Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Nghê Yến Quy kéo giỏ trái cây mình mua đến bên cạnh ghế dựa. Cô ngồi xuống, gác chân lên, nhàn rỗi mà gặm trái cây.
Trái cây rất giòn. Cô cắn vang lên tiếng “Rộp rộp”. Rất dùng sức, giống như đang đứng trước mặt Trần Nhung.
Nói đi nói lại, vẫn là Trần Nhung đáng tội nhất. Nếu anh không hại cô bị cảm lạnh thì cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi, anh chính là bóng ma thời thơ ấu đó.
Lần trước Trần Nhung rời đi, hai người không có liên lạc lại nữa.
Nghê Yến Quy lấy di động ra, mở danh sách bạn bè trên WeChat, tìm kiếm được thông tin của Trần Nhung. Vẫn còn là bạn bè --- vẫn chưa có block nhau.
Cô nhìn sang Triệu Khâm Thư gọi: “Triệu Khâm thư.”
Triệu Khâm Thư cúi đầu chụp ảnh, anh ấy đang chụp giày chơi bóng của mình, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì?”
“Nhóm chụp ảnh của các cậu sao chỉ có một người đến thế?”
Nói đến đây, Triệu Khâm Thư cũng không biết chuyện gì: “Cậu phải hỏi bạn tốt của cậu, Liễu Mộc Hi đấy, cô ấy vừa nghe nói đến núi là cảm thấy phải đi từng bậc thang lên núi, liên tục lắc đầu, xua tay.”
Nghê Yến Quy há to miệng cắn trái cây: “Không phải vẫn còn một người nữa sao?”
Lúc này Triệu Khâm Thư mới nhìn sang: “À, cậu nói Trần Nhung à.”
Nghê Yến Quy không có gật đầu, nhưng cô quơ quơ chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Cô mặc váy ngắn. Triệu Khâm Thư cũng muốn hỏi Trần Nhung một chút, bạn gái trước kia ăn mặc xinh đẹp như thế cũng mặc kệ, đến cuối cùng là đang bị gì? Triệu Khâm Thư không biết Trần Nhung và Nghê Yến Quy vì sao lại chia tay. Anh ấy muốn nhiều chuyện chút, nhưng Liễu Mộc Hi nói, cô ấy cũng không biết rõ. Trần Nhung không lộ ra chút thông tin nào. Miệng Nghê Yến Quy cũng kín bưng. Triệu Khâm Thư không biết vì sao hai người này lại ầm ĩ đòi chia tay, “À, vốn dĩ muốn gọi cậu ấy đến. Nhưng cậu ấy về nhà rồi, nhà có chuyện.”
“Nhà anh ấy ở đâu, cậu biết không?”
“Ừm, gửi đồ cho cậu ấy à. Có địa chỉ.”
“Ừm.” Nghê Yến Quy rất bình tĩnh. Là Trần Nhung từ nhà trẻ đã thầm mến cô đến nay. Anh không hoảng hốt, cô cũng chẳng vội. Dù sao người bị tra tấn cũng là anh.
*
Trần Nhung không nói dối, nhà anh có chuyện thật.
Ngày hôm qua, anh mua đồ ăn trở về, ngoài ý muốn là lại thấy Trần Nhược Nguyên ở nhà.
Tivi không mở. Trần Nhược Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình tivi tối đen, không nhúc nhích.
“Mẹ, sao hôm nay lại đến đây?” Nói như thế, Trần Nhược Nguyên đến đây đều sẽ hẹn trước thời gian với Trần Nhung, bà ấy không thích một mình.
Trần Nhược Nguyên ngồi ngây người ra.
Trần Nhung bỏ cặp xuống, đi đến trước mặt bà ấy, anh đỡ lấy kính mắt: “Mẹ?”
Trần Nhược Nguyên chớp chớp mắt, há miệng thở dốc, lời nói ra cũng chẳng chút sức lực nào: “Trần Nhung.”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thấy thoải mái sao? Con đưa mẹ đến bệnh viện.”
Trần Nhược Nguyên lắc lắc đầu: “Mẹ chỉ muốn ngồi xuống, ngồi xuống.”
Trần Nhung cũng không ngồi xuống mà nói: “Mẹ, mẹ gặp chuyện gì sao?”
Trần Nhược Nguyên đưa mắt nhìn con trai của mình, bà ấy thở dài một hơi: “Ông ta đã chết.”
Trần Nhung nhẹ nhàng hỏi: “Ai chết ạ?”
Bà ấy nắm lấy tay anh: “Cha ruột của con, ông ta chết rồi.”
