ảnh thì sẽ nhanh thôi.
Nghê Yến Quy không ngờ anh lại mặt dày vô sỉ như vậy, “Anh không được xem.”
Anh ngó lơ cô.
Cô đưa tay che điện thoại anh lại.
Ánh mắt của anh âm trầm đến mức giống như đã chìm sâu dưới đáy biển, thâm sâu nguy hiểm.
Cô vẫn khăng khăng làm chuyện vô ích, “Chỗ ảnh này anh phải xóa hết, không được giữ lại.”
Anh không nói gì. Vừa nãy không có kích thích, bây giờ đừng nói là anh, mà người thật cũng đang đứng trước mặt anh. Anh đã dồn sức chờ đợi hồi lâu, lúc này chưa động vào cô đều nhờ vào năng lực tự kiềm chế mình mà anh rèn luyện đã lâu.
Nhưng Nghê Yến Quy lại không hiểu điều này, thậm chí cô còn giảng đạo lý với anh: “Anh không có tư cách xem những cái này nữa.”
Ánh mắt của anh có vẻ như đang kiềm chế, như đang thăm dò, và cũng như sắp sửa bộc phát, con ngươi sáng rực như có thể bùng cháy.
Đúng là cô tức giận thật, nhưng lại biết đoán ý người. Cô chủ động chia sẻ quảng cáo cho anh: “Dùng mấy đoạn quảng cáo này đi, đánh nhanh thắng nhanh.”
Thầy giáo ngoài hành lang đã đi khỏi đó.
Nghê Yến Quy xoay người định mở cửa.
Khóa cửa vừa xoay tròn, eo của cô đã bị người phía sau ôm siết, cô ngoảnh lại, “Anh dám!”
Cô đã đánh giá thấp Trần Nhung, sao anh lại không dám cơ chứ. Răng nanh của anh khẽ cắn môi cô, sau đó dứt khoát chặn những lời còn lại của cô bằng đôi môi của mình.
Cô nghiêng đầu qua, muốn né khỏi anh.
Anh đưa một tay giữ lấy cằm cô.
Cô không còn đường trốn thoát, chỉ có thể gạt bàn tay ở eo mình ra.
Anh buông bàn tay ôm eo cô ra, chuyển sang giữ lấy cổ tay của cô.
Lòng bàn tay trái của anh ấm nóng, khiến làn da ở cổ tay cô cũng nóng bừng lên.
Trần Nhung là “Mười hai điếu thuốc” nhưng môi lưỡi không có vị thuốc nồng nặc mà trái lại giống như mùi bạc hà. Sở dĩ Nghê Yến Quy thích kiểu thuốc lá thanh mảnh chính là vì vị nhạt, dừng hút mấy ngày là không ngửi thấy mùi gì nữa.
Trần Nhung dè dặt cậy mở hàm răng của cô, nói: “Nghê Nghê, giúp anh.”
Cô mắng: “Đồ xấu xa nhà anh.”
“Có chướng ngại, cũng sẽ hỏng.” Anh hôn chụt môi cô một cái, “Anh nghi là bị đá sưng lên rồi.”
Lời này của anh đã quét sạch sự hùng hồn vì nghĩ mình đúng của cô.
“Nghê Nghê.” Anh không nhịn được nữa, thấp giọng gọi cô.
Mỗi khi đến những lúc như này, anh vô cùng quyến rũ.
Nghê Yến Quy cắn môi, “Lần này tôi coi như lấy công chuộc tội, giúp anh một lần. Nói rồi đấy nhé, lần cuối cùng thôi nha.”
Trần Nhung không so đo những con chữ về mặt thời gian với cô.
...
Thông qua kiểm tra, mọi thứ đều ổn.
“Không sao, rất bình thường.” Nghê Yến Quy lại ngẩng đầu lên, nói: “Đi thôi.”
Vẻ thâm trầm biến mất, Trần Nhung đeo kính lên lại là dáng vẻ nho nhã tri thức. Anh kéo cô lại, cúi đầu hôn cô, chỉnh lại chiếc mũ ni cô cho cô. “Cảm ơn Nghê Nghê, vừa rồi xém chút nữa anh đã tưởng anh gãy rồi.”
Nghê Yến Quy ngây người, đột nhiên hỏi: “Trần Nhung, anh từng soi gương chưa?”
Anh cười cười, “Hửm?”
“Lúc ở bên tôi, ngụy tạo hình tượng mệt lắm phải không?”
Ngón tay anh miết qua đôi mắt đánh phấn kiều diễm của cô. Màu lục nhạt, màu lục đậm, màu sắc tán vào nhau một cách tự nhiên, đẹp hết sảy. “Anh rất vui, em ở bên anh, anh đã thấy vui lắm rồi.”
“Anh không thể làm chính mình, sao có thể vui vẻ được?”
“Em thích kiểu người gì, anh chính là kiểu người đó.” Còn anh là ai, ôn hòa cũng được, phản nghịch cũng được, một người sống dưới lớp mặt nạ trong thời gian dài, bản thân chân thật đã không còn quan trọng nữa.
Nghê Yến Quy kéo anh ra ngoài, chỉ vào gương, “Anh và bộ dạng ban nãy như hai người khác nhau vậy.” Như thể chỉ trong vòng một hai giây, anh đột ngột biến thành người khác.
Người trong gương nhếch môi mỉm cười, là độ cong hoàn hảo được tập luyện mà thành. Anh nói: “Nghê Nghê, em thích anh ta, không phải sao?”
“Tôi không thích.” Nghê Yến Quy nói: “Trần Nhung, anh thật sự rất đáng sợ.”
- -----oOo------