Những lời này đối với Trần Nhung mà nói cũng như đang hỏi anh “Ăn cơm chưa”, “Trời sắp mưa” vậy. Anh đối với người đàn ông kia cũng không có chút suy nghĩ nào.
Sống hay chết, ở chỗ của anh, chỉ là một trạng thái. Anh cười cười: “Mẹ, trưa nay mẹ muốn ăn gì? Con mua cá. Có muốn con làm cá hấp kim châm cho mẹ ăn không?”
Trần Nhược Nguyên lắc đầu. Tinh thần bà ấy vẫn còn rất hoảng hốt, dần dần, cứ như đang bị ký ức lướt đến như sóng biển bao phủ.
*
Trần Nhược Nguyên đã từng yêu người đàn ông kia --- là mối tình đầu của bà ấy.
Người đó đào hoa, phóng khoáng, miệng giống như một hũ đường, lời ngon tiếng ngọt dỗ cho tim Trần Nhược Nguyên có thể nở hoa. Chuyện xưa như lãng tử quay đầu không hề xảy ra.
Ông ta dụ dỗ một cô gái.
Trong cơn tức giận, bà ấy đã chia tay với ông ta.
Sau khi chia tay không lâu, Trần Nhược Nguyên gặp gỡ Lý Dục Tinh. Ông ấy dịu dàng, nho nhã, so với người đàn ông kia thì hoàn toàn khác xa. Nếu phải so sánh hai mối tình này với nhau, Trần Nhược Nguyên có thể thẳng thắn nói rằng, một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ bụi cỏ. Sau mối tình đầu, bà ấy không còn yêu một người đàn ông nào giống như ông ta nữa.
Nhưng không thể nói rằng, bà ấy không thích Lý Dục Tinh. Chỉ là với trình độ kia, khi đối phó với ông ấy phải dùng rất nhiều sức lực.
Ngoại trừ chồng bà ấy, thì những người khác đối với bà ấy mà nói, đều chẳng khác gì nhau.
Khi cưới Lý Dục Tinh, bà ấy đã cắt đứt suy nghĩ nhớ thương người đàn ông kia. Thời gian còn lại, bà ấy dùng để yêu thương người chồng của mình cho thật tốt.
Hạnh phúc mỹ mãn không có trong tưởng tượng đã đến rồi.
Quần áo trong nhà đều do bảo mẫu lấy đi giặt và phơi lên. Một ngày nào đó, không biết làm sao mà Trần Nhược Nguyên lại xách giỏ đồ cũ của mình vào phòng giặt quần áo, bà ấy phát hiện trên áo của chồng mình có một sợi tóc --- nhuộm màu nâu đậm, không phải là tóc đen của bà.
Trần Nhược Nguyên như nói chuyện phiếm, nói về sợi tóc này với Lý Dục Tinh. Bà ấy như có như không mong chờ đáp án từ chồng mình.
Lý Dục Tinh rất bình tĩnh, giải thích đây là tóc giả của tổng giám đốc công ty bất động sản. Ông ấy nói vô cùng khoa trương, bảo tổng giám đốc này năm mươi tuổi và đã hói đầu, là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đã sớm hói đầu, mỗi ngày đều đổi một bộ tóc giả khác nhau.
Ông ấy nói một cách rất hùng hồn.
Trần Nhược Nguyên nghe thấy, nở nụ cười. Từ đó về sau, bà ấy đã không còn thấy giỏ quần áo cũ kia đâu nữa.
Nhưng thật không ngờ, ở phòng tập thể thao, bà ấy đã gặp được người đàn ông kia. Hơn nữa, không biết ông ta từ đâu nghe được chuyện của Lý Dục Tinh, nói với bà ấy: “Bên ngoài Lý Dục Tinh có người khác, cô không biết sao?”
Bà ấy không biết. Chồng bà ấy giả vờ rất tốt. Lúc này, bà ấy đã mất đi dũng khí để chất vấn Lý Dục Tinh.
Người đàn ông kia nói rằng ông ta có chứng cứ.
Buổi tối hai người cùng nhau đi ăn một bữa cơm Tây. Bà ấy dựa theo chứng cứ của ông ta nhìn thấy --- Một người phụ nữ có mái tóc màu rám nắng.
Trần Nhược Nguyên vô cùng đau lòng. Mượn rượu giải sầu, càng đau buồn hơn, bà ấy bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại là đang ở trên giường.
Người đàn ông kia cười nói: “Tôi nghĩ cô đã tìm được một bến đỗ đáng tin cây. Không ngờ đến, lại là một đống đổ bể.”
Bà ấy hận đến mức dùng móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay làm đổ máu.
Ông ta nói: “Nhược Nguyên, anh rất nhớ em. Sau khi em rời đi, anh đã thấy hối hận rồi. Anh không có người phụ nữ nào khác nữa.”
Nhưng bà ấy vẫn biết rõ rằng ông ta còn lưu luyến bụi hoa.
Ông ta còn nói: “Anh chỉ là không cam lòng thua trên tay em. Xuất ngoại mấy năm, anh vẫn nhớ đến em. Anh đã trở về nhưng em đã kết hôn rồi. Nếu hôn nhân của em hạnh phúc thì anh sẽ rời đi, chỉ cần em thấy vui vẻ. Nhưng Lý
Dục Tinh đã phụ lòng em, nên anh trở về.”
Trần Nhược Nguyên lục lọi trong giỏ đồ cũ, không thấy tóc đâu. Nhưng trên áo sơ mi của Lý Dục Tinh có mùi nước hoa lạ.
Bà ấy đến gặp người đàn ông kia.
Không biết ông ta từ đâu đã chụp được ảnh Lý Dục Tinh và người phụ nữ kia hợp tác với nhau.
Ông ta cũng hẹn với bà ấy: “Nhược Nguyên, em ly hôn đi. Anh lấy em.” Nhưng mà, sau khi nói xong câu đó, ông ta không còn xuất hiện nữa.
Trần Nhược Nguyên hiểu rõ, đàn ông trên đời này đều giống nhau. Nếu đã giống nhau, thì chồng bà ấy là ai chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Bà ấy mang thai.
Chồng bà ấy rời khỏi công ty thiết kế, quần áo của ông ấy không còn mùi nước hoa lạ nữa.
Có lẽ ông ấy cũng đã quay đầu lại rồi. Nhưng dù có ra sao, bà ấy cũng chẳng còn tâm trí yêu thương ai nữa, cứ như thế sống với nhau cũng được. Nếu con trai không nghịch ngợm thì càng tốt hơn.
Trước đó bà ấy yêu một người đàn ông, bây giờ lại hận ông ta. Nhưng buồn cười là, ông ta đã mang lại cho bà ấy những cảm xúc cực đoan đến tột cùng. Hơn nữa, ông ta để lại cho bà ấy một đứa nhỏ… dáng vẻ đứa nhỏ không giống bà ấy, lại cực kỳ giống ông ta.
Mẹ chồng hỏi: “Vì sao đứa nhỏ lại mắt một mí thế?”
Trần Nhược Nguyên nghĩ, Lý Dục Tinh sẽ giải thích, bởi vì mắt một mí là gien ẩn.
Nhưng Lý Dục Tinh lại không có.
Trần Nhược Nguyên nghĩ, vợ chồng hai người đều đã sai rồi, hai người cứ thế hòa nhau đi. Giữa nam nữ không có tình yêu, thật ra cũng có thể đi đến cuối cùng.
Trong nhà có một đứa nhóc siêu quậy, khiến cho Trần Nhược Nguyên vô cùng đau đầu. Bà ấy sợ đứa con trai này sẽ giống với dáng vẻ của người đàn ông kia, bà ấy cảm thấy bản thân đã sai lầm rồi, chuyện vô cùng sai lầm này, chỉ cần vừa nhìn thấy con trai, tâm trạng bà ấy sẽ hỗn loạn.
Bà ấy muốn cùng với Lý Dục Tinh sinh thêm một đứa trẻ khác nữa. Sinh đứa con mới, có lẽ quá khứ của bà ấy sẽ biến mất.
Nhưng lại không thành công. Bà ấy sảy thai, thân thể suy nhược nặng. Lý Dục Tinh lại cầm xét nghiệm ADN, rồi chỉ trích bà.
Ông ấy có tư cách gì để chỉ trích bà? Tiếc nuối nhất chính là, bà không có giữ lại hình chụp của ông ấy và người phụ nữ kia. Nếu không ngay tại đây bà sẽ vứt nó lên mặt ông ấy.
Lý Dục Tinh muốn ly hôn.
Trần Nhược Nguyên không muốn bước tiếp cùng ông ấy nữa. Từ cục dân chính về, bà ấy lại đến công viên nơi bà ấy và người đàn ông kia thường xuyên tản bộ. Đi đi lại lại, bà ấy cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Bà ấy không rõ, vì sao lại có người đến đỡ bà?
Người đỡ bà ấy là một người đàn ông. Đàn ông đều là những sinh vật đáng giận. Bà ấy nhìn về phía ông ta hét chói tai. Sau đó, bà ấy được đưa đến bệnh viện.
Đoạn thời gian đó bà ấy như hồn lìa khỏi xác, cái gì mà con trai, cái gì mà đàn ông, bà ấy không muốn nghĩ đến bọn họ. Bà ấy phải uống rất nhiều thuốc, đột nhiên có một ngày lại tỉnh táo lại, con trai là của bà ấy, Lý Dục Tinh sẽ không quản. Bà ấy phải khỏe lên, bà ấy muốn cho Lý Dục Tinh xem, con trai bà ấy có bao nhiêu xuất sắc.
Từ lúc bà ấy sảy thai, con trai đã trở nên ngoan ngoãn, không còn khí chất giống người đàn ông kia. Lý Dục Tinh từng là chồng bà ấy, con trai của bà ấy hẳn là giống Lý Dục Tinh. Đồng thời, người quen của bà ấy và Lý Dục Tinh cũng nói rằng đứa con trai này giống Lý Dục Tinh. Bọn họ chỉ trích Lý Dục Tinh vô tình vô nghĩa, ngay cả con trai mình cũng mặc kệ.
Lý Dục Tinh chỉ có thể ngại ngùng nói rằng mình bị đội nón xanh, mãi mãi không muốn nói ra chân tướng với người ngoài.
Trần Nhược Nguyên biết được, Lý Dục Tinh đã sớm cùng một người phụ nữ xinh đẹp tái hôn linh đình. Có ngày tình cờ gặp lại, bà ấy cắn Lý Dục Tinh một cái.
Trần Nhược Nguyên hay ở cạnh con trai mình, anh càng ngày càng xuất sắc hơn cả Lý Dục Tinh --- bởi vì tác phẩm mà Lý Dục Tinh đoạt giải, tác giả chân chính là đàn em của ông ấy. Người đàn em này lúc trước vì nhiễm bệnh nên đã qua đời, để lại một vài thiết kế, đều bị Lý Dục Tinh dùng qua.
Trần Nhược Nguyên vẫn luôn nhớ đến người đàn ông đã chết kia. Hôm nay đột nhiên nhận được tin nhắn nói ông ta thật sự qua đời, bà ấy không biết nên có phản ứng gì. Bà ấy nghĩ ông ta lại lừa bà ấy để ra nước ngoài. Bà ấy chưa từng nghĩ đến chuyện ông ta không còn nữa, ngay ngày hôm sau ông ta còn nói muốn kết hôn với bà. Bà ấy không biết rằng đó là ông ta, năm đó không ai thông báo cho bà. Bà ấy không đi thăm hỏi, chỉ nghĩ rằng mình lại bị ông ta lừa.
Trần Nhược Nguyên trở nên hoảng hốt, bà ấy nghe được con trai mình hoảng sợ kêu lên: “Mẹ.”
Lúc sau thì bất tỉnh.
*
Trần Nhung bận chăm sóc Trần Nhược Nguyên, không thể quan tâm được đến chuyện quay phim của Triệu Khâm Thư.
Triệu Khâm Thư hẹn xong thời gian.
Trần Nhung nói: “Đến lúc đó lại nói đi, bây giờ mình không có thời gian.”
Trần Nhược Nguyên ở nhà dại ra hai ngày, vừa rồi đã được chồng đưa đi.
Trần Nhung soạn lại thuốc cho Trần Nhược Nguyên, vừa muốn nghỉ ngơi một chút.
Chuông cửa vang lên. Anh đã nghĩ Trần Nhược Nguyên lại quay lại, lập tức mở cửa ra. Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Đối phương hô lên: “Surprise.” Người đó trên đầu đội mũ đánh cá, đeo kính râm và khẩu trang, che chắn vô cùng kín đáo.
Anh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đây là Nghê Yến Quy.
Cô tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt đầy phong tình.
Trần Nhung hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Đi ngang qua.”
“Có việc sao?”
“Ừm hừ.” Nghê Yến Quy lại đeo kính râm lên.
“Chuyện gì?”
“Tôi đến giải cứu anh đấy.”
Trần Nhung: “…”
“Không cần giấu diếm gì, chuyện của anh, tôi đều biết hết rồi.”
“Em thì biết cái gì?”
“Cái gì cũng biết cả.”
“Làm sao mà biết được?”
“Cái này thì đừng hỏi.” Nghê Yến Quy nói, “Tôi sợ nói ra, anh sẽ tự ti.”
Trần Nhung: “…” Nói hay như hát.
- -----oOo------
Chương 